[1-100]
Chương 41: Biển đời mênh mông, núi non thành sông
0 Bình luận - Độ dài: 1,574 từ - Cập nhật:
Chương 41: Biển đời mênh mông, núi non thành sông
“Ối, quên mang ô rồi!”
Khi xe buýt lăn bánh, Hà Phương mới nhận ra cây dù của mình đã để quên ở nhà Tần Quảng Lâm.
“Đằng nào trời cũng không mưa mà,” Tần Quảng Lâm thờ ơ nói, “hôm khác em lấy, hoặc anh mang qua cho em.”
Nếu cô ấy đến nhà lấy thì hai người lại có thể ở lì trong phòng, nghĩ thôi đã thấy vui rồi.
“Thế nhỡ ngày mai lại mưa thì sao?” Hà Phương nhìn ra ngoài cửa sổ, đoán mò thời tiết ngày mai.
“Nếu trời mưa thì mai anh sẽ mang qua cho em.”
Tần Quảng Lâm ngừng một chút, rồi đột nhiên bật cười.
“Anh cười gì thế?”
“Hứa Tiên chính là lúc đưa ô cho Bạch nương tử mà hai người mới 'câu' được nhau đấy.” Tần Quảng Lâm nhìn cô đầy thú vị, “Em cũng đang mặc đồ trắng mà.”
“Cái gì mà 'câu', nói nghe ghê thế.” Hà Phương đánh anh một cái, “Với lại người ta là Bạch nương tử mượn ô của Hứa Tiên, Hứa Tiên đi đòi lại chứ đâu phải đưa ô đâu.”
“Thật hả?” Tần Quảng Lâm nghi hoặc, đúng là anh chẳng nhớ rõ ai mượn ai trả nữa.
“Phải đấy.”
“Đằng nào cũng na ná nhau thôi.”
Tần Quảng Lâm chẳng để tâm chuyện đó, tóm lại cứ là cái ô là được.
Nghĩ cũng hay thật, Hứa Tiên là do Bạch nương tử 'câu' trước, còn anh thì bị Hà Phương 'câu' trước, Bạch nương tử thì dịu dàng hiền thục, Hà Phương cũng gần như vậy…
Chẳng lẽ kiếp trước anh là một đại thiện nhân ư?
Chắc chắn rồi, đây đều là phúc báo mà, Tần Quảng Lâm nghĩ trong lòng đầy mãn nguyện, cầm tay Hà Phương lên hôn một cái, “Cảm ơn chính mình.”
Hà Phương khó hiểu nhìn anh, “Anh đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì đâu.” Tần Quảng Lâm lật tay cô lại rồi hôn thêm một cái vào lòng bàn tay, “Em thật tốt.”
“Thật là!” Hà Phương khịt mũi một tiếng, quay đầu nhìn tiếp ra ngoài cửa sổ.
Một lát sau, cô không kìm được khẽ cong môi, “Toàn nói mấy lời thật lòng thế kia.”
Trên xe buýt chỉ có hai người họ là hành khách, bác tài xế thỉnh thoảng lại liếc qua gương chiếu hậu.
Chậc, tuổi trẻ đúng là sướng thật… Ông sờ sờ cái đầu trọc lóc của mình, hồi xưa còn có tóc, còn có tình yêu, giờ thì chỉ còn một thằng nhóc nghịch ngợm và bà xã dữ dằn.
Sau khi xuống xe, hai người vẫn nắm tay nhau đi về phía trường học như thường lệ, thời gian không gấp, Tần Quảng Lâm cố ý khống chế tốc độ, đi chậm hết mức có thể.
“Còn một tháng nữa là em không thể ở ký túc xá được rồi, em có kế hoạch gì chưa?” Tần Quảng Lâm phải nghe cô nói ra dự định cụ thể mới yên tâm.
“Em đã nói là không cần lo lắng rồi mà? Anh cứ yên tâm đi.” Hà Phương đã có sắp xếp riêng trong lòng, không muốn nói nhiều.
“Có thêm người cùng bàn bạc vẫn tốt hơn, mùa tốt nghiệp áp lực tìm việc rất lớn, em đừng tự mình ôm hết.”
“Thế anh có lời khuyên nào hay không?” Hà Phương tiện miệng hỏi.
“Lời khuyên của anh hả?” Tần Quảng Lâm nghĩ nghĩ, “Tốt nhất là tìm được việc làm, nếu không tìm được thì… thuê một căn phòng rồi từ từ tìm?
Hoặc có thể làm tạm việc khác, không cần vừa tốt nghiệp đã vội vào trường làm giáo viên. Anh đã tìm hiểu về chuyên ngành của em rồi, những việc như biên tập, viết quảng cáo cũng khá nhẹ nhàng… Đương nhiên anh chỉ nói thế thôi, cụ thể còn phải xem em có thích hay không.”
“Ừm, nghĩ hay đấy.” Hà Phương gật đầu.
Tần Quảng Lâm đang đợi cô nói tiếp, nhưng thấy cô im bặt không định nói thêm, không khỏi ngẩn ra, “Hết rồi à?”
“Còn gì nữa đâu? Những gì em nghĩ được anh đều nghĩ ra hết rồi.”
“Thế thì em cũng phải đưa ra ý kiến chứ?” Tần Quảng Lâm gãi đầu, “Ví dụ như chọn cái nào?”
“Cái này là em chọn là có được à?” Hà Phương lườm anh một cái, “Em chọn tìm được việc ngay bây giờ, anh cho em được không?”
