Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoã...
Hoa Hoàn Một Khai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[1-100]

Chương 73: Giúp anh giải cay

0 Bình luận - Độ dài: 1,508 từ - Cập nhật:

Chương 73: Giúp anh giải cay

Chuyên gia ăn đồ thừa của Hoàng thượng đã hoàn thành rất tốt chức trách của mình, ăn sạch sành sanh các món trên bàn, Hà Phương đứng một bên tủm tỉm cười nhìn anh, thỉnh thoảng đưa nước cho anh uống một ngụm.

“Hừm, cay quá.” Tần Quảng Lâm trán đổ mồ hôi, bị cay đến hít hà liên tục.

Anh không kìm được nhìn chằm chằm Hà Phương một lát, gia vị đã pha loãng một nửa mà vẫn cay thế này, không biết cô ấy ăn kiểu gì mà hết được.

“Nhìn tôi làm gì?” Hà Phương vuốt nhẹ sợi tóc bên tai, cười đáp lại ánh mắt anh.

Tần Quảng Lâm thấy cô thần sắc vẫn như thường, cảm thấy có chút khó tin, “Cô không thấy cay sao?”

“Cay chứ.” Hà Phương gật đầu, “Không cay thì tôi ăn làm gì?”

Chuyện ăn cay này cũng như chuyện lái xe vậy, lần đầu bỡ ngỡ, lần hai quen thuộc, đều là từ từ luyện tập mà thành.

“Chẳng thấy gì cả, hừm~ Cô xem tôi bị cay đến mức nào rồi?”

Tần Quảng Lâm không kìm được lại uống thêm một ngụm nước lớn, cảm giác cái bụng căng trướng này chắc phải có một nửa là nước uống vào, “Còn đường không?”

“Hết rồi, miếng cuối cùng bị anh ăn mất rồi.”

Hà Phương nghe anh nói đến đường lại nhớ đến chuyện buổi chiều, không kìm được mím môi liếm nhẹ môi mình, cái tên ngốc này đúng là học gì cũng nhanh thật, cũng không biết học kiểu gì mà ra.

Tần Quảng Lâm nghe nói hết đường rồi, thất vọng lau miệng, rồi uống cạn một hơi hết ly nước trong cốc, mới đứng dậy kéo Hà Phương, “Ăn no rồi thì đi thôi.”

“Ừm, về nghỉ ngơi thôi.”

Kéo Hà Phương về chỗ ở, anh lập tức lại cầm nước ở đầu giường uống một ngụm lớn, hơi hối hận vì nghe lời Hà Phương xúi giục, không có việc gì mà ăn cay đến thế làm gì?

Tự làm tự chịu.

“Cay đến thế sao?” Hà Phương ngồi trên giường thấy hơi buồn cười, “Hay là tôi xuống mua kẹo cho anh ăn nhé?”

“Không cần, tôi uống nhiều nước một chút là được.”

Trời đã tối rồi, Tần Quảng Lâm không muốn Hà Phương ra ngoài một mình, lại lười hai người cùng chạy ra ngoài lần nữa, thôi đành nhịn một chút là được.

“À, đúng rồi.” Hà Phương chợt nhớ ra một chuyện, “Tôi vẫn còn nợ anh một phần thưởng mà.”

Là lời hứa khi anh cõng cô trên đường núi, nếu là trước đây, tên ngốc này chắc chắn đã luôn canh cánh trong lòng và nhắc đến sớm rồi, xem ra hôm nay anh ta thực sự hơi mệt rồi, đến cả chuyện này cũng quên.

“À phải rồi, thưởng gì thế?” Tần Quảng Lâm đột nhiên có tinh thần trở lại, nhìn thẳng vào cô.

Hà Phương cắn môi ngẩng đầu suy nghĩ một lát, rồi lại cười nhìn anh một cái, “Anh nói xem?”

“Có thể... ư?” Tần Quảng Lâm vươn tay hờ hững nắm lấy không khí, biểu cảm có chút phấn khích.

“Không được!” Hà Phương bước tới đẩy anh ngã ra, ngồi trên đùi anh, nhìn anh từ trên cao xuống, “Có thể giúp anh việc khác.”

“Việc khác là gì?”

“Cái này.” Cô cúi người dùng ngón tay chạm nhẹ vào môi Tần Quảng Lâm, rồi cúi đầu áp môi mình lên.

Dịu dàng hơn rất nhiều so với hành động đòi nợ của Tần Quảng Lâm chiều nay, như mưa phùn mùa xuân nhẹ nhàng vương vấn, từ từ vuốt ve, mơn trớn.

“Còn cay không?” Một lúc lâu sau cô ngẩng đầu hỏi.

Tần Quảng Lâm ôm chặt cô không buông, “Vẫn còn một chút.”

Thứ này còn hiệu nghiệm hơn đường nhiều.

Hà Phương cười cười, “Anh đợi một chút.”

Cô vươn tay lấy ly nước Tần Quảng Lâm để bên cạnh uống một ngụm, rồi lại cúi đầu ghé sát vào.

“Ưm...” Cánh tay Tần Quảng Lâm vòng qua lưng cô siết chặt lại, lần này thì không còn cay chút nào nữa rồi, nước khoáng đúng là như lời quảng cáo, trong lành ngọt ngào mát lành.

