Chương 84: Đây là tình yêu của họ
Tần Quảng Lâm ôm Hà Phương cuộn tròn trong chăn, không thể không nói, sau khi gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn, trong lòng anh lại có cảm giác ổn định và ấm áp hơn, thân hình mềm mại và mùi hương thoang thoảng ngọt ngào đều khiến anh cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Cánh tay anh vòng qua lưng cô, xuyên qua bộ đồ ngủ vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm thoang thoảng, theo từng nhịp thở nhẹ nhàng lên xuống, hơi thở nóng ẩm phả vào xương quai xanh của anh, từng chút một. Anh lặng lẽ cảm nhận một lúc, không kìm được cúi đầu tìm kiếm nguồn hơi thở đó, thăm dò đòi kẹo như một đứa trẻ hàng xóm vào đêm Halloween.
Kẹo bày sẵn trên đĩa, rất dễ dàng có được, giống như một chiếc bánh pudding nhỏ, mềm mại, ngọt nhẹ lẫn hương sữa.
Mọi thứ đều tự nhiên và đẹp đẽ như thế.
Khác với mọi khi, anh không hề có bất kỳ suy nghĩ hay hành động thừa thãi nào, cứ thế yên lặng nằm đó, nhắm mắt lại rồi cảm nhận hương vị ngọt ngào, tinh tế của bánh pudding.
“Thôi được rồi, ngủ nhanh đi.” Hà Phương cuối cùng cũng thu lại “kẹo”, rúc đầu vào lòng anh.
“Chiều ngủ nhiều quá, không ngủ được.” Tần Quảng Lâm hôn nhẹ lên tóc cô, “Em ngủ trước đi.”
“Em cũng không ngủ được.”
“Vậy thì nói chuyện đi.”
“Nói gì ạ?” Hà Phương hỏi.
Anh mở mắt suy nghĩ một lát, “Em nói xem, đây có phải tình yêu của chúng ta không?”
“Tất nhiên là phải rồi, không thì là gì ạ?”
“Thật ra đôi khi anh vẫn nghĩ, tại sao em lại thích anh nhiều đến vậy? Cứ có cảm giác hơi không thật.”
“Vậy anh đã nghĩ ra chưa?”
“Chưa.” Tần Quảng Lâm cúi đầu hôn nhẹ cô một cái, “Em có thể nói cho anh biết không?”
“Anh tại sao lại thích em?” Hà Phương không trả lời, mà hỏi ngược lại một câu.
“Bởi vì ở bên em rất vui, rất thoải mái, kiểu như dù không làm gì, chỉ cần nhìn thấy em từ xa thôi cũng thấy rất vui rồi.” Anh dừng một chút, “Anh không biết phải nói thế nào, tóm lại là rất thích.”
“Em cũng vậy mà.” Hà Phương đặt tay lên lưng anh nhẹ nhàng vuốt ve, “Em cũng giống anh, cũng rất thích, làm gì có lý do nào, em thích anh thích em, anh cũng thích em thích anh, đơn giản là thế thôi.”
“Nhưng dù sao cũng phải có một khởi đầu chứ?”
Tần Quảng Lâm trong lòng cất giấu một chút lo lắng, tình cảm của hai người hình như đột nhiên bắt đầu, sau đó lại đột nhiên trở nên thân mật như vậy, anh không tìm thấy điểm bắt đầu nhất, thiếu mất quá trình tuần tự.
Anh sợ vạn nhất có ngày nào đó bản thân thay đổi, không còn điểm ban đầu cô thích, đến lúc đó tình cảm hai người có vấn đề thì phiền phức.
“Khởi đầu ư…” Hà Phương như đang suy tư, rất lâu sau mới bật cười, “Ban đầu là thích dáng vẻ ngốc nghếch của anh đấy, tuy vụng về nhưng rất nghiêm túc.”
“Thật sao?”
“Thật mà.” Giọng cô mang theo ý cười, “Anh chưa từng theo đuổi con gái, chẳng hiểu gì cả, còn phải để em dạy anh.”
Tần Quảng Lâm cũng bật cười, “Không phải em theo đuổi anh sao?”
Lúc đầu khi còn chưa xác định quan hệ đã bị cô trêu chọc mấy lần, bây giờ nghĩ lại đúng là ngốc thật, đáng lẽ anh phải chủ động xác định quan hệ của hai người từ sớm rồi.
“Anh hỏi mẹ anh xem ai theo đuổi ai?”
“Hôm đó em quả nhiên là cố ý!”
“Không phải, đó là bất ngờ thôi.” Hà Phương không chịu thừa nhận, vốn dĩ là anh theo đuổi cô trước mà.
“Được rồi, là anh theo đuổi em, theo đuổi em rất lâu rồi.” Tần Quảng Lâm xuôi theo lời cô mà đồng ý, dù sao chuyện này ai trước ai sau cũng không quan trọng, hai người ở bên nhau mới là điều quan trọng nhất.
“Hừ, biết là được rồi.” Hà Phương đắc ý rúc sâu hơn vào lòng anh, “Ôm chặt chút.”
