Chương 57: Chẳng khá hơn được đâu
Các món ăn trên bàn dần đầy lên, chai bia rỗng dưới chân cũng theo đó mà tăng thêm, Tôn Văn ăn không được bao nhiêu, cứ thế uống hết ly này đến ly khác.
Dần dần Tiêu Vũ hơi chịu không nổi nữa, "Ăn rau ăn rau đi, từ từ rồi uống tiếp, bia này uống vào dễ trướng bụng lắm."
Tần Quảng Lâm tiếp lời Tiêu Vũ, chạm ly với Tôn Văn, "Kể xem nào, cãi nhau kiểu gì mà buồn rầu đến mức này?"
"Khó nói lắm, khó nói lắm." Tôn Văn lắc đầu, "Nói ra thì phức tạp lắm, uống đi."
"Ba ông thợ giày rách cũng hơn một Gia Cát Lượng, biết đâu nghĩ một chút là có cách thôi." Tiêu Vũ nói.
"Đúng vậy, dù sao thì cũng phải giải quyết thôi." Tần Quảng Lâm cũng hơi muốn hóng chuyện rồi.
Tôn Văn cái tên này bình thường vui vẻ lắm, hiếm khi buồn rầu, chắc chắn là gặp chuyện lớn rồi, nếu không sẽ chẳng ra nông nỗi này đâu.
"Ôi, lo nhà, lo xe, lo cưới, cái gì cũng lo, không có cách nào giải quyết được."
Tôn Văn ngửa cổ uống cạn thêm một ly, tùy tiện nhét hai miếng rau vào miệng, nói lầm bầm không rõ: "Tôi đi làm hai năm, tiền toàn mua quần áo, túi xách, mỹ phẩm cho cô ấy hết rồi, giờ thì cô ấy chê tôi không có xe không có nhà, bảo là ở công ty bọn họ ai nấy cũng được bạn trai đưa đón mỗi ngày, tôi đi chết tiệt cho rồi..."
"Chỉ có chuyện này thôi à?"
Tiêu Vũ cúi đầu châm một điếu thuốc, tiện tay ném bật lửa lên bàn, tựa lưng vào ghế phun ra một vòng khói rồi mới nói: "Mấy cái chuyện này có gì mà phải vội? Đến lúc cưới hỏi thì lo liệu là được rồi."
"Cứ cái đà này, đến lúc cưới thì tôi vẫn là một thằng trắng tay, lấy cái gì mà mua xe mua nhà?" Tôn Văn cau mặt khó chịu, không thấy một chút hy vọng nào cho tương lai, "Lương tháng nào cũng hết nhẵn, giờ chỉ còn thiếu nước ăn bánh bao với dưa muối thôi."
"Vậy thì mua ít đồ linh tinh thôi, tiết kiệm một chút không được sao?" Tần Quảng Lâm nâng ly rượu, đưa ra một lời khuyên không hẳn là khuyên.
"Tiết kiệm ư?" Tôn Văn càng thêm bực bội, "Ngày nào cũng cãi nhau đòi cái này cái kia, không mua thì giận dỗi, rồi cãi vã, rồi chiến tranh lạnh, cứ phải mua thì mới yên, tôi tiết kiệm cái quần què gì!"
"Cậu nên đổi bạn gái đi thôi." Tiêu Vũ rất chắc chắn đưa ra kết luận.
"..."
Tôn Văn lập tức xì hơi, cả người như bị rút xương, xụ xuống.
Cúi đầu thở dài một tiếng, nghĩ ngợi một lát rồi cầm lấy bật lửa trên bàn, quay đầu đưa tay về phía Tiêu Vũ: "Cho tôi một điếu."
Anh ta không muốn chia tay, hẹn hò ba năm, sống chung hai năm, đã sớm quen với cuộc sống của hai người rồi, bây giờ chẳng qua chỉ là than vãn, xả ra một chút thôi.
Mỗi ngày đều là cuộc sống hai điểm một đường giữa phòng trọ và công ty, vì muốn tiết kiệm tiền mà đến cả lúc tụ tập bạn bè cũng hiếm khi có, những lời này cứ kìm nén trong lòng quá lâu không có chỗ để nói ra, mệt mỏi quá rồi, cứ phải giải tỏa ra mới dễ chịu một chút.
"Lãng phí thuốc lá." Tiêu Vũ bĩu môi, lấy thuốc ra ném cho hắn một điếu, rồi quay đầu huých nhẹ Tần Quảng Lâm, "Cậu có muốn không?"
"Tôi muốn cái rắm." Tần Quảng Lâm còn chẳng thèm nhìn, "Lương sẽ tăng thôi, cứ chịu đựng qua được là ổn, đừng quá lo lắng, nào uống một ly."
Chuyện như này ai cũng chẳng giúp được gì, hai người họ cũng chỉ có thể nghe Tôn Văn trút bầu tâm sự, làm thùng rác cho hắn, kