Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoã...
Hoa Hoàn Một Khai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[1-100]

Chương 31: Thì ra là phải như vậy

1 Bình luận - Độ dài: 1,499 từ - Cập nhật:

Chương 31: Thì ra là phải như vậy

Bước vào nhà, mẹ Tần quay đầu chào Hà Phương, Hà Phương lại trở lại dáng vẻ đặc biệt ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa trò chuyện cùng mẹ Tần.

Mẹ Tần vốn đã khá thích Hà Phương, biết cô ấy sắp làm giáo viên thì nhìn càng thuận mắt hơn, chủ đề trò chuyện vô tình hay hữu ý đều hướng về con trai mình, muốn giúp Tần Quảng Lâm một tay.

Thấy hai người càng nói chuyện càng thân thiết, Tần Quảng Lâm sợ mẹ Tần lỡ lời nói ra chuyện anh đã nói với bà hôm qua là muốn cưới Hà Phương, sau khi ngồi một lúc đầy buồn bực liền vội vàng tìm cớ kéo Hà Phương về phòng mình.

“Anh kéo em vào phòng anh định làm gì?” Hà Phương hỏi anh.

Tần Quảng Lâm nghĩ một lát, nói: “Em đến đây đâu phải để trò chuyện với mẹ anh.”

“Đúng vậy.”

“…”

Hà Phương thấy vẻ mặt ấm ức của anh thì bật cười, nhìn quanh quất, rồi cầm lấy gói đồ ăn vặt để ở góc phòng mở ra, “Thật ra em đến để ăn vặt, mấy gói anh mua cho em lần trước vẫn chưa ăn hết.”

Tần Quảng Lâm nhìn Hà Phương cầm khoai tây chiên ăn, có chút thất vọng, rõ ràng đã nói cái đầu tiên là của anh.

“Nếu em thích, lát nữa anh sẽ mua thêm cho em, mang về nhà mà ăn.”

“Mang về ăn? Ý anh là không muốn em đến nữa à?” Hà Phương cầm đồ ăn vặt lại nằm xuống giường, tự nhiên như thể đó là phòng của cô vậy.

“Sao lại thế, em đừng cố ý bóp méo lời anh chứ.”

Tần Quảng Lâm cảm thấy ăn uống trên giường không phải là một thói quen tốt, nhưng nếu là Hà Phương thì đành vậy, anh không có ý kiến gì cả, thậm chí còn muốn ăn cùng.

“Anh Tần, anh lại quên một chuyện rồi.” Hà Phương nằm trên giường thong thả nói, “Vừa nãy ở ngoài anh chỉ che ô thì thôi đi, bây giờ anh không định thực hiện sao?”

“Ưm…” Tần Quảng Lâm do dự một chút, từ ghế đứng dậy đi tới nhìn cô.

Hình như lại sắp biến thành hôn hôn hít hít rồi?

“Nếu anh không thích thì thôi, em không ép… ưm.”

Tần Quảng Lâm hôn một cái rồi lại ngồi về bên bàn học, ai nói anh không thích chứ, chỉ là không muốn quá mức mà thôi.

Hà Phương nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng, nhai rôm rốp, “Sau này phải tự giác, đừng để em nhắc nhở mỗi lần.”

“Vậy có cần đền bù cho em thêm lần nữa không?” Tần Quảng Lâm thử chủ động, giả vờ bình tĩnh hỏi.

“Anh muốn chiếm tiện nghi của em à?” Hà Phương hỏi.

???

Tần Quảng Lâm ngây người, không phải em bảo hôn sao? Sao lại thành anh chiếm tiện nghi của em rồi?

“Muốn chiếm thì cứ trực tiếp qua đây.” Hà Phương lại nói.

“…”

Tần Quảng Lâm do dự, rốt cuộc là có nên qua hay không? Qua thì đúng là chiếm tiện nghi của cô ấy rồi, nhưng không qua thì… thật ra vẫn muốn chiếm một chút mà!

Cửa phòng bị gõ, tiếng mẹ Tần vọng vào, “Mẹ cắt dưa hấu rồi, Hà Phương có muốn ăn không?”

Hà Phương thấy Tần Quảng Lâm đang nhìn mình, nghĩ một lát rồi trèo dậy đáp: “Dạ được ạ.”

“Để anh đi lấy.” Tần Quảng Lâm đứng dậy.

“Con chỉ ăn được một chút thôi, đừng lấy nhiều quá.”

Mở cửa ra, mẹ Tần cầm trên tay nửa quả dưa hấu, bên trên cắm hai cái thìa đưa cho Tần Quảng Lâm, “Con cầm đi.”

Hai đứa ăn thế này thì thân mật hơn là cắt ra từng miếng rồi cầm ăn từng miếng, mẹ Tần cảm thấy mình thật sự quá nghĩ cho Tần Quảng Lâm.

Có lấy được về tay hay không thì tùy con đó!

Tần Quảng Lâm nhận dưa hấu mang vào phòng, “Mẹ cắt cả nửa quả to đùng, em ăn thêm chút nữa đi.”

“Không được, chỉ ăn hai miếng thôi, ừm… ba miếng đi.” Hà Phương tính toán rất rõ ràng, ngay cả mấy miếng cũng kiểm soát nghiêm ngặt.

