[1-100]
Chương 8: Chú bác hàng xóm không làm gián viên thì phí quá
1 Bình luận - Độ dài: 1,308 từ - Cập nhật:
Chương 8: Chú bác hàng xóm không làm gián viên thì phí quá
“Ăn cơm nào!” Mẹ Tần vỗ nhẹ vào cửa phòng Tần Quảng Lâm, một lúc sau anh mới chịu bước ra.
“Lề mề thế, đến bữa ăn cũng chẳng nhanh nhẹn.” Mẹ Tần lẩm bẩm vừa xếp bát đũa vừa rửa lên bàn.
Hà Phương đang bưng món cuối cùng từ bếp ra, buông một câu: “Đi rửa tay đi trước.”
Tần Quảng Lâm nhìn mẹ, rồi lại nhìn Hà Phương, trong lòng chợt thấy khung cảnh này hòa hợp đến lạ.
“Đứng ngẩn người ra làm gì thế?” Mẹ Tần thấy anh lề mề liền nổi cáu, “Rửa tay xong lấy cơm cho Hà Phương đi.”
Quay lại đã thấy Hà Phương cầm bát đứng bên nồi cơm, bà lại vỗ vào lưng Tần Quảng Lâm một cái rồi nói: “Để tôi, để tôi, Hà Phương ngồi xuống đi.”
“Không sao ạ, bác ăn trước đi.” Hà Phương vừa nói vừa xới một bát đặt ở chỗ chính.
“Tôi ăn ít, chỉ...” Mẹ Tần chưa nói hết câu đã thấy bát cơm chỉ đầy một nửa, liền nuốt luôn nửa sau.
Bà ngạc nhiên liếc nhìn Hà Phương - khẩu phần của bà rất ổn định, mỗi bữa chỉ ăn chừng này, lắm thì gắp thêm vài miếng rau, chứ cơm thì không bao giờ ăn thêm.
Hà Phương xới tiếp một bát cơm đầy vun, quay ra thấy ánh mắt của mẹ Tần liền dừng tay, đặt bát cơm lên bàn rồi cười nói: “Ở nhà cháu quen xới cơm rồi, bác cứ ăn trước đi, nếu thiếu cháu xới thêm.”
“Đủ rồi, đủ rồi.” Mẹ Tần nhìn quanh, thấy việc đã xong xuôi liền ngồi xuống.
Tần Quảng Lâm rửa tay xong ngồi vào bàn, trong lòng có chút mơ hồ - chỉ vài tiếng đồng hồ mà Hà Phương đã hòa nhập được rồi sao?
Quả nhiên không đơn giản, không những đối phó với anh có thừa chiêu, mà đối với mẹ cũng rất lão luyện.
“Con gái nấu ăn khéo thật.” Mẹ Tần gắp miếng rau Hà Phương bưng ra cuối cùng, mắt sáng lên, “Món rau ba sợi này là Hà Phương xào đấy, Tiểu Lâm con ăn nhiều vào.”
Tần Quảng Lâm vừa nhai cơm vừa ừ hử, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an - cô gái này chẳng có khuyết điểm nào sao?
Bạn gái giỏi giang tuy là chuyện tốt, nhưng bị áp đảo mọi mặt thì không ổn, phải nghĩ cách lật kèo mới được.
Hà Phương nhìn Tần Quảng Lâm ăn cơm không chớp mắt, mẹ Tần liếc nhìn hai người rồi lại nhìn con trai, chìm vào suy nghĩ.
Đây gọi là ngốc mà có phúc?
Tất nhiên gọi con trai là ngốc chỉ là đùa, nhưng bà hiểu rõ con mình - cô gái này hiện tại mọi phương diện đều xuất sắc, rõ ràng thằng bé này đang hưởng lộc.
Thôi, xem đã, có lẽ vì nó chân thành nên cảm động được người ta, ban ngày ban mặt dẫn về nhà tỏ tình, zậy zậy...
“Con gái ăn nhiều vào, cứ tự nhiên như ở nhà.” Mẹ Tần niềm nở mời.
Hà Phương gật đầu, gắp thêm chút rau.
Tần Quảng Lâm dù bực trong lòng nhưng bữa cơm ăn rất ngon miệng, bát cơm đầy vun chốc lát đã hết sạch, vừa nuốt miếng cơm cuối cùng định đứng lên xới thêm thì một bàn tay nhỏ đã chìa ra.
Anh nắm chặt bát cơm, quay sang nhìn Hà Phương - cô muốn làm gì?
“Buông ra.” Hà Phương giơ đũa giả vờ đánh, thuận lợi cướp lấy bát rồi quay người xới cơm.
Tần Quảng Lâm đầy nghi hoặc chưa kịp lên tiếng thì lưng đã bị mẹ vỗ một cái.
“Tự xới đi.” Mẹ Tần mấp máy môi, trừng mắt với anh.
Anh bất mãn, đằng nào cũng định tự xới, chỉ là bị cướp mất thôi mà?
Hà Phương đặt bát cơm đầy trước mặt Tần Quảng Lâm rồi lại cầm bát mình lên ăn từng miếng nhỏ, trông rất vui vẻ.
Tảng Lâm nhìn bát cơm đầy, lại nhìn Hà Phương.
Anh đâu có không xới cơm cho em bao giờ!
Cầm lên ăn vài miếng, ngon thật.
Vì có Hà Phương nên mẹ Tần nấu hơi nhiều, ăn xong vẫn còn thừa, bà cất đồ vào tủ lạnh rồi quay ra đã thấy Hà Phương bưng bát vào bếp.
“Con gái để đấy, để tôi.” Mẹ Tần vừa nói vừa nhanh tay thu dọn bàn, “Con đi rửa tay rồi vào phòng Tiểu Lâm nghỉ đi, để tôi dọn.”
Không cãi được, Hà Phương đành ra khỏi bếp, Tần Quảng Lâm đang đun nước, “Em vào phòng đi, lát anh mang nước vào cho.”
Hà Phương không đáp, đi vòng quanh phòng khách rồi dừng trước chậu cây trầu bà, lấy bình xịt tưới nước rồi lại lấy miếng vải mềm hơi ố vàng lau lá.
“Nước rửa bát hết rồi, Tiểu Lâm chạy sang nhà lão Phan mua một chai đi.”
Tần Quảng Lâm dạ một tiếng, chào Hà Phương rồi sang cửa hàng tạp hóa nhà lão Phan mua nước rửa bát.
“Hôm nay Tiểu Tần dẫn bạn gái về nhà à?” Vừa thấy Tần Quảng Lâm, lão Phan đã không nhịn được tò mò.
“Ai nói với bác thế?” Tần Quảng Lâm đang lấy chai nước rửa bát quay lại ngạc nhiên.
“Hừ hừ.” Lão Phan cười đắc chí, “Mọi người đều thấy cậu dẫn một cô gái về nhà, rồi chị Từ đi chợ mua đầy đồ, chẳng phải rõ như ban ngày sao?”
Mẹ Tần họ Từ, hai chuyện này bị hàng xóm nhàn rỗi nhìn thấy, lập tức liên kết với nhau, rồi phát huy khả năng suy diễn và buôn chuyện, đoán ra sự thật.
“Chú Phan, cháu đề nghị chú chuyển nghề thám tử.” Tần Quảng Lâm lấy ví, nghĩ một chút rồi lấy thêm mấy cây kẹo mút để cạnh chai nước rửa bát, “Bao nhiêu ạ?”
“Mười ba tệ năm.” Chú Phan nhìn kẹo lại cười khành khạch, “Hôm trước thấy cô gái loanh quanh ở đây chú còn thắc mắc tìm ai, ai ngờ lại tìm cậu.”
“Hôm trước?” Tần Quảng Lâm ngẩn ra, “Nhầm rồi chú ạ, hôm nay cháu mới dẫn cô ấy về lần đầu.”
“Thôi đi, bọn trẻ bây giờ yêu đương cứ giấu giếm. Này, trả lại cháu sáu tệ năm.” Chú Phan đưa tiền thối, “Không lấy thêm đồ ăn vặt gì nữa à?”
Tần Quảng Lân nhìn quanh, chú Phan chỉ vào giá đồ ăn vặt: “Mấy đứa đều thích cái này, cái này với cái này, lấy thêm đi, chiều lòng con gái mà, lúc nào rảnh chú chỉ vài chiêu.”
“Mấy chiêu cũ rích của chú không dùng được nữa đâu.” Tần Quảng Lâm lấy mấy món chú chỉ, người bán hàng biết khách hàng thích gì, nghe chú Phan không sai.
“Với lại bạn cháu không cần phải chiều.”
Cô ấy suốt ngày cười như ngốc, chẳng biết có gì mà vui.
“Cũ hay mới không quan trọng, miễn là hiệu quả.” Chú Phan lại thối tiền.
“Thôi, mẹ cháu đang đợi nước rửa bát đây, cháu đi trước chú Phan.”
Hàng xóm ở đây cái gì cũng tốt, chỉ có cái miệng như loa phóng thanh, nhà ai có việc tốt hay yêu đương gì, chỉ cần một người biết là ngày sau cả xóm đều rõ.
“Mua nước rửa bát mà cũng lâu thế.” Nghe tiếng mở cửa, mẹ Tần lẩm bẩm từ bếp bước ra, thấy Tần Quảng Lâm xách túi đồ ăn vặt to đùng liền ngừng cằn nhằn.
“Con trai khôn ra rồi đấy.”


1 Bình luận