[1-100]
Chương 5: Không có chí tiến thủ mà còn muốn thoát ế?
1 Bình luận - Độ dài: 1,420 từ - Cập nhật:
Chương 5: Không có chí tiến thủ mà còn muốn thoát ế?
Tần Quảng Lâm cảm thấy bối rối, mặt đỏ bừng không phải vì ngại ngùng mà là xấu hổ.
Là một người đàn ông có quá khứ tình cảm phức tạp, hồi còn đi học anh đã từng yêu đương, nắm tay, ôm dù chỉ dừng lại ở đó nhưng đó vẫn là một trải nghiệm không đơn giản.
Giờ bị một cô gái nhỏ hơn mình tới hai tuổi trêu chọc, thật là nhục nhã.
Quá khứ tình cảm phong phú của anh không cho phép mình hèn nhát thế này, là đàn ông thì phải có chút khí phách.
Tần Quảng Lâm chăm chú nhìn về phía màn hình, nhai mấy cái nuốt vội bỏng ngô xuống.
May mắn là sau khi lấy bỏng ngô, bàn tay nhỏ kia không đưa về phía anh nữa, Tần Quảng Lâm cũng chẳng hiểu mình đang nghĩ linh tinh gì, trên màn hình lớn Thẩm Đằng đang hỏi thăm tin tức về Mã Đông Mai.
Hơi căng thẳng rồi, phải thư giãn thôi... Anh thở dài, với tay lấy bỏng ngô nhưng lại chạm vào thứ gì đó mềm mềm, mát lạnh.
Rút tay về, Tần Quảng Lâm liếc nhìn xô bỏng ngô, một bàn tay nhỏ đang rút đi, ánh mắt lướt qua thấy Hà Phương vẫn nghiêng đầu nhìn mình.
Uống một ngụm nước ép cà rốt, tập trung xem phim.
“Anh ăn bỏng ngô đi.” Hà Phương khẽ nhắc, ngón tay cầm một hạt lắc lắc trước mặt anh rồi bỏ vào miệng mình.
Tần Quảng Lâm thoáng cảm giác động tác này mang ý đe dọa, quay sang nhìn cô, trêu ghẹo thì sao chứ? Đàn ông sợ gì đàn bà?
Buồn cười.
Cứ đút cho nhau từng hạt một thì có sao?
Anh cảm thấy lúc nãy mình quá hèn, càng để ý thì cô ta càng lấn tới, rõ ràng là cố tình.
Bình tĩnh, tôi có thể thắng!
Với tay lấy một hạt bỏng ngô ăn, ừm, ngọt thơm.
Lấy thêm một hạt nữa, vẫn ngon.
Phim vẫn tiếp tục, nhưng Hà Phương không quấy rối nữa, Tần Quảng Lâm quay sang thì thấy cô vẫn đang nhìn mình, nụ cười không còn vẻ tinh quái như trước.
“Em cũng ăn đi.” Anh vô thức đưa bỏng ngô qua, Hà Phương ngoan ngoãn lấy tay đón lấy.
Quay lại xem phim, không còn cảm giác ban đầu nữa, Tần Quảng Lâm thấy lòng rối bời, bực bội.
Trêu nửa chừng rồi thôi à?
Anh đã nghĩ ra cách đối phó rồi, đối phương lại đột nhiên rút lui, cảm giác như bị mắng một trận mà chưa kịp trả lời, đợi nghĩ ra câu thì người ta đã chuồn mất.
Sao lại thế được! Tức quá đi!
Nãy cứ nắm tay cô ấy luôn thì tốt biết mấy, để cô ta biết thế nào là “ném tiền qua cửa sổ”!
Nửa sau bộ phim anh chẳng biết đang diễn ra cái gì, dù rất tập trung nhưng chẳng hiểu mấy tình tiết hài hước. Hà Phương vẫn nghiêng đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Anh đưa em về.” Tan phim, Tần Quảng Lâm đi vệ sinh xong đứng đợi cô trước cửa rạp, lúc này đã gần 9 giờ.
“Ừ.” Hà Phương nhìn anh lại cười, rồi bước đi phía trước như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Bộ phim cũng được nhỉ?” Lúc này anh chẳng biết nói gì, chỉ cố nói cho có chuyện.
“Ừ, hay lắm.”
Nén lại ý định chê cô suốt buổi chẳng xem phim, Tần Quảng Lâm hiểu rằng cô thực sự không thích bộ phim này. Anh có thể thông cảm, nếu bị bắt xem mấy phim dở ẹc trong rạp, chắc anh cũng sẽ buồn chán mà nghịch ngợm thôi.
Lần sau sẽ cùng cô xem một bộ phim hay hơn, coi như bù đắp vậy.
“Nếu được quay về quá khứ, em muốn làm gì?” Tần Quảng Lâm nhớ lại chủ đề phim, cảm thấy đây là chủ đề hay.
Hà Phương hơi cúi đầu, “Làm gì có chuyện đó.”
“Nên mới nói là giả sử mà.” Anh cười, ai chẳng biết không thể quay lại quá khứ, nghĩ chơi thôi có sao.
