Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03 : Welcome to the Mannerheim Line

Chương 11 : Phòng tuyến Mannerheim (5)

0 Bình luận - Độ dài: 1,372 từ - Cập nhật:

Trương Hằng đã sẵn sàng kích hoạt Khoảnh Khắc Bóng Tối, nhưng ngay lúc đó, một phát súng chết người lại vang lên.

Tên lính Liên Xô đi đầu ngửa cổ ra sau rồi ngã vật xuống đất không dấu hiệu báo trước. Chưa đến một giây sau, gã đứng phía sau hắn cũng đổ gục, y hệt như vậy.

Năm người còn lại lập tức nằm rạp xuống, hoảng loạn giương súng bắn loạn xạ về phía rừng rậm, còn hai tên đang tiến về phía Trương Hằng cũng vội vàng quay đầu, chạy ngược lại ứng cứu đồng bọn. Tiếng súng nổ vang lên, rừng cây bỗng trở thành chiến trường hỗn loạn.

Nhưng tiếc thay, sự kháng cự yếu ớt ấy chẳng ngăn được Tử thần.

Tay bắn tỉa trong bóng tối đã nhanh chóng thay đổi vị trí khi bọn Liên Xô đang cố ẩn nấp. Kết quả là đạn của họ hoàn toàn vô dụng, bắn vào hư không.

Thêm ba tên nữa bị hạ gục, và cuối cùng hai kẻ sống sót không còn chịu nổi áp lực tinh thần. Họ vứt súng, tranh thủ lúc phía bên kia đang nạp đạn mà quay đầu tháo chạy vào rừng.

Một tên chạy được hơn 150 mét, tưởng đâu có thể thoát, nhưng đáng tiếc… từng ấy khoảng cách vẫn không cứu nổi hắn.

Khi tiếng súng lại vang lên, hắn gục xuống, úp mặt vào tuyết, máu nhuộm đỏ cả sau đầu.

Chưa đầy bốn phút, mười một lính Liên Xô gục sạch trên mảnh đất lạnh giá xa lạ này.

Và tay bắn tỉa kia chưa phí một viên đạn nào.

Trương Hằng núp sau khúc gỗ mục, dốc hết đồ đạc trong ba lô ra, nhặt một cành cây lên, định giơ ra hiệu đầu hàng. Nhưng mới nâng được nửa chừng thì pằng! cành cây trúng đạn, gãy đôi.

Chỉ từng ấy cũng đủ để hiểu thông điệp của tay súng kia: hắn không định tha cho bất kỳ sinh vật nào còn sống trong khu rừng này.

Cậu đoán hẳn là bộ quân phục Liên Xô trên người khiến hắn hiểu lầm. Khổ nỗi hai bên bất đồng ngôn ngữ, cậu chẳng có cơ hội giải thích.

Lúc trước hắn nổ súng không phải để cứu cậu, mà chỉ đơn giản là tận dụng cơ hội tuyệt hảo khi đám lính đang đối mặt với cậu mà mất cảnh giác.

Một con người cực kỳ tỉnh táo và lạnh lùng đến đáng sợ. Nhìn cách hắn chọn mục tiêu cũng đủ thấy rõ: đầu tiên là hạ gục tay súng máy nguy hiểm nhất, rồi xử lý luôn kẻ định nhặt súng. Sau đó, dựa vào loạt hạ sát liên tiếp để khiến cả đội trinh sát hoảng loạn, nhân lúc đó chuyển vị trí và đạn, rồi tiếp tục thu hoạch sinh mạng.

Ngay cả hai gã đã hoàn toàn mất ý chí chiến đấu, hắn cũng không buông tha. Hắn không nhắm vào tên gần mình nhất mà bắn gục kẻ chạy trước, rồi mới đến tên còn lại.

Còn Trương Hằng một người dường như chẳng có mối đe dọa gì bị hắn "ưu tiên" để lại sau cùng.

Toàn bộ quá trình không chỉ thể hiện kỹ năng bắn tỉa đỉnh cao mà còn cho thấy sự điềm tĩnh và tính toán như máy.

Cậu nhận ra tình thế hiện tại của mình cũng chẳng sáng sủa hơn trước là bao. Cậu vẫn đang giẫm trên lưỡi hái của tử thần. Chỉ khác là kẻ đuổi giết không còn là Hồng quân Liên Xô mà đã chuyển sang phe du kích Phần Lan, mà rõ ràng là so về năng lực, bên này còn kinh khủng hơn gấp bội bằng chứng chính là đống xác la liệt kia.

Nếu cứ tiếp tục bị dồn ép, kết cục của cậu chắc chắn cũng chỉ có một.

