Chương 92: Một cốc sữa đậu, hai chiếc quẩy
Lúc trước bình minh là khoảng thời gian tối tăm nhất, theo thời gian trôi qua, phía đông dần lộ ra màu trắng bạc của bụng cá, căn phòng có thêm chút ánh sáng, điều hòa ù ù thổi gió lạnh, nhiệt độ vừa vặn chỉnh trước khi ngủ, lúc này lại có chút lạnh.
“Đinh linh bồm rít kịch…”
Tiếng chuông báo thức chói tai vang lên, Tần Quảng Lâm mắt còn chưa mở, tay đã nhanh chóng vươn tới ấn tắt, sau đó mới cảm thấy trên người nặng trịch.
Hà Phương như bạch tuộc bám trên người anh, giống như ôm một chiếc gối lớn, bị tiếng chuông báo thức làm phiền nhưng chưa tỉnh, chỉ nhíu mày bất mãn rên hừ hừ hai tiếng, một chân cọ cọ trên người anh hai cái rồi ôm chặt hơn.
“…”
Tần Quảng Lâm nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người một lát, mới nhớ ra Hà Phương đang ngủ trong phòng anh.
Lấy điện thoại ra xem giờ, đã hơn năm giờ sáng, khoảng sáu giờ Mẹ Tần sẽ ra ngoài đi dạo, anh nên ra ngoài ngủ trên ghế sofa rồi.
Anh quay đầu hôn Hà Phương một cái, trong tiếng hừ bất mãn của cô, anh cẩn thận kéo cánh tay cô đang đặt trên ngực mình ra, vừa định đứng dậy mới phát hiện chân cô vẫn đang quấn chặt lấy anh.
Lần trước không thấy cô ấy ngủ không ngoan như vậy…
Tần Quảng Lâm bất đắc dĩ thở dài, dùng động tác cực kỳ chậm rãi đẩy chân cô, cố gắng nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay cô mà không đánh thức cô, nếu không Mẹ Tần vừa ra ngoài phát hiện anh không ở phòng khách, thì thật sự tiêu rồi.
Nhưng Tần Quảng Lâm đã đánh giá thấp sự cố chấp của Hà Phương trong giấc ngủ, vừa thoát được một nửa cô đã bất mãn rên rỉ rồi lại quấn lấy anh, cọ cọ vài cái điều chỉnh tư thế thoải mái, rồi lại ôm chặt lấy anh.
“…”
Tần Quảng Lâm lập tức cứng đờ trên giường không dám cử động lung tung nữa, mở to mắt nhìn trần nhà, cố gắng trấn tĩnh lại tâm trí mình.
Tình huống này hơi khó nhằn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nếu không ra ngoài nữa thì không kịp mất, Tần Quảng Lâm không còn cách nào, chỉ đành vừa nhẹ nhàng đẩy cô vừa cố rút người ra, “Dậy đi, anh phải ra ngoài rồi.”
Hà Phương chép chép miệng hai cái, hàng lông mày vừa giãn ra lại nhíu lại, lầm bầm mơ hồ nói: “Ngủ thêm chút nữa…”
“Không ngủ nữa được.” Tần Quảng Lâm tăng lực lay, “Mau buông ra, anh phải ra ngoài rồi.”
“Phiền phức.”
Hà Phương bị anh lay đến bực bội, đưa tay đẩy nhẹ vào không khí, lật người sang một bên rồi tiếp tục ngủ.
Tần Quảng Lâm cuối cùng cũng thoát ra được, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lật người xuống giường giúp cô đắp chăn kỹ lưỡng, hôn lên trán cô một cái, rồi mới rón rén mở cửa phòng, lẻn về sofa nằm ngủ tiếp giấc.
Hơi tiếc nuối, nếu không phải ở nhà thì tốt rồi, có thể cùng cô ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc, tỉnh rồi còn có thể ôm thêm chút nữa.
Cô Hà bám người trông thật đáng yêu…
Giấc ngủ tiếp theo không thành, vừa mới có chút buồn ngủ trở lại thì cửa phòng Mẹ Tần đã mở ra, Mẹ Tần đi dép loẹt quẹt bước ra, khiến sự buồn ngủ mà Tần Quảng Lâm khó khăn lắm mới tích tụ được tan biến hết.
“Dậy sớm vậy à?” Mẹ Tần hoàn toàn không nhận ra mình đã phá giấc mơ đẹp của người khác, còn cất tiếng hỏi anh.
“Vâng, cũng khá sớm ạ.” Tần Quảng Lâm bất đắc dĩ đáp.
“Ngủ trên sofa không thoải mái phải không?”
“…Vâng ạ.”
“Hì hì.” Mẹ Tần cười tủm tỉm hả hê, “Không ngủ được thì ra ngoài đi dạo với mẹ, lát nữa đi làm cũng tỉnh táo hơn.”
Buổi sáng ra ngoài đi dạo một vòng, hít thở không khí trong lành, tiện thể vươn vai thư giãn chân tay, cả ngày sẽ tràn đầy năng lượng, đây là bí quyết dưỡng sinh của bà.
“Con không đi đâu, mẹ tự đi đi.” Tần Quảng Lâm nằm trên sofa không nhúc nhích, nhắm mắt nói: “Con ngủ thêm chút nữa.”
“Càng ngủ càng buồn ngủ.” Mẹ Tần vừa đến cửa vừa thay giày vừa khuyên, “Thà ra ngoài đi dạo với mẹ, tiện thể ăn sáng luôn.”
“Ăn sáng ư?”
Tần Quảng Lâm nghe vậy mở mắt ra suy nghĩ một lát, “Mẹ đợi con thay quần áo, đi cùng.”
“Hả?” Mẹ Tần thấy anh đồng ý lại ngẩn người một chút, “Con đói à?”
“Không, chỉ là muốn ra ngoài đi dạo thôi.” Tần Quảng Lâm từ ban công lấy hai bộ quần áo sạch vào phòng vệ sinh thay.
Mẹ Tần nhìn cánh cửa phòng ngủ của anh, lập tức hiểu ra, thằng nhóc này còn muốn đi mua bữa sáng cho Hà Phương nữa.
Chậc…
Thay quần áo xong cùng Mẹ Tần ra ngoài, đến quán ăn sáng ngồi ăn một chút, Tần Quảng Lâm lại gói hai chiếc quẩy và một cốc sữa đậu, xách trong tay rồi chuẩn bị quay về.
Mẹ Tần còn muốn đến công viên nhảy một lát, anh lười biếng không muốn đi theo.
“Lấy thêm hai cái bánh bao nữa mang về đi con.” Mẹ Tần kéo anh lại không cho đi.
“Ăn không hết…”
“Còn có cô nhỏ con nữa.”
“…”
Tần Quảng Lâm biểu cảm ghét bỏ, “Quên mất cô ấy rồi, dù sao cô ấy cũng chưa dậy, cứ bỏ qua bữa này đi.”
“Mang về đi, hai cái bánh bao có đáng mấy tiền đâu.” Mẹ Tần thật thà, không thích thì không thích, nhưng không thể để người khác chê trách.
“Được rồi được rồi, con về đây.” Tần Quảng Lâm móc đồ ăn sáng bằng ngón tay rồi đi về.
Nắng sớm không có bao nhiêu độ ấm, nhưng lòng anh lại ấm áp, người mình thích đang nằm ngủ ở nhà mình, tỉnh dậy còn có thể ăn bữa sáng anh mua.
Nghĩ thôi đã thấy đẹp rồi.
Về đến nhà đặt hai cái bánh bao lên bàn phòng khách, Tần Quảng Lâm xách sữa đậu và quẩy vào phòng ngủ của mình, Hà Phương vẫn đang nằm trên giường giữ nguyên tư thế lúc anh rời đi, say ngủ.
Anh đặt bữa sáng xuống, ngồi cạnh giường một lát, nhìn đồng hồ thấy chưa đến bảy giờ, lại nhanh nhẹn cởi giày chui vào chăn muốn nằm thêm chút nữa.
Hà Phương bị động tác của Tần Quảng Lâm đánh thức, lật người ôm lấy anh, nhắm mắt cọ cọ vào vai anh, “Anh đi đâu vậy?”
“Mua bữa sáng về, em muốn ăn bây giờ không?”
“Không, em muốn ngủ tiếp.”
“Được, ngủ đi.”
Tần Quảng Lâm dùng tay vuốt ve lưng cô, cũng nhắm mắt chuẩn bị chợp mắt thêm chút nữa.
Dù sao thì lúc Mẹ Tần dậy, anh cũng đang ở trên sofa, còn cùng đi ăn sáng, cho dù bà về nhà phát hiện anh vào phòng ngủ rồi, thì đó cũng là chuyện sau khi đã thức dậy, không đáng là gì.
Trong chăn ấm áp đúng là thoải mái hơn trên sofa, Tần Quảng Lâm ôm một lúc thì bắt đầu không còn yên phận nữa, lén lút đưa tay vào vuốt ve lưng cô, thoải mái khẽ thở dài một hơi.
Như vậy tốt hơn nhiều so với việc cách một lớp quần áo, làn da trơn nhẵn mang theo hơi ấm, vừa chạm vào đã không nỡ buông tay.
Hà Phương trong lúc nửa tỉnh nửa mê cảm nhận được hành động của anh, lười biếng không để ý, dù sao cũng chỉ là vuốt ve lưng mà thôi.
Lại nằm thêm hơn nửa tiếng, cô mới vươn vai ngáp một cái rồi mở mắt, “Anh mấy giờ đi làm?”
“Tám rưỡi ra khỏi nhà là được.” Tần Quảng Lâm nhìn đồng hồ, “Em có thể ngủ tiếp, dù sao anh đi làm em ở đây cũng không sao cả.”
“Anh mua bữa sáng giúp em rồi à?” Hà Phương ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
“Để ở kia kìa, em muốn ăn bây giờ không?”
“Trời ơi.” Cô cúi đầu dụi dụi mạnh vào lòng Tần Quảng Lâm, “Anh Tần Quảng Lâm đối xử với em tốt quá.”
“…”
Tần Quảng Lâm nghe giọng điệu khoa trương của cô, không biết nên đáp lại thế nào.
“Hôn em đi.” Hà Phương nhắm mắt ngẩng đầu.
“Anh chưa đánh răng mà.”
“Anh chê em à?”
“Không, là anh chưa đánh…”
“Hôn hay không hôn?”
“…”
Đến nước này thì không thể từ chối được nữa rồi.


0 Bình luận