“Thế anh thì sao? Anh sẽ làm gì?” Hà Phương dừng trước đèn giao thông, lần nào đến đây đèn cũng đỏ.
Tần Quảng Lâm ngẩng đầu suy nghĩ, nếu được quay về quá khứ... thì lúc cô trêu anh sẽ nắm chặt tay cô, trả đũa thật mạnh!
Tất nhiên không thể nói ra, anh cười quay sang nhìn Hà Phương, cô cũng vừa ngoảnh lại.
Một lát sau, một bàn tay nhỏ mềm mại, mát lạnh xuất hiện trong tay Tần Quảng Lâm, anh bóp nhẹ, cảm giác rất dễ chịu.
“Đi thôi.” Cô thúc giục.
Tần Quảng Lâm tỉnh lại, Hà Phương đang nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Mặt anh lại nóng bừng, tưởng rằng Hà Phương đoán được suy nghĩ của mình nên đưa tay, còn bóp thử mấy cái.
Ừm, coi như là trả đũa cho trò trêu ghẹo lúc nãy vậy.
Đoạn đường rất ngắn, vài bước đã qua, Hà Phương hơi rút tay lại, nhưng Tần Quảng Lâm nắm chặt không buông.
Cô quay sang nhìn anh, Tần Quảng Lâm cũng nhìn lại, đồng thời lại bóp nhẹ hai cái.
Thoải mái.
Trên tay, trong lòng, đều thoải mái.
Đây chính là trả đũa.
Tần Quảng Lâm nhìn cô cười, cười rất tươi, đó là sự trả thù muộn màng của một người đàn ông có quá khứ tình cảm phức tạp.
Hà Phương cũng cười, như thể hiểu anh đang nghĩ gì, quay đầu bước tiếp, cũng không cố rút tay ra nữa.
Cảm giác chiến thắng trào dâng trong lòng Tần Quảng Lâm, rồi anh cảm nhận được một cái cào nhẹ bằng móng tay trong lòng bàn tay.
Chỉ một cái khẽ ấy, như cào vào tận tim, nhột nhạt khó tả.
Anh cứng đờ, tim đập nhanh hơn, Hà Phương liếc nhìn rồi tiếp tục đi, lại cào nhẹ thêm một cái nữa.
Tần Quảng Lâm hoảng hốt, cảm thấy mình lại bị phản công, thế này là thế nào?
“Ném tiền qua cửa sổ” chính mình ư?
Suốt quãng đường về ký túc xá, Tần Quảng Lâm chẳng nghĩ ra cách nào để duy trì chiến thắng, muốn buông tay lại không nỡ, chiến quả khó khăn lắm mới có lại nhường người khác sao?
“Anh không nỡ rời em à?” Hà Phương quay lại nhìn, khóe miệng cong nhẹ, ngón út lại khẽ cào vào lòng bàn tay anh hai cái.
Một luồng nhột nhạt từ lòng bàn tay lan lên cánh tay, rồi truyền đến ngực, anh buông tay ra như phản xạ, tim đập không ngừng.
“Em... anh...” Tần Quảng Lâm cảm thấy kinh nghiệm phong phú của mình không đủ đối phó tình huống này, sắp xấu hổ đến nơi rồi.
Hà Phương bước tới gần, ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt anh: “Em thích anh, Tần Quảng Lâm, chúng ta hẹn hò đi.”
Hơi thở ấm áp phả vào cổ họng, Tần Quảng Lâm có lẽ tưởng mình nghe nhầm, hoặc muốn trốn tránh cú sốc tinh thần bất ngờ này, đáp lại theo phản xạ: “Hả?”
Môi anh chạm vào thứ gì đó mềm mại, thơm tho, có chút mát lạnh, rồi bị cắn nhẹ một cái.
Đứng như trời trồng nhìn Hà Phương bước lên lầu, Tần Quảng Lâm vẫn chưa nghĩ ra phản ứng nào là tối ưu nhất.
Tuyệt sát!
Bị chiếu tướng rồi!
Đờ đẫn quay đi, anh nhìn đồng hồ, vẫn kịp chuyến xe buýt B 3.
Ác! Thật là ác!
Thất bại thảm hại!
Đầu óc Tần Quảng Lâm rối như tơ vò, mơ màng về đến nhà.
“Về rồi à?” Bà Tần thấy con trai bước vào, cảm thấy hôm nay trông thuận mắt hơn mọi khi, “Hôm nay đi đâu thế?”
Tần Quảng Lâm liếm môi định nói, bỗng thấy có vị ngọt, như son dưỡng môi mùi cam, tay đang cởi giày bỗng cứng đờ.
Bà Tần không thấy con đáp, tò mò nhìn thằng bé đứng cầm giày bất động, “Sao thế?”
Ngước nhìn mẹ, môi anh khẽ mấp máy, cuối cùng đặt giày xuống, “Không có gì, con đi ngủ đây.”
Đây không còn là trêu ghẹo nữa rồi.


1 Bình luận