Tần Quảng Lâm siết chặt hai tay khiến hai người dán sát vào nhau, sau khi im lặng một lát lại mở lời: “Em thích anh điểm nào nhất? Anh phải giữ mãi điểm đó.”
“Thích anh nhất ấy.”
“Điểm nào ạ?”
“Không có điểm nào cả, chính là con người anh, anh bây giờ thế này là rất tốt rồi.”
“Thật sao?” Tần Quảng Lâm nghĩ nghĩ, “Anh hẳn là có thể trở nên khiến em thích hơn nữa.”
Con người ai cũng không ngừng trưởng thành, không ngừng phát hiện khuyết điểm của bản thân, không ngừng sửa đổi, nỗ lực khiến mình tốt hơn, không chỉ vì người khác, mà còn vì chính mình.
“Không cần thay đổi, anh chỉ cần là chính mình là được rồi.” Hà Phương cuộn tròn trong lòng anh chậm rãi nói, “Em hy vọng người em yêu được vui vẻ, không ép buộc anh ấy làm những chuyện anh ấy không muốn, không để anh ấy phải chịu ấm ức mà trở thành người anh ấy không muốn trở thành, người em yêu chính là người đó, chứ không phải ảo tưởng của em. Cho nên anh chỉ cần giữ nguyên dáng vẻ của mình là được rồi, những chuyện khác không quan trọng.”
Tần Quảng Lâm sững sờ mất một lúc, mới mở lời: “Anh cũng vậy.”
Dừng một chút, anh lại cúi đầu mạnh mẽ hôn Hà Phương một cái, “Anh yêu em.”
“Em biết mà.” Hà Phương ngọt ngào mỉm cười, “Đây chính là tình yêu của chúng ta.”
Hỏi người nghèo đòi tiền, hỏi người giàu đòi thời gian, hỏi thanh niên văn nghệ đòi cuộc sống bình dị, hỏi người bình thường đòi sự lãng mạn bất ngờ, trong những yêu cầu như vậy mới không có tình yêu. Tình yêu nên là: người nghèo không tự ti vì tiền, người giàu có thể yên tâm kiếm tiền, thanh niên văn nghệ cứ thỏa sức văn nghệ, người bình thường có thể an yên sống cuộc đời đầy hơi thở cuộc sống.
Đó mới là dáng vẻ của tình yêu.
“Tình yêu của chúng ta sao?” Tần Quảng Lâm trong lòng ấm áp, “Cảm ơn em, anh rất thích.”
“Cảm ơn anh, em cũng rất thích.” Hà Phương ngẩng đầu hôn nhẹ lên cổ anh một cái, “Chúng ta sẽ mãi như thế này.”
“Sẽ thế mà, sẽ mãi như vậy.”
Điều hòa vô thanh thổi gió lạnh, hai người cùng rúc vào trong chăn nói những lời tâm tình. Không biết nói đến lúc nào, một người lặng lẽ ngủ thiếp đi, người kia cũng nhanh chóng theo vào giấc ngủ.
Mặt trời buổi sáng ló đầu lên, từ khe hở của rèm cửa chiếu vào hai luồng ánh sáng, rọi lên mặt Tần Quảng Lâm. Anh lấy tay che mắt, một lúc sau mới từ từ tỉnh dậy.
Hà Phương không biết từ lúc nào đã trở mình, quay lưng về phía anh cuộn tròn trong lòng anh. Hai người vẫn dán chặt vào nhau, trong chăn ấm áp đến mức khiến người ta không muốn động đậy.
Cảnh tượng này anh không biết đã từng mơ tưởng không chỉ một lần, giờ đây sau khi chân thực cảm nhận được, mới phát hiện còn đẹp hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Mở mắt ra người mình thích đã ở bên cạnh, thân hình ấm áp nằm trong lòng, Tần Quảng Lâm thoải mái thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại, tận hưởng vẻ đẹp của buổi sáng sớm.
Lòng bàn tay nóng hổi mềm mại, anh vô thức cử động hai cái mới phát hiện tay mình không biết từ lúc nào đã luồn vào trong, rất tự nhiên đặt ở nơi không nên đặt.
Lén lút cảm nhận xúc giác và nhiệt độ đó, Tần Quảng Lâm mãn nguyện nhẹ nhàng rút tay ra, nhưng vừa rút được một nửa thì bị Hà Phương đưa tay ấn lại, một tay kéo anh trở lại vị trí cũ, sau đó cô vặn vẹo người, chép chép miệng hai cái rồi lại im lặng, vẫn nhắm mắt chưa tỉnh.
…
Tần Quảng Lâm mở mắt nhìn cô do dự một lát, rồi lại nhắm mắt quyết định cứ thế này ngủ thêm một lúc nữa, dù sao tối qua cũng đã như vậy rồi, so với chuyện đó thì đây cũng chẳng là gì.
Anh nhẹ nhàng cử động ngón tay, trên nét mặt lộ ra một tia thỏa mãn.
Sắc như băng tuyết mùa đông sâu, thái như sóng nước mùa thu lung linh, chất như…
Ừm, như bông mới mùa đầu hè.


0 Bình luận