[1-100]
Chương 34: Cảm lạnh thôi mà còn bảo cắt cụt từ lông mày trở xuống, anh cũng tin ư?
0 Bình luận - Độ dài: 1,691 từ - Cập nhật:
Chương 34: Cảm lạnh thôi mà còn bảo cắt cụt từ lông mày trở xuống, anh cũng tin ư?
Tần Quảng Lâm đợi một lát thấy Hà Phương vẫn chưa đỡ hơn, bèn đổ nước trong bát vào cốc cho cô, rồi quay người ra khỏi phòng.
“Anh đi hỏi xem có cách nào hay không.”
“Đừng…” Hà Phương không kịp ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn anh chạy đi tìm mẹ Tần.
Chuyện này sao có thể để mẹ Tần nghĩ cách… Hà Phương khẽ thở dài, vùi đầu vào chăn không định ló ra nữa.
“Trời mưa còn đi ra ngoài.” Tần Quảng Lâm quay một vòng không tìm thấy mẹ Tần, bèn bực bội bật máy tính, “Em đợi anh tra cứu đã nhé.”
“Đã bảo lát nữa sẽ đỡ thôi mà.” Hà Phương thò đầu ra khỏi chăn, “Anh đừng luống cuống nữa.”
“Đã mấy ‘lát nữa’ rồi đấy.” Tần Quảng Lâm thấy môi cô bé đã bị cắn bật cả vết, càng thêm hối hận, ăn cái quái gì mà dưa hấu!
“Anh làm quá lên đấy.” Hà Phương ôm gối vào lòng, xem ra đã có dấu hiệu tốt hơn.
“Nước nóng là để chườm!” Tần Quảng Lâm đập đùi một cái, quay đầu nhìn cô, “Ai bảo em uống?”
Hà Phương liếc xéo một cái, “Anh hiểu hay em hiểu?”
“Baidu hiểu!” Tần Quảng Lâm lại đứng dậy tìm cái chai kín.
“Tin cái đấy, cảm cúm cũng phải chuẩn bị quan tài.” Hà Phương sau khi đỡ hơn thì cũng nói nhiều hơn.
“Nhanh xì xì xì!” Tần Quảng Lâm không vui, “Toàn nói mấy lời xui xẻo.”
“Xì!” Hà Phương quay người sang chỗ khác, lười chẳng thèm để ý đến anh.
Tìm khắp phòng một lượt, lại ra ngoài loay hoay một lúc, Tần Quảng Lâm vò đầu ngồi lại trước máy tính, trong nhà ngay cả cái chai kín để làm túi sưởi tay cũng không có.
“Ê, cái này trông đáng tin đấy.” Tần Quảng Lâm đứng dậy lại chuẩn bị giúp cô, rồi khựng lại tại chỗ do dự.
“Anh lại định làm gì nữa?” Hà Phương yếu ớt hỏi một câu, “Đừng có làm cái… hừ!” Lời còn chưa nói hết, cô đột nhiên co người lại, mặt mũi trắng bệch, nghiến chặt răng.
“Xoa xoa là sẽ đỡ ngay, hiệu quả nhanh nhất đấy.” Tần Quảng Lâm thấy Hà Phương lại bắt đầu đau, liền vội chạy đến cạnh giường, hai tay chà xát vào nhau thật nhanh.
Hà Phương cố gắng quay người nhìn anh, “Anh… lại muốn lợi dụng… em à?”
“Đừng lải nhải nữa!” Tần Quảng Lâm cảm thấy hai tay đã chà nóng ran, vội giục: “Đến nước này rồi còn lợi dụng gì nữa.”
“Đóng cửa.” Hà Phương nặn ra hai chữ, ôm bụng không nói gì nữa.
Tần Quảng Lâm vừa xoa tay vừa đi đến đá cánh cửa khép lại, rồi quay lại, luồn bàn tay nóng hổi của mình vào trong theo vạt áo cô, cảm thấy một mảng lạnh toát.
“Ưm…” Hà Phương rên nhẹ một tiếng, nắm tay anh dịch xuống một chút, “Đau chỗ này.”