“À… cũng phải.” Tần Quảng Lâm thấy không sai, nghĩ lại rồi lại thấy không đúng, “Thế nhưng cũng phải có một kế hoạch chứ?”
“Kế hoạch sẽ thay đổi theo tình hình, đến lúc đó cần làm gì thì sẽ biết thôi.”
“Anh thấy vẫn nên chuẩn bị trước, không thì đến lúc đó… Ơ, em đã tự tính toán cho mình rồi đúng không?” Tần Quảng Lâm đột nhiên tò mò, “Chắc chắn là tính rồi, đến lúc đó sẽ đi bước nào? Em nói anh nghe đi, anh giúp em góp ý.”
Hà Phương thấy anh lảm nhảm quá, bèn mò trong túi, lấy ra một viên kẹo cứng trái cây, bóc vỏ rồi nhét vào miệng anh, “Trước khi ăn hết thì không được nói chuyện với em.”
“Tại sa…”
“Hả?!” Hà Phương trợn mắt.
Tần Quảng Lâm cố nén sự tò mò trong lòng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, có chút mơ hồ, sao lại nhét kẹo cho mình? Có phải là chê mình lảm nhảm không?
“Im lặng đáng yêu hơn nhiều.” Hà Phương mỉm cười mãn nguyện, “Đừng lúc nào cũng như… đừng lúc nào cũng lẩm bẩm thế.”
“…” Tần Quảng Lâm bĩu môi, đúng là chê mình lảm nhảm thật.
Chẳng phải là sợ em đến lúc đó lại lo lắng sao?
“Em đã nói là không cần lo lắng thì tức là không cần lo lắng.” Hà Phương lắc lắc đầu nhìn anh, “Hiểu rồi thì gật đầu đi.”
Tần Quảng Lâm há miệng muốn nói, nhưng lại bị ánh mắt của cô chặn họng, đành bất đắc dĩ gật đầu.
“Hừm hừm, ngoan đấy.”
Hà Phương bước chân nhẹ nhàng kéo Tần Quảng Lâm đi về phía trường học, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn anh một cái, trong mắt ánh lên nụ cười không thể giấu được.
“Được rồi, cho phép anh nhai nát ra mà ăn.” Sau khi vào cổng trường, Hà Phương tuyên bố anh có thể mở miệng nói chuyện, “Nhưng không được tiếp tục lảm nhảm đâu đấy.”
“Em lúc nào cũng mang kẹo theo người à?” Tần Quảng Lâm hai ba cái đã nhai hết viên kẹo trái cây trong miệng.
“Đúng rồi, ngon không?”
Tần Quảng Lâm gật đầu, “Ngon thì ngon thật, nhưng không nói chuyện được.”
“Anh đừng có lảm nhảm thế thì sẽ không bị vậy đâu.” Hà Phương lại lấy thêm một viên đưa cho anh, “Nhớ phải ngoan, sẽ thưởng cho anh thêm một viên nữa.”
Viên vừa ăn là vị đào, Tần Quảng Lâm mượn ánh đèn đường nhìn viên kẹo trong tay, là vị dứa.
Xem ra Hà Phương khá thích ăn món này, có thời gian thì mua thêm mấy loại giống vậy để sẵn ở nhà cho cô ấy.
“Trường học lớn thật đấy.” Tần Quảng Lâm cảm thán, “Hồi đó anh toàn khoác vai bá cổ bạn bè đi trên con đường này.”
“Thế nắm tay tốt hơn hay khoác vai bá cổ tốt hơn?” Hà Phương đung đưa bàn tay hai người đang nắm.
“Đương nhiên là nắm tay rồi, nếu như hồi đi học đã quen em thì tốt biết mấy?” Tần Quảng Lâm tưởng tượng cảnh hai người cùng nhau ăn cơm, cùng đi thư viện, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện tốt đẹp, nếu như tất cả những điều tốt đẹp đều có thể cùng cô ấy trải qua thì thật hoàn hảo.
“Bây giờ cũng chưa muộn mà.” Hà Phương nghĩ nghĩ, chậm rãi mở lời: “Bất kể sớm hay muộn, gặp được anh chính là khởi đầu tốt đẹp nhất.”
“Em không phải là thầm mến anh từ hồi anh còn đi học đấy chứ?” Tần Quảng Lâm có chút hoài nghi nhìn cô, thế thì mọi chuyện đều giải thích được rồi.
Hà Phương liếc xéo anh một cái, “Đồ tự luyến.”
“Đáng lẽ em nên tìm anh sớm hơn mới phải.” Tần Quảng Lâm làu bàu, đi một vòng lớn như vậy, lãng phí biết bao thời gian ở bên nhau.
“Đừng có tự luyến nữa, sao anh không đến tìm em chứ?” Hà Phương bất mãn, đáng lẽ ra đàn ông phải chủ động mới đúng, cái tên ngốc này còn nghiện bị động nữa.
“Nếu anh tìm được em thì đã tìm từ lâu rồi.” Tần Quảng Lâm suy nghĩ một chút, “Không chừng giờ này đã có sổ hộ khẩu rồi ấy chứ.”
“Anh mơ đẹp đấy.” Hà Phương khinh bỉ, “Em còn chưa tốt nghiệp mà, anh làm ơn tích chút đức đi.”
“Sinh viên đại học đâu phải là không thể…” Tần Quảng Lâm lầm bầm, rồi thoáng cái lại vui vẻ trở lại, bây giờ cũng chưa muộn, tương lai còn có rất nhiều thời gian.


0 Bình luận