Chương 101: Hai Bát Mì
Có lẽ buổi chiều ngủ quá lâu, Hà Phương tối đến tinh thần cực kỳ phấn chấn, ôm điện thoại kéo Tần Quảng Lâm cùng "tu tiên".
Điện thoại rung bần bật không ngừng, Tần Quảng Lâm cố gắng mở mắt gõ bàn phím điện thoại trả lời, cảm giác như đang bị hành hạ để giữ tỉnh táo, còn anh chính là kẻ bị hành hạ đó.
Mấy lần muốn nói ngủ ngon, nhưng nhìn tin nhắn Hà Phương gửi đến lại không nhịn được trả lời, luôn nghĩ cứ trò chuyện thêm một lát nữa, không biết từ lúc nào đã qua nửa đêm, rồi đến một giờ sáng.
Không biết từ lúc nào anh cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, điện thoại tạch một tiếng rơi xuống bên gối, anh bật đèn ngủ thẳng cẳng.
Buổi sáng.
Ánh nắng cuối tuần từ cửa sổ chiếu vào, thẳng tắp rọi lên mặt Tần Quảng Lâm, anh mơ màng mở mắt, nhìn trần nhà suy nghĩ hai giây rồi mới vội vàng cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh.
Quả nhiên, sau khi Hà Phương gửi liên tiếp mấy tin nhắn mà không nhận được hồi âm, cô hỏi anh có phải đã ngủ rồi không, rồi nửa tiếng sau lại chúc ngủ ngon.
Đang trò chuyện mà ngủ luôn không thèm chào một tiếng… thật là không nên chút nào.
Tần Quảng Lâm cầm điện thoại suy nghĩ một lát, gõ bàn phím giải thích chuyện tối qua đột nhiên ngủ quên mất, nhưng không nhận được hồi âm, nghĩ bụng chắc cô ấy ngủ muộn thế cũng chưa dậy.
Nằm trên giường nướng một lúc, anh mới bò dậy vệ sinh cá nhân. Mẹ Tần và Cô Út đang ăn sáng ở phòng khách, thấy anh bước ra Cô Út "hử" một tiếng.
"Đổi kiểu tóc mới rồi à?"
Tần Quảng Lâm lười không thèm để ý đến bà, đi thẳng vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
"Cái này đẹp hơn kiểu trước nhiều, tôi đã muốn nói từ lâu rồi, cái kiểu tóc trước đây quê mùa hết sức, nhìn xem bây giờ thế này…". Cô Út thấy anh không nói gì liền quay sang luyên thuyên với Mẹ Tần.
"Cái bệnh của cô không sao rồi chứ?"
Mẹ Tần thật sự phiền người em chồng này, như thể ai cũng biết, có cần cô phải nói sao?
"...Không sao không sao." Cô Út bị bà đột ngột cắt ngang nên nghẹn lời một chút, "Chỉ là cái eo gì gì đó… ôi tôi cũng không nhớ rõ nữa, dù sao bác sĩ nói cứ nghỉ ngơi thật tốt là được rồi."
"Vậy thì phải dưỡng bệnh cho tốt, vé tàu xe mua chưa?" Mẹ Tần với vẻ mặt quan tâm.
"Không vội không vội, đợi chiều đi mua."
"Dù sao cũng không có việc gì làm, lát nữa ăn xong tôi đi cùng cô."
"..."
Lúc Tần Quảng Lâm vệ sinh cá nhân xong bước ra, Mẹ Tần và Cô Út đã ăn sáng xong, anh vào bếp múc một bát cháo ra ăn, một lát sau thấy Mẹ Tần thay một bộ đồ ra ngoài bước ra khỏi phòng.
"Mẹ muốn đi ra ngoài à?" Anh tiện miệng hỏi.
Mẹ Tần nhìn cánh cửa phòng khách, cười hì hì với Tần Quảng Lâm: "Đi cùng Cô Út con mua vé xe đây."
"Mua vé hôm nay à? Hay ngày mai?" Tần Quảng Lâm mặt mày hớn hở, "Mau mau tiễn bà ấy về đi, tốt nhất là đi ngay hôm nay."
Thật đúng là một cuối tuần vui vẻ, tất cả những chuyện tốt đều đến cùng lúc.
"Cố gắng tiễn bà ấy đi sớm một chút..."
Mẹ Tần còn chưa nói xong, cửa phòng khách khẽ mở, Cô Út cũng đã ăn mặc chỉnh tề đi ra phòng khách, hai người nhìn nhau một cái không nói gì nữa.
"Đi thôi chị dâu." Cô Út liếc nhìn Tần Quảng Lâm một cái, muốn nói gì đó lại nuốt ngược vào, chào Mẹ Tần một tiếng rồi đi ra ngoài.
Tần Quảng Lâm nháy mắt ra hiệu cho Mẹ Tần mau đi, Mẹ Tần gật đầu, trao cho anh một ánh mắt yên tâm.
Nếu Dì đến ở vài ngày thì họ đều giơ hai tay hoan nghênh, hồi Tần Bố mất, Dì hay đến đây giúp đỡ xử lý một số việc, bình thường qua lại cũng rất nhiều. Cô Út bao nhiêu năm nay ngoài lúc cần giúp đỡ mới nhớ đến họ hàng này, còn những lúc khác thì chẳng có qua lại gì.
Tần Quảng Lâm tâm trạng cực tốt bưng bát cháo còn lại ăn hết trong hai ba miếng, rồi chạy vào bếp múc thêm một bát nữa.
Mãi đến gần trưa Hà Phương mới tỉnh dậy nhắn tin trả lời anh, Tần Quảng Lâm hẹn cô lát nữa gặp, về phòng bỏ gói hàng chuyển phát nhanh Dì gửi đến vào túi rồi chuẩn bị đi tìm cô.
Giao đồ là chính, hẹn hò là phụ, anh tự tìm cho mình một lý do chính đáng, mặc chiếc áo dơi hôm qua còn chê bai, vào phòng vệ sinh chỉnh lại tóc hai lần, đầy khí thế ra khỏi nhà đi về phía Đại học Lạc Thành.
Chưa đầy năm phút, anh lại quay về nhà vào phòng ngủ lấy hai nắm kẹo bỏ vào ba lô, rồi lại ra khỏi nhà.
Đến cổng trường đại học, Hà Phương đã đợi sẵn ở đó, cô không mang ô, chỉ đeo một chiếc túi nhỏ, đứng ở góc tường râm mát chờ anh đến.
"Cho em cái này." Tần Quảng Lâm đi tới gần, lấy gói đồ từ trong ba lô ra đưa cho cô.
"Cái gì đây?"
"Trị đau bụng, chỉ cần dùng nó..."
"Anh cứ giữ trước đi." Hà Phương không đợi anh nói xong đã biết đó là gì, "Đợi em thuê được nhà rồi sẽ lấy sau."
"Bây giờ em không dùng à?"
"Ở ký túc xá lười mang vác phiền phức, cứ để chỗ anh trước đã."
"Được thôi, dù sao vài ngày nữa em cũng chuyển ra rồi." Tần Quảng Lâm nhét gói đồ lại vào ba lô, rồi lại lấy ô ra mở, "Hôm nay chúng ta sẽ đi dạo Quảng trường Thịnh Thiên đúng không? Em nói hôm qua mà."
Hôm qua đi dạo lâu như vậy, Hà Phương chẳng mua gì cả, chỉ muốn mỗi con búp bê gắp được từ máy gắp thú nhồi bông, anh cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Làm gì có chuyện đi dạo phố lại để con gái tự mua quần áo cho mình?
Tần Quảng Lâm không hiểu sao lại bị khơi dậy chút chủ nghĩa đàn ông, không mua hai món đồ thì cứ thấy không thoải mái.
"Hôm nay không đi dạo ở đó nữa."
Hà Phương không đi theo bước chân anh, mà kéo anh đi về phía một trạm xe buýt khác, "Em muốn đưa anh đi chơi ở một nơi khác."
"Đi đâu?"
"Đến nơi anh sẽ biết."
Theo Hà Phương đến một trạm xe buýt khác lên xe, đi qua mấy trạm rồi lại xuống xe chuyển hai chuyến nữa, Tần Quảng Lâm nhìn địa điểm cuối cùng đã đến mà có chút không hiểu gì.
"Chính là đây sao?"
"Ừm, đi ăn trước đã." Hà Phương như thể đã tính toán từ trước, dẫn anh đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh.
"Anh thấy đi dạo Quảng trường Thịnh Thiên thì tốt hơn."
Anh nhìn quanh, không thấy trung tâm thương mại lớn nào, đối diện đường là một khu nhà cao tầng vừa xây xong, lưới bảo vệ màu xanh phủ bên ngoài, tiếng ồn xây dựng liên tục vọng đến từ phía đó.
"Hôm qua đã đi dạo cả ngày rồi." Hà Phương quay đầu liếc anh một cái, "Còn nghiện đi dạo nữa à?"
"Đâu phải cả ngày, buổi chiều toàn xem phim thôi."
"Xem phim cũng là một phần của việc đi dạo phố, đừng nói nhảm nữa, muốn ăn gì?" Cô đã dẫn Tần Quảng Lâm đến đầu hẻm, bước vào một quán mì kéo ngồi xuống, "Mì bản ở đây rất ngon, anh có muốn thử không?"
Tần Quảng Lâm liếc nhìn thực đơn trên tường, toàn là các món mì, cũng chẳng có gì để chọn lựa, liền gật đầu nói: "Cũng được."
"Hai bát mì bản, thêm một quả trứng." Hà Phương gọi lớn với chủ quán, "Một bát nhiều ớt, một bát ít ớt."
"Được, đợi chút."
"Sao em lại đến đây ăn cơm vậy?" Tần Quảng Lâm nhìn môi trường xung quanh đầy thắc mắc, "Đến đây còn phiền phức thế này."
"Thỉnh thoảng rảnh rỗi đi dạo thì đi đến đây thôi." Hà Phương lấy tay chống cằm nhìn Tần Quảng Lâm, "Anh chưa đến đây bao giờ à?"
"Chưa." Anh lắc đầu, "Anh rảnh rỗi đến đây làm gì chứ."
Hà Phương cắn môi nhìn anh một lát, "Trai nhà."
"Em không phải gái nhà à?" Tần Quảng Lâm hỏi lại, anh nhớ Hà Phương cũng rất thích ở nhà mà, còn dám nói anh sao?
"Nếu em thích ở nhà thì sao lại đi dạo đến đây?"
"...Thôi được rồi, anh đúng là trai nhà."


0 Bình luận