Đối phương quá quen thuộc địa hình, nếu hắn vòng ra sườn mà cậu không kịp phản ứng thì chỉ có nước chịu chết.

Vì vậy Trương Hằng không chần chừ thêm. Một tay nắm chặt tượng gỗ, tay kia rút khẩu súng lục, trong đầu nghĩ đến "con quạ".

Ngay lập tức, con quạ trong bóng tối mở mắt.

Khoảnh khắc đối diện ánh mắt đó, Trương Hằng cảm giác cơ thể như bị giật mạnh một cú, linh hồn cậu lập tức rơi vào một xoáy nước đen ngòm không đáy.

Cậu cứ rơi mãi, rơi mãi, cho đến khi cơ thể nhẹ bẫng như một chiếc lông chim, đáp xuống mặt đất. Khi mở mắt ra, thứ đập vào mắt đầu tiên là tán cây bạch dương và lớp tuyết dày đọng trên cành.

Mặc dù đã từng trải qua trạng thái này một lần, nhưng cảm giác vẫn kỳ lạ không sao tả được.

Cơ thể Trương Hằng hoàn toàn biến mất, chỉ còn một vệt bóng mờ nhạt nằm im sau khúc gỗ. Trong trạng thái ấy, cậu không còn bất kỳ phản ứng sinh lý nào không thể nói, không thể nghe, tầm nhìn cũng chỉ giới hạn trong một mảng nhỏ phía trên đầu.

Nhưng nhờ kinh nghiệm lần trước, cậu biết cách xử lý. Chỉ cần tìm một cái cây gần đó, để bóng của mình in lên là có thể "mượn tầm nhìn" của cây để quan sát xung quanh.

Dù tốc độ di chuyển có chậm hơn một chút trong trạng thái bóng, nhưng vì không biết mệt, cũng chẳng phải né chướng ngại vật, nên đi cũng không đến nỗi chậm.

Cậu chỉ mất chưa đến 50 giây để đến nơi phát ra tiếng súng cuối cùng, và thêm 20 giây nữa để lần ra vị trí tay bắn tỉa.

Đó là một gò đất cao hơn xung quanh, tầm nhìn cực kỳ rộng rãi, có hai tảng đá lớn che chắn, còn tuyết phía sau vẫn in rõ dấu cơ thể từng nằm ép xuống.

Tay bắn tỉa kia rõ ràng đã chuyển vị trí. Nhưng lần này, Trương Hằng đã không còn là con mồi nữa.

Lần theo dấu chân trên tuyết, cậu chính thức trở thành kẻ đi săn.

Nửa phút sau, bóng của cậu bám trên thân cây bạch dương đã phát hiện một "thứ gì đó" đang di chuyển chậm rãi trong rừng. Nếu không nhìn kỹ, đúng là rất khó phát hiện ra hắn.

Một tay bắn tỉa của du kích Phần Lan, khoác áo ngụy trang trắng xóa, mặt cũng quấn kín bằng khăn vải trắng, chỉ chừa lại đôi mắt hòa vào màu tuyết đến mức gần như tàng hình. Một tay hắn cầm súng, tay kia ôm cặp ván trượt, đúng như suy đoán trước đó của Trương Hằng: hắn đang tìm cách vòng ra sườn để kết thúc trận này.

Nhưng chắc hắn không ngờ rằng cái "mục tiêu" núp sau khúc gỗ đã âm thầm đứng sau lưng mình.

Những tay du kích Phần Lan như thế từng là cơn ác mộng của Hồng quân trong Chiến tranh Mùa Đông, không kể ngày đêm mà đánh du kích liên tục, tất cả dựa vào khả năng ngụy trang và cơ động cực tốt. Nhưng lần này, lợi thế ấy đã bị phá vỡ.

Trương Hằng giờ chỉ là một cái bóng di chuyển theo đường thẳng, hoàn toàn không phát ra tiếng động, lại có cây cối xung quanh che chắn.

Cậu lặng lẽ tiếp cận kẻ địch mà đối phương hoàn toàn không nhận ra.

Cậu giơ khẩu súng lục lên, nhắm vào đầu tên kia. Thời gian hiệu lực của Khoảnh Khắc Bóng Tối còn chưa đầy mười giây. Khi cậu trở lại hình dạng bình thường, chỉ cần bóp cò, là tất cả sẽ kết thúc.

Lần đầu tiên cậu chuẩn bị giết người. Trong lòng không khỏi chần chừ, nhưng lý trí lập tức nhấn mạnh rằng cậu không có lựa chọn nào khác.

Đối thủ này, với kỹ năng bắn tỉa đáng sợ và sự am hiểu địa hình như lòng bàn tay, dù cậu có chạy trước ba phút… cũng chưa chắc đã thoát nổi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận