Chương 85: Em thích là được
Có lẽ vì tối qua trò chuyện quá khuya, Hà Phương mãi đến hơn chín giờ mới xích lại gần Tần Quảng Lâm, rồi mở mắt quay đầu nhìn anh, ngớ người một lúc rồi chợt nhận ra tối qua hai người ngủ cùng nhau.
Cô nghiêng người hôn anh một cái, trong lúc cử động cảm thấy có gì đó không đúng, nhíu mày kéo tay anh ra, rồi chăm chú nhìn anh xem có phải lại đang giả vờ ngủ không.
"Dậy đi." Hà Phương đẩy nhẹ anh.
"Ưm..." Tần Quảng Lâm dụi mắt tỉnh dậy, "Mấy giờ rồi?"
Cô nghi hoặc nhìn Tần Quảng Lâm, "Hơn chín giờ rồi, đến lúc dậy rồi."
"Ồ, mới hơn chín giờ thôi à." Tần Quảng Lâm vòng tay ôm chặt lấy cô, "Nằm thêm một lát nữa đi."
"Không nằm nữa, thu dọn đồ đạc rồi về thôi." Hà Phương vùng thoát khỏi anh ngồi dậy, chỉnh sửa lại quần áo rồi đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Tần Quảng Lâm một mình nằm trên giường nhắm mắt một lát, mới bật dậy, nhân lúc Hà Phương đang vệ sinh cá nhân thì thay quần áo xong, lại nhét tất cả đồ đã mang ra trở lại ba lô, rồi ngồi một bên chờ cô vệ sinh cá nhân xong.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng thân mật với bất kỳ người khác giới nào như thế, giờ đây không chỉ ở chung một phòng, còn ngủ chung một giường mấy ngày, thậm chí tối qua cô ấy còn như vậy...
Tần Quảng Lâm nghĩ đến đây, ánh mắt không kìm được hướng về phía thùng rác bên cạnh, những tờ giấy ăn bên trong chứng minh tối qua không phải là mơ.
Trong lòng anh lại có chút cảm xúc khác lạ, duỗi chân đá thùng rác vào góc, ngửa đầu nằm xuống giường nhìn trần nhà ngẩn người.
Hai người thật thân mật quá... Đây là tình yêu sao?
Không có yêu từ cái nhìn đầu tiên, cũng không có tình yêu lâu ngày nảy sinh, chỉ là hai người hiểu nhau một thời gian, rồi bỗng nhiên nhanh chóng trở nên nồng nhiệt, cho đến tận bây giờ thành ra thế này, điều này hơi khác so với những gì anh tưởng tượng.
"Đã thu dọn xong nhanh thế rồi sao?" Hà Phương từ nhà vệ sinh ra lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, "Mau đi vệ sinh cá nhân đi, lát nữa ăn cơm xong chúng ta sẽ ngồi xe về."
"Được."
Tần Quảng Lâm đáp lại một tiếng, chống người ngồi dậy khỏi giường nhìn cô.
Quả nhiên, cảm giác như càng thích cô ấy hơn rồi.
Hôm nay thích hơn hôm qua một chút, ngày mai lại sẽ thích hơn hôm nay một chút.
"Ngẩn người ra làm gì, mau lên." Hà Phương giục một tiếng, đung đưa đôi chân trắng nõn đi đến trước vali kéo thu dọn đồ đạc của mình.
Tần Quảng Lâm nghiêng người từ phía sau ôm lấy cô, hôn chụt một cái lên mặt cô, "Anh yêu em."
"Chưa đánh răng hôi chết đi được." Hà Phương lau lau má tỏ vẻ chê bai, "Mau đi vệ sinh cá nhân đi, đừng lề mề nữa."
"Anh đi ngay đây." Tần Quảng Lâm lại hôn chụt một cái lên má bên kia của cô, rồi mới buông cô ra quay người đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Ba năm ư... mong là không phải thật đâu, mau chóng kiếm tiền sắm sửa những thứ cần sắm, rồi cầu hôn, anh không tin đến lúc đó cô ấy có thể nhẫn tâm từ chối anh.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi ra ngoài chờ Hà Phương thu dọn đồ đạc xong, Tần Quảng Lâm đeo ba lô của mình, kéo vali kéo nhỏ của cô, hai người cùng nhau xuống lầu làm thủ tục trả phòng rồi đi ra khỏi cửa khách sạn.
Trời xanh mây trắng, trời trong xanh vạn dặm.
Thời tiết lúc về cũng giống lúc đi, tâm trạng hai người cũng vui vẻ như lúc đến, nắm tay nhau cùng tìm chỗ ăn sáng xong, ngồi xe đến bến xe khách để lên chuyến xe đường dài trở về.
"À, hình như quên tìm ẩn sĩ mà em nói rồi." Tần Quảng Lâm bỗng nhiên nhớ ra chuyện này.
Anh cũng rất muốn xem người thế nào có thể sống trong núi sâu, mặc quần áo vải thô, cả ngày sống cuộc sống cày ruộng gánh nước.
"Ban đầu vốn dĩ chỉ nghĩ có thể gặp thì tốt nhất, không gặp cũng không sao." Hà Phương thản nhiên nói, "Tự tiện chạy đến quấy rầy cũng không tốt lắm, quên rồi thì thôi vậy."
"Cũng phải, trốn vào trong núi chính là không muốn bị người khác quấy rầy."
Tần Quảng Lâm nghe vậy gật đầu, bỏ qua chuyện này, có chút tiếc nuối cảm thán: "Nhanh thật đấy, cảm giác như chưa chơi đủ."
"Lần sau có thời gian thì đi chơi chỗ khác nữa." Hà Phương mò mẫm một lát lại lấy tai nghe ra đưa cho anh một bên, "Cho anh này."
"Được, lần sau lại cùng nhau đi chơi."
Xe khách chậm rãi khởi động, hướng về thành phố Lạc Dương mà đi, Tần Quảng Lâm nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, biểu cảm mang theo một chút lưu luyến.
Sau khi về rồi hai người lại không thể ngày nào cũng dính lấy nhau được nữa rồi, chỉ có thể ở bên nhau sau giờ làm hoặc cuối tuần thôi.
Chiếc xe khách chạy khá nhanh, hơn bốn tiếng đồng hồ trôi qua trong chớp mắt, dừng lại ổn định tại ga Lạc Dương.
Hai người xuống xe ra khỏi ga, đứng bên đường vẫy một chiếc taxi, ngồi xe nhỏ lại đi về phía trường đại học.
"Cuối cùng cũng về rồi." Hà Phương nhìn phong cảnh đường phố quen thuộc bên ngoài cửa sổ cảm thán một câu.
"Cái gì mà cuối cùng chứ, mới đi có năm ngày thôi." Tần Quảng Lâm không hài lòng lắm với từ "cuối cùng" mà cô nói, "Hơn nữa còn có hai ngày là ngồi xe."
"Không đủ sao?" Cô quay đầu nhìn anh cười.
"Ừm... đủ rồi."
Tần Quảng Lâm không tự nhiên tránh đi ánh mắt của cô, luôn cảm thấy nụ cười của cô mang theo chút ý nghĩa khác.
"Được rồi, em lên đây." Hà Phương lùi lại hai bước vẫy tay với anh.
"Em đợi một chút."
Tần Quảng Lâm bỗng nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, lấy ra một cái túi từ trong ba lô đưa qua, "Cái này tặng em."
"Đây là gì vậy?" Hà Phương tò mò nhận lấy, vừa đưa tay ra đã muốn mở ra xem.
"Em lên trước đi đã, về đến ký túc xá rồi hẵng mở." Tần Quảng Lâm ngăn cản động tác của cô, giục cô mau lên trên đi.
Hà Phương nhìn túi đồ, rồi lại nhìn Tần Quảng Lâm, trong lòng đã có suy đoán, nhón chân lại hôn Tần Quảng Lâm một cái, "Vậy em lên đây."
"Mau đi đi."
"Bye bye."
Hà Phương kéo chiếc vali nhỏ, xách túi đồ bước vào ký túc xá, đứng ở cầu thang lại quay đầu vẫy tay với anh, rồi mới bước đi lên cầu thang.
Đi một mạch về đến ký túc xá, mấy người bạn cùng phòng đều không có ở đó, cô đứng cạnh cửa sổ nhìn Tần Quảng Lâm dưới lầu quay người rời đi, đi càng lúc càng xa, cho đến khi rẽ một góc khuất dạng ở cuối đường rồi mới quay người ngồi xuống giường.
Mở túi đồ anh vừa tặng ra, bên trong là một chiếc túi xách tay in chữ 'R&Y', trong chiếc túi xách tay đó đựng chiếc váy hoa nhí mà hai người đã cùng xem ngày hôm qua.
Quả nhiên rồi...
Hà Phương khi ở dưới lầu đã lờ mờ đoán ra rồi, lúc này cũng không có gì bất ngờ lắm, chỉ là ngẩng đầu nhớ lại xem rốt cuộc anh ấy đã đi mua khi nào.
Hai người luôn ở bên nhau, căn bản không có thời gian... Đúng rồi, là lúc anh ấy đi đóng gói mì lạnh, hèn chi cứ nhất định phải chạy xuống dưới đóng gói, lại còn đi lâu như vậy.
Cô nhìn chiếc váy trên tay không tự chủ được mà nở một nụ cười, suy nghĩ một lát rồi cởi quần áo ra mặc nó vào người, lấy điện thoại ra tự chụp một bức ảnh rồi gửi cho Tần Quảng Lâm.
「Em rất thích.」
「Cảm ơn anh.」
Tần Quảng Lâm đang đi trên đường nghe điện thoại đổ chuông, mò lấy ra bấm vài cái, thấy tin nhắn thì vui vẻ cười lên.
「Em thích là được rồi.」


0 Bình luận