Hà Phương luôn có thể mang lại cho anh những bất ngờ nhỏ, không biết có phải cố ý hay không, nói chung anh cảm thấy mình ngày càng chìm đắm, chắc là sẽ sớm không thể rời xa cô ấy nữa rồi.

Lại một lúc lâu sau Hà Phương mới thẳng người dậy, mắt ánh lên ý cười nhìn anh, “Không uổng công anh cõng tôi lâu như vậy chứ?”

“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi.” Tần Quảng Lâm mãn nguyện nói, “Ngày mai tôi tiếp tục cõng cô đi.”

Giữa các cặp đôi nên có thêm chút thú vui nhỏ thì mới tốt, anh không kìm được mong đợi cảnh hai người sống cùng nhau sau này.

Hà Phương lại hôn lên mặt anh một cái mới đứng dậy, “Được rồi, tôi phải đi gội đầu đây, lát nữa giúp tôi sấy tóc nhé.”

“Để tôi giúp cô gội nhé?” Tần Quảng Lâm xung phong muốn giúp.

“Không cần, anh cứ nghỉ ngơi đi.”

Hà Phương đến giường lấy chiếc áo phông dùng làm đồ ngủ, kéo lê dép lê rồi đi vào phòng tắm.

Tần Quảng Lâm nằm trên giường nhắm mắt hồi tưởng một lát, không kìm được bật cười, không biết bạn gái của người khác thế nào, dù sao thì bạn gái của anh ấy thật sự quá tốt.

Nếu cô ấy có thể đường hoàng chui vào chăn của mình thì... chậc, thì còn hoàn hảo hơn nữa.

Hà Phương gội đầu chậm hơn tắm rất nhiều, vào trong hơn hai mươi phút mới vừa lau tóc vừa đi ra, như hôm qua kéo ghế ngồi trước giường Tần Quảng Lâm, thản nhiên thực hiện quyền lợi của một người bạn gái.

Tần Quảng Lâm một tay cầm máy sấy ù ù thổi, một tay lén lút tận hưởng ‘phúc lợi’ đi kèm khi sấy tóc, chiếc áo phông rộng rãi thật đúng là một thứ tốt, như anh ấy nhìn từ phía sau thì gần như nhìn thấy hết.

Dù sao sớm muộn gì cũng là của anh ấy – Tần Quảng Lâm vừa nghĩ vậy, chút xấu hổ trong lòng liền biến mất không dấu vết, chỉ là hơi lo lắng sẽ lại chảy máu ào ào như lần trước, không ngừng tìm chủ đề nói chuyện với Hà Phương, cố gắng chuyển hướng sự chú ý.

Đang nói chuyện bỗng anh chợt nhớ ra một chuyện, “Tiểu thuyết của cô thế nào rồi?”

“Thỉnh thoảng viết thôi.”

“Nhà xuất bản nhận rồi ư?” Tần Quảng Lâm ngạc nhiên, kiểu gửi bản thảo như thế này bị từ chối là chuyện rất bình thường, thường phải sửa đi sửa lại rất nhiều lần mới được.

“Nhận rồi.” Hà Phương với giọng điệu hiển nhiên nói, “Sách do cô Hà viết thì họ dám không nhận sao?”

“Tuyệt vời, cô Hà đúng là tuyệt vời.” Anh ấy nhìn vào một chỗ nào đó và khen ngợi, “Chỗ nào cũng tuyệt vời.”

Hà Phương đắc ý hừ hừ hai tiếng, vừa định nói, bỗng nhiên liếc thấy cổ áo mình rộng mở, vươn tay kéo lên một chút, nhíu mày quay đầu nhìn Tần Quảng Lâm.

“Sao thế?” Tần Quảng Lâm giả vờ bình tĩnh hỏi.

“Anh có phải vẫn luôn nhìn trộm không?”

“Nhìn gì chứ?” Anh ta giả ngây.

Hà Phương lườm anh ta một cái, đứng phía sau thì không thể nào không thấy được, cái tên này chắc chắn vẫn luôn nhìn trộm.

Tần Quảng Lâm giả bộ rất vô tội nhìn cô, “Mau quay lại đi, vẫn chưa sấy xong mà.”

...

Anh ta không thừa nhận, Hà Phương cũng chẳng có cách nào, dù sao thì cũng đã nhìn rồi, chỉ có thể sau này chú ý một chút.

Cô quay đầu lại tiếp tục để Tần Quảng Lâm sấy, một lát sau cô lại nhíu mày, hôm qua Tần Quảng Lâm chảy máu mũi cũng là lúc đang sấy tóc… Nghĩ đến đây cô càng khẳng định tên này không đứng đắn, lại quay người trừng mắt nhìn anh ta.

“Hôm qua anh đã không đứng đắn rồi.”

“Tôi không đứng đắn chỗ nào?” Tần Quảng Lâm đã quyết định sẽ không thừa nhận.

“Tại sao lại chảy máu mũi?”

“Nóng trong, canh thịt dê cũng quá bổ rồi.”

“Đúng là đồ háo sắc!” Hà Phương nhăn mũi, hừ một tiếng rồi ngồi thẳng lại, “Tiếp tục sấy đi.”

Để anh ta chiếm tiện nghi lớn thế này, thiệt thòi quá rồi, ngày mai phải bắt anh ta cõng thêm một đoạn nữa mới được.

Lười biếng mấy ngày... Cập nhật không thường xuyên.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận