Chương 16: Cho cơ hội mà không nắm bắt
Chiếc thuyền lớn màu đỏ dần trôi ra giữa hồ, rồi từ từ hướng về phía bờ bên kia, phía sau thuyền, cả đàn cá lớn nhỏ đang bơi theo tạo nên những tiếng xao xác.
Cảnh tượng này khiến những người đứng trên bờ phía xa cũng tò mò tiến về phía bến tàu, muốn thử trải nghiệm trò giải trí tưởng chừng nhàm chán này.
Nhưng không ngờ, nó lại khá thú vị.
“Em thấy anh đăng tâm trạng muốn tìm việc?” Hà Phương vừa rải thức ăn cho cá vừa hỏi Tần Quảng Lâm về chuyện công việc.
“Ừ, tìm thử xem sao.”
Tần Quảng Lâm gật đầu, “Trước giờ sống nhờ đơn đặt hàng, chưa nghĩ tới chuyện đi làm, không biết bao giờ mới tìm được việc ổn.”
“Sao anh lại vội thế?”
“Vội?” Tần Quảng Lâm không hiểu ý cô.
“Ờm...” Hà Phương do dự một lát rồi nói chậm rãi: “Em thấy anh cứ như hiện tại cũng tốt, tích lũy thêm kinh nghiệm, vài năm nữa tính sau cũng chưa muộn.”
“Đi làm mới tích lũy kinh nghiệm tốt hơn chứ.” Tần Quảng Lâm thấy suy nghĩ của cô khác người, đi làm thì càng sớm càng tốt, “Nhận đơn vẽ nếu không nổi tiếng thì chỉ đủ sống qua ngày, lại không ổn định, mà nổi tiếng đâu dễ, vẫn phải kiếm công việc ổn định mới được.”
Hà Phương hơi nhíu mày, đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau mới lên tiếng: “Dù sao em cũng nghĩ anh không cần vội, hiện tại anh chỉ phải lo cho mình thôi.”
“Chuẩn bị trước, sau này không lo.” Tần Quảng Lâm thấy gói thức ăn cá trong tay cô sắp hết, liền lấy gói khác mở ra đưa cho cô, “Em chưa tốt nghiệp đã lo thi chứng chỉ rồi, mới là đang vội đấy.”
“Thôi được rồi.” Hà Phương thở dài, rồi bỗng tươi tỉnh trở lại, đặt gói thức ăn sang một bên nói với anh: “Đừng đạp nữa, để thuyền trôi một lát đi, anh nhắm mắt lại đi.”
“Nhắm mắt làm gì?” Tần Quảng Lâm nghi ngờ nhìn cô, chân dừng lại.
“Anh muốn em làm gì nào?” Hà Phương nheo mắt cười, “Em có thể chiều anh đấy.”
Tần Quảng Lâm băn khoăn, anh cảm giác Hà Phương chắc chắn có âm mưu gì đó, không thể sa bẫy.
Suy nghĩ hồi lâu, anh nhắm nghiền mắt lại, vẻ mặt quyết tâm, “Muốn làm gì thì làm đi.”
“Thật không?” Hà Phương cúi sát lại gần Tần Quảng Lâm thì thầm, hơi thở phả vào mặt khiến anh ngứa ngáy.
Tần Quảng Lâm hơi ngả người ra sau, giọng run nhẹ: “Tới đi, anh sẵn sàng rồi.”
“Vậy anh nhắm mắt chặt vào.”
Tần Quảng Lâm nuốt nước bọt, anh có thể cảm nhận Hà Phương gần như áp sát mặt mình, tim đập thình thịch vì căng thẳng.
Thời gian trôi qua, anh càng lúc càng thắc mắc, sao Hà Phương vẫn chưa làm gì?
“Xong rồi, mở mắt đi.”
Thế là xong? Chưa bắt đầu đã kết thúc?
Tần Quảng Lâm ngạc nhiên mở mắt, trước mắt là một chiếc bánh sinh nhật tinh xảo, trên đó còn ghi tên anh.
“Tèn ten.” Hà Phương cầm bánh lắc lư trước mặt anh, “Bất ngờ chưa? Ngạc nhiên chưa?”
“Sao em biết hôm nay sinh nhật anh?” Tần Quảng Lâm tròn mắt ngạc nhiên, anh chưa kịp nói với Hà Phương, định khi kết thúc chuyến đi mới tiết lộ.
“Cô giáo Hà thần cơ diệu toán, chỉ cần bấm tay là biết ngay sinh nhật anh.” Hà Phương đắc ý lắc lắc đầu, đặt bánh xuống giữa thuyền.
“Ước điều gì đó đi.” Cô tươi cười nhìn Tần Quảng Lâm, “Lời em nói lúc nãy vẫn có hiệu lực, anh muốn em làm gì em cũng chiều.”
“Bất cứ điều gì đó~” Hà Phương hạ giọng dụ dỗ.
“Vậy em nhắm mắt lại.” Tần Quảng Lâm quyết định phản kích, cô đã lén hôn anh mấy lần rồi, lần này anh phải đòi lại.
“Được.” Hà Phương đồng ý ngay, nhắm nghiền mắt lại.
Tần Quảng Lâm cúi người tới gần, đây là lần đầu tiên anh được ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Phương ở cự ly gần.
Anh ngạc nhiên phát hiện trên làn da hồng hào của cô còn lưu lại lớp lông tơ mỏng manh của tuổi trẻ, trông rất đàn hồi khiến anh muốn véo một cái.
Kìm nén cơn muốn, anh đưa mắt xuống dưới, đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của Hà Phương đang ánh lên vẻ quyến rũ, tim anh đập thình thịch, hơi thở gấp gáp.
Làm gì cũng được?
Bình tĩnh, giữ vững, sẽ thắng.
Tần Quảng Lâm nín thở áp sát, chạm nhẹ đôi môi mềm mại của cô, cảm giác tê tê lan tỏa từ nơi tiếp xúc, kể cả khi rời đi vẫn còn vương vấn.
Anh vội ngồi thẳng lại, tim đập thình thịch.
Bình tĩnh... không được hoảng... sau này còn phải hôn lâu như trên phim nữa.
Hà Phương từ từ mở mắt, “Chỉ thế thôi?”
“Bạn Tần này, em cho anh cơ hội rồi đấy.” Cô mắt cong lên cười, “Anh không nắm bắt thôi.”
Tần Quảng Lâm tròn mắt nhìn cô, ý cô là gì? Muốn anh làm điều gì quá đáng hơn nữa sao?
“Sao anh lại đỏ mặt nữa rồi?” Hà Phương hứng thú nhìn anh, “Người vừa bị hôn là em mà.”
“Anh... nóng thôi.” Anh liếc ngang liếc dọc, giả vờ lấy tay quạt, “Nóng quá.”
“Thôi, không trêu anh nữa.” Hà Phương cầm dao nhựa cắt dọc chiếc bánh, rồi nghiêng lưỡi dao cắt một góc, “Nào, ăn bánh đi.”
“Đây là lần đầu tiên...” Tần Quảng Lâm lẩm bẩm.
Cô lấy đĩa nhựa xúc bánh, “Anh nói gì cơ?”
“Lần đầu tiên anh hôn con gái!” Anh đột nhiên cao giọng, không hiểu giận cái gì.
Hà Phương giật mình, rồi bật cười, “Bạn Tần.”
“Gì?”
“Anh có biết mình rất dễ thương không?”
“...”
Tần Quảng Lâm há hốc miệng, không nói nên lời, ủ rũ nhận lấy bánh cắn một miếng lớn.
Hà Phương cũng tự cắt cho mình một miếng, ăn từng chút một.
“Anh Tần.”
“Ừ?”
“Sinh nhật em qua rồi, biết làm sao giờ?”
“Năm sau lại có mà.”
“Nhưng phải đợi cả năm, em thấy không công bằng.”
Tần Quảng Lâm ngừng ăn bánh, cảnh giác nhìn cô, “Sao lại không công bằng?”
Anh linh cảm cô bé này sắp nghịch ngợm rồi.
“Anh xem này, hôm nay anh ước một điều, em phải đợi sang năm, tính ra em sẽ mãi mãi thiếu một điều ước so với anh.” Hà Phương vừa nói vừa đếm trên ngón tay.
“Ý em là?” Tần Quảng Lâm bỗng thấy chiếc bánh trong tay mất ngon.
“Em cũng muốn bù một điều ước.”
Quả nhiên!
Tần Quảng Lâm nhíu mày, “Cũng được, nhưng không được đòi hỏi quá đáng, tuyệt đối không.”
Dù không biết Hà Phương muốn gì, nhưng trực giác mách bảo điều ước này không đơn giản, cẩn thận vẫn hơn.
“Đòi hỏi quá đáng là gì?” Hà Phương cười gian xảo, “Anh cho ví dụ xem?”
“Ờm...” Tần Quảng Lâm suy nghĩ một lúc không ra, “Em cứ nói đi, anh sẽ xem có quá đáng không.”
Cô nghiêng người lại gần, hạ giọng nói: “Đó là... mỗi lần gặp nhau đều phải hôn em một cái, lúc chia tay cũng phải hôn một cái nữa.”
“Hả?” Tần Quảng Lâm không ngờ cô lại nói vậy, suy nghĩ một chút thấy cũng không quá đáng, dù sao hai người đang yêu nhau rồi.
“... Được thôi.” Anh nhìn đôi môi đỏ hồng của Hà Phương sau khi ăn, trong lòng thầm vui mừng.
Đây là do cô yêu cầu, không phải anh ham muốn.
“Vậy quyết định thế nhé, có hiệu lực ngay từ bây giờ, thời hạn vĩnh viễn.”


1 Bình luận