Tần Quảng Lâm không biết cô ấy muốn giảm cân hay làm gì, cầm thìa múc miếng dưa ngọt nhất và ngon nhất ở giữa đưa cho cô, “Miếng đầu tiên.”

Hà Phương há to miệng ăn một miếng, nhai vài cái rồi gật đầu: “Ưm, ngọt thật đấy.”

“Đúng không.” Tần Quảng Lâm thấy cô ấy nheo mắt tận hưởng cũng cảm thấy vui, đưa tay qua đặt ở cằm cô, “Nhả hạt ra.”

“Ưm, anh Tần biểu hiện rất tốt, cho phép anh chiếm tiện nghi của em thêm một lần.”

Tần Quảng Lâm cảm thấy mình sắp quen với cách cô ấy trêu ghẹo rồi, cứ như một nữ lưu manh vậy, nếu đổi giới tính có lẽ cô ấy đã bị bắt vì tội lưu manh rồi.

“Nào, ăn miếng thứ hai.”

“Đừng lớn thế, nhỏ hơn một chút.”

Hà Phương nói được làm được, ăn ba miếng rồi không chịu ăn thêm nữa, Tần Quảng Lâm khuyên vài câu nhưng vô hiệu, anh tự ăn hai miếng rồi đặt dưa hấu sang một bên, để khi nào cô ấy đổi ý thì ăn tiếp.

“À đúng rồi, cho em xem một báu vật.” Lấy giấy ăn lau tay, Tần Quảng Lâm chạy đến bàn học lấy bức tranh đầu bếp Hà nấu ăn ra cho Hà Phương xem.

“Vẽ thế nào?”

“Anh vẽ khi nào vậy?!” Hà Phương mặt đầy bất ngờ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tần Quảng Lâm.

“Hôm qua, phải vẽ cả buổi chiều mới xong.”

Tần Quảng Lâm rất hài lòng với phản ứng của Hà Phương, hào phóng đưa bức tranh cho cô xem, rồi nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của cô thì lòng lại thắt lại, dặn dò: “Chỉ là cho em xem thôi, không thể tặng em đâu, anh còn phải giữ lại để tự xem nữa.”

Nếu cô ấy thực sự thích, vậy thì anh sẽ vẽ thêm một bức nữa theo bức này để tặng cô ấy.

“Nhìn anh kìa.” Hà Phương bị dáng vẻ keo kiệt của anh chọc cười, nhìn hai cái rồi trả bức tranh lại cho anh, “Em có nói muốn lấy đâu, trả lại anh đây, anh giữ gìn cẩn thận vào nhé.”

“Anh sợ em làm hỏng mất.” Tần Quảng Lâm nhận lấy rồi vội vàng đặt bức tranh trở lại dưới tấm kính bàn học, cái này phải bảo quản cẩn thận mới được.

“Này, em cũng tặng anh một thứ.” Hà Phương quỳ trên giường, đưa tay ra sau đầu kéo một cái, mái tóc đang buộc lập tức xõa ra, sau đó ném sợi dây buộc tóc trong tay cho Tần Quảng Lâm.

“Chỉ có cái này thôi à?” Tần Quảng Lâm vươn tay đỡ lấy, “Anh tặng em cái mới mà em lại trả anh cái cũ.”

Anh nhìn quanh quất muốn cất sợi dây buộc tóc cũ đi, nghĩ một lát rồi dứt khoát nhét vào túi, lỡ mai mốt sợi dây buộc hình gấu trúc kia hỏng thì còn có cái này dự phòng.

“Vẫn chưa đủ à? Đó là cái em dùng rất lâu rồi đấy.” Hà Phương tháo sợi dây buộc tóc hình gấu trúc trên cổ tay xuống thử độ co giãn.

“Chưa đủ.” Anh ấy đâu có ngốc.

Hà Phương nghĩ một lát, lại đeo sợi dây buộc tóc hình gấu trúc về cổ tay, rồi ngồi ngay ngắn trên giường nói: “Vậy anh qua đây.”

Tần Quảng Lâm ngồi lên giường nhìn cô, “Anh qua rồi đây.”

Đây là lần đầu tiên anh thấy Hà Phương xõa tóc dài, so với vẻ hoạt bát khi buộc tóc thường ngày thì cô ấy lại thêm chút quyến rũ, có một hương vị khác biệt, khiến anh không nhịn được muốn hôn một cái.

“Dịch qua đây chút, ngồi ngay ngắn đi.”

“Em lại muốn… ưm!”

Lời chưa nói dứt, môi nhỏ của Hà Phương đã áp đến, Tần Quảng Lâm sớm đã đoán trước, đang định thỏa mãn lùi ra nói chuyện thì khoảnh khắc sau mắt anh đột nhiên mở to, toàn thân căng cứng.

Không biết qua bao lâu, Hà Phương hơi lùi lại một chút, trên mặt ửng hồng nhàn nhạt, khẽ thở dốc thì thầm nói: “Gọi cô Hà.”

“Cô Hà.” Tần Quảng Lâm vô thức lặp lại.

“Nhắm mắt lại.” Khoảnh khắc sau Hà Phương lại ghé sát vào, đôi môi kề sát nhau, hai tay ôm Tần Quảng Lâm dần dần siết chặt.

Tần Quảng Lâm ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận