Chương 62: Đằng nào cũng không thiệt
Chung Nam Sơn trải dài ngang phía nam Quan Trung, phía tây bắt đầu từ Tần Lũng, phía đông tới Lam Điền, cách nhau tám trăm dặm. Người xưa nói về những ngọn núi hùng vĩ, ngoài Thái Hành ra, không đâu bằng Chung Nam.
Tần Quảng Lâm và Hà Phương nằm sấp trên giường, hai cái đầu chụm vào nhau tìm kiếm cẩm nang, lập kế hoạch du lịch cho ngày mai, Chung Nam Sơn quá rộng, nếu đi hết sẽ rất tốn thời gian, nên chỉ có thể chọn lọc địa điểm.
“Anh xem cái này nói, ‘Non sông Quan Trung hùng vĩ bậc nhất, Chung Nam là cảnh thắng tuyệt vời nhất; Chung Nam Sơn ngàn dặm xanh tươi, Lầu Quan là cảnh đẹp nhất’, cái Lầu Quan Đài này phải đi.” Hà Phương vừa xem điện thoại vừa khoanh tròn trên bản đồ.
“Ừm, còn Thái Ất Cung này, trông cũng khá tốt.” Tần Quảng Lâm chỉ một chỗ bảo cô ấy khoanh lại.
“À đúng rồi, ngày mai anh dọn dẹp túi xách của anh một chút đi.” Hà Phương chợt nhớ ra, “Chúng ta mua ít nhang đèn ở dưới núi mang lên, mua ở trên đó thì đắt lắm.”
“Ồ.”
Tần Quảng Lâm gật đầu, anh ấy chỉ đến để chơi thôi, không định bái lạy gì cả, cô ấy muốn bái thì cứ bái.
“Có cần mang theo ít đồ ăn không?” Anh hỏi.
“Phải rồi, đồ ăn cũng cần mang theo một ít.” Hà Phương xé một tờ giấy từ cuốn sổ, bắt đầu liệt kê danh sách, “Anh nghĩ xem còn cần mang gì nữa không, em ghi lại trước kẻo quên.”
“Thêm mấy chai nước suối… hình như hết rồi nhỉ?” Tần Quảng Lâm nghĩ nghĩ nhưng không nghĩ ra gì khác, “Không cần ghi đâu, đến lúc đó có gì cần chắc trên đó cũng có bán.”
Khi anh ấy đi một mình, chỉ cần đeo ba lô là có thể đi, rất ít khi lập kế hoạch tỉ mỉ, vì kế hoạch thường xuyên thay đổi, thà không làm gì cả, cứ đi đến đâu hay đến đó.
“Cũng phải, cứ tạm mấy cái này đã, lúc nào nhớ ra thì thêm vào sau.”
Hà Phương kẹp tờ giấy vào cuốn sổ, cất lên đầu giường, rồi lật người nằm ngửa trên giường, duỗi mình vươn vai, ngồi xe lâu như vậy hơi mệt, lúc này nằm trên giường lười biếng không muốn động đậy, nhắm mắt muốn dưỡng sức một lát.
Tần Quảng Lâm cũng nằm xuống, thở phào một hơi, quay đầu nhìn Hà Phương, vặn vẹo người, muốn rúc vào ôm cô ấy một cái, kết quả nghe thấy Hà Phương nhắm mắt mở miệng nói: “Về giường của anh đi.”
“Lát nữa em về.” Tần Quảng Lâm dụi dụi đầu vào cổ Hà Phương, mùi hương trên người cô ấy cứ ngửi mãi không đủ, rất là mê người.
Anh thích cảm giác này, thư giãn, thoải mái, chỉ khi ở bên cô ấy mới có thể cảm nhận được, cả người đều thả lỏng tâm trí, muốn thời gian chậm lại một chút, để có thể hưởng thụ thêm một lát.
“Vậy anh đừng động đậy lung tung, dám động là về chỗ anh ngay đó.” Hà Phương nói một tiếng rồi không động đậy nữa.
Phòng đôi kê hai chiếc giường đơn, không lớn bằng giường ở nhà, hai người nằm trên giường chỉ còn lại một chút khoảng trống ở mép, thế này chen chúc bên nhau ngược lại còn thoải mái hơn giường lớn một chút.
Tần Quảng Lâm không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì ngoài cửa sổ đã tối đen hoàn toàn, trong phòng đèn đã sáng, người trong lòng đã biến mất.
Trong lòng anh ấy giật mình, ngồi dậy quay đầu nhìn quanh, thấy có bóng người lay động trong phòng vệ sinh mới thở phào nhẹ nhõm, lại nằm xuống giường nhìn bóng người đó để lấy lại tinh thần.
Tiếng nước chảy róc rách truyền vào tai, Tần Quảng Lâm ngây người một lát mới nhận ra cô ấy đang tắm, hơi mở to mắt nhìn tấm kính mờ ảo bán trong suốt, trong đầu có chút hỗn loạn.
Tình huống này vừa nãy anh ấy đã nghĩ tới, nhưng khi thật sự đến lúc này vẫn không khỏi có chút căng thẳng, lần đầu tiên ở chung phòng với người khác giới, không biết nên chú ý điều gì.
Lát nữa anh ấy cũng phải đi tắm, Hà Phương liệu có nhìn anh ấy qua lớp kính không?
Nghĩ đến đây Tần Quảng Lâm có chút ngượng, tại sao phòng vệ sinh của khách sạn toàn làm bằng kính vậy?!
Ngây người nhìn bóng người đó, trong lúc suy nghĩ miên man, anh ấy lại nhớ đến nửa quả bóng da kia, trong đầu lập tức hiện lên vài hình ảnh, ngay sau đó lại sực tỉnh, vội vàng lắc đầu gạt suy nghĩ sang một bên, ngồi dậy từ giường rồi nằm lại về phía giường của mình.
Tiếng nước chảy chợt dừng lại, chẳng mấy chốc cửa phòng vệ sinh cũng được mở ra, Hà Phương mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, với đôi chân trắng nõn nà nhún nhảy bước ra, trên tay vẫn đang cầm khăn lau tóc.
Tần Quảng Lâm nằm trên giường mình giả vờ đang nghịch điện thoại, ánh mắt lướt qua từ khóe mắt cứ liếc nhìn về phía đó, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô ấy sau khi tắm xong, anh không kìm được mà nuốt khan một cái.
“Giả vờ cái gì vậy?”
Hà Phương vừa lau tóc vừa đi đến mép giường, lấy một chiếc máy sấy tóc từ trong vali ra, đi đến đưa cho anh ấy: “Sấy tóc giúp em.”
“Ồ.” Tần Quảng Lâm vội vàng đặt điện thoại xuống, nhận lấy máy sấy tóc, cắm điện, thử gió nóng gió lạnh, một bên lén lút liếc nhìn Hà Phương.
Hà Phương đi sang một bên bê một chiếc ghế đến đặt cạnh giường anh ấy rồi ngồi xuống, quay lưng về phía anh ấy, vuốt vuốt tóc hai cái: “Ngẩn ra làm gì, sấy đi chứ.”
Máy sấy tóc kêu ‘ù ù ù’ bắt đầu hoạt động, Tần Quảng Lâm chưa từng sấy tóc dài như thế này bao giờ, không biết bắt đầu từ đâu, thôi thì cứ dùng tay tùy ý vuốt vuốt rồi sấy.
“Thế này đúng không?” Anh ấy sấy được hai cái rồi hỏi ý kiến.
“Hất lên, như thế này…” Hà Phương đưa tay ra sau làm mẫu cho anh ấy.
Bắt chước Hà Phương, anh ấy hất từng lọn tóc lên sấy khô, ánh mắt Tần Quảng Lâm vô thức liếc xuống dưới, chiếc áo phông rộng thùng thình không che hết được đôi chân trắng nõn nà cân đối kia, chúng khép chặt vào nhau trông thật sự quyến rũ.
“Bình thường em đều tự sấy tóc à?”
Mặc dù Hà Phương quay lưng lại với anh ấy, nhưng Tần Quảng Lâm vẫn không kìm được mà tìm chuyện để nói, muốn chuyển hướng sự chú ý của cô ấy.
“Không thì ai giúp em?”
“Vậy thì vất vả lắm, không đơn giản như tóc của anh.” Anh ấy hoạt động cổ tay một chút, thấy hơi mỏi.
“Tóc anh thì không cần sấy, lau một cái là khô rồi.”
“Cũng phải.”
Hà Phương chợt duỗi thẳng hai chân, “Đẹp không?”
“Hả?” Tần Quảng Lâm ngớ người một chút, vô thức gật đầu, sau đó sực nhớ ra cô ấy không nhìn thấy động tác của mình, lại mở miệng nói: “Đẹp, rất đẹp.”
“Hừm, bây giờ anh cũng chỉ có thể nhìn thôi.” Hà Phương như cố ý, nhún nhảy hai chân vài cái.
“Vậy sao?” Tần Quảng Lâm chợt nổi lên chút dũng khí, hai người đều đã ngủ chung một phòng rồi, cho dù chạm vào một chút thì sao chứ?
“Không thì anh còn muốn làm gì nữa?”
“Em nói xem anh muốn làm gì?”
“Nghĩ cũng không được nghĩ, anh cứ ngoan ngoãn ở yên đó cho em.” Hà Phương nhẹ nhàng lắc đầu, chính là cố ý để anh ấy thèm muốn, ai bảo lúc mới vào phòng anh ấy dám trêu chọc cô ấy chứ.
Tần Quảng Lâm vẫn chưa chịu bỏ cuộc, “Chúng ta đều ngủ chung một phòng rồi…”
“Là hai cái giường, anh ngủ giường anh, em ngủ giường em, dám qua đây là em đạp chết anh đó.”
“Dữ vậy sao?” Trước đó anh ấy còn từng ảo tưởng có thể ôm thân hình ấm áp mà ngủ cơ mà.
“Không tin thì anh cứ thử xem.”
“Vậy có thể đạp chân không…” Tần Quảng Lâm vẫn muốn vùng vẫy một chút.
“Hả?” Hà Phương quay đầu nhìn anh ấy, “Anh có phải muốn em thuê thêm một phòng nữa không?”
“…Quay lại đi, đang sấy tóc mà.”
Tần Quảng Lâm vốn thấy cô ấy đùa giỡn còn có chút ý nghĩ, lúc này nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy lại từ bỏ ý định.
Đằng nào thì cũng chẳng làm gì, chỉ nhìn đôi chân trắng nõn nà cứ nhún nhảy qua lại cũng là một kiểu hưởng thụ, không lỗ.
Sớm muộn gì cũng là của anh ấy, vội gì chứ.


0 Bình luận