Tần Quảng Lâm khẽ dùng lực ở tay, nhẹ nhàng ấn xoa, “Chỗ này à?”
Hà Phương gật đầu, nhắm mắt không lên tiếng.
Ngồi xổm bên giường xoa bóp vài phút, Tần Quảng Lâm thấy cô dần dần thả lỏng, lông mày cũng dần giãn ra, không khỏi thở phào một hơi, “Đỡ hơn rồi chứ?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Hà Phương mở mắt, “Anh có thể bỏ tay ra rồi.”
“Cứ ấn thêm một lát nữa, không thì lát nữa lại đau đấy.” Tần Quảng Lâm rút tay ra lại bắt đầu xoa mạnh, làm nóng lòng bàn tay, “Anh tuyệt đối không lợi dụng em đâu nhé.”
“Anh đúng là thế mà.” Mặt Hà Phương vẫn chưa lấy lại được sắc hồng, vẫn còn tái nhợt, nhưng biểu cảm thì đã thư thái hơn nhiều.
“Em bảo thế thì là thế vậy.”
Tần Quảng Lâm không tranh cãi với bệnh nhân, cảm thấy hai tay nóng ran lại luồn vào xoa, tất cả đều là tại mấy quả dưa hấu chết tiệt, tối nay phải ăn hết sạch chúng nó!
“Sờ thích không?” Bàn tay nhỏ bé của Hà Phương đè lên tay Tần Quảng Lâm, ấn nhẹ một cái ra hiệu anh dùng thêm chút sức.
“Xem ra là đỡ hẳn rồi.” Tần Quảng Lâm bĩu môi, đã có tâm trạng trêu chọc mình rồi kia mà.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, anh đang giở trò lưu manh đấy.” Hà Phương tuy không còn đau nhiều nữa, nhưng sức lực vẫn chưa hồi phục, nói năng còn yếu ớt.
“Giữa bạn trai bạn gái với nhau sao có thể gọi là giở trò lưu manh được?”
Tần Quảng Lâm làu bàu nói, nhưng sự chú ý của anh lại bị lời nói của cô hướng về phía tay mình, quả thực rất tốt, tinh tế mịn màng, mềm mại êm ái.
Con gái hình như chỗ nào cũng mềm mại như vậy, sờ vào cứ như quả bóng bay bơm nước vậy, mà không, còn mềm hơn thế nữa, với lại còn tinh tế hơn một chút.
Nhận thấy động tác của anh chậm lại, Hà Phương nheo mắt, “Anh không thành thật rồi nhé.”
“Làm gì có!” Tần Quảng Lâm phủ nhận.
Dừng lại một chút rồi nói: “Cho dù có đi nữa, thì cũng là em cố ý muốn anh làm vậy thôi.”
Con bé này sao mà tinh quái thế? Vừa mới lơ đễnh một cái đã bị cô ấy phát hiện ra rồi.
“Bỏ ra.” Hà Phương kéo tay anh ra, “Sờ nữa là giở trò lưu manh đấy.”
“Hừ, ‘y giả phụ mẫu tâm’ biết không?” Tần Quảng Lâm cầm cái cốc đầu giường thử nhiệt độ nước, quay người lại đi ra ngoài, “Để anh đổi cho em cốc nước nóng khác.”
Hà Phương nằm trên giường nhìn bóng lưng anh ngẩn người, rồi lại bật cười.
“Ngồi dậy đi, ôm lấy mà uống từ từ.” Tần Quảng Lâm bê cốc nước nóng bỏng tay đưa cho cô.
“Nóng quá.” Hà Phương nhấp một ngụm nhỏ giọng than phiền.
“Càng nóng càng tốt.” Tần Quảng Lâm nhìn tay mình, ngẩng đầu lên, “Ê, vừa nãy nếu anh ôm cốc một lúc, tay có khi còn nóng hơn là chà xát đúng không?”
“Anh phải đổi sang cái cốc thủy tinh bên ngoài mới được.” Cái Hà Phương đang cầm là cốc giữ nhiệt có lớp cách nhiệt.
Tần Quảng Lâm gật đầu, “Lần sau cứ thế mà làm.”
“Còn muốn có lần sau à?” Hà Phương trừng mắt nhìn anh.
“Xì xì xì, không có lần sau.” Nói hớ rồi, đau một lần là đủ rồi, lần sau không cho cô ấy ăn dưa hấu nữa.
“Cốc của anh cũng toàn mùi hôi của anh thôi.” Hà Phương thử uống thêm một ngụm, vẫn quá nóng, lại tìm một lý do để than phiền.
“Uống bao nhiêu rồi mới nhớ ra là hôi.”
Tần Quảng Lâm nhìn tay mình không biết đang nghĩ gì, còn xoa xoa ngón tay.
“Anh đang nghĩ gì đấy?” Hà Phương nhìn thấy động tác nhỏ của anh, đưa tay chạm vào eo anh cấu một cái, “Đây là đang hồi vị đấy à?”
“Anh còn bảo em không phải do yêu tinh biến thành à?!” Tần Quảng Lâm suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Đây là thuật đọc tâm mà? Sao cái gì cũng không giấu được cô ấy?!
“Anh phải tôn trọng cô Hà.” Hà Phương đặt cốc lên đầu giường rồi lại nằm xuống, “Đừng nghĩ những điều không nên nghĩ, bất cứ chuyện gì cũng không giấu được em đâu.”
“Cái ‘Kỳ Độn’ anh nói ấy, dễ học không?” Tần Quảng Lâm lại gần hỏi, anh thấy cái này quá hữu dụng, đơn giản là vô địch.
Hà Phương lắc đầu, “Không dễ học, cần phải là thiên tài tuyệt thế vạn người có một, như em đây, mới có thể học được khoảng ba phần.”
“Ba phần thôi mà đã lợi hại thế rồi à?!” Tần Quảng Lâm kinh ngạc, nếu học được hết thì chẳng phải thành tiên rồi sao?
“Đúng vậy.” Hà Phương nghiêm túc gật đầu, “Nếu có thể học được hoàn toàn, là có thể giống như lão tổ Trần Đoàn, ngủ một giấc tám trăm năm, thành tiên luôn.”
Tần Quảng Lâm kỹ lưỡng đánh giá cô, “Anh thấy em bây giờ cũng sắp thành tiên rồi.”
Thế giới này không thiếu thiên tài, bất kể là trí nhớ siêu phàm hay thất khiếu tinh thông, đủ các loại thiên tài đều có thể tồn tại, nhưng loại người đó hình như đều làm những việc lớn, sau này đều là nhân vật tầm cỡ, sao lại đi yêu đương với một họa sĩ quèn như mình?
Thiên tài đều có những sở thích kỳ quặc, chẳng lẽ đây chính là sở thích độc đáo của cô ấy? Vậy thì mình đúng là nhặt được báu vật rồi, lại còn là loại độc nhất vô nhị nữa chứ.
Hà Phương cười lên, “Em chính là tiên nữ hạ phàm, tiện cho cái tên phàm nhân hôi hám như anh đấy.”
“Chẳng lẽ em là con ốc sên anh thả một ngàn năm trước thành tinh đến báo ơn sao?” Tần Quảng Lâm xoa cằm suy nghĩ khả năng này, “Hay là… khực! Em lại cấu anh!”
“Anh mới là ốc sên tinh.” Hà Phương cấu xong lại giúp anh xoa xoa, “Tiên, biết tiên là gì không?”
“Mật Phi!” Tần Quảng Lâm tinh thần phấn chấn, “Em là Lạc Thần chuyển thế!”
“Thế này còn tạm được.” Hà Phương hài lòng gật đầu.
Tần Quảng Lâm chụt một cái hôn cô, “Được hôn Lạc Thần sống, mãn nguyện rồi.”
“Anh lấy nước bọt làm bẩn Lạc Thần, anh tiêu rồi.” Hà Phương quay mặt sang một bên nhìn anh, “Bên này cũng muốn.”


0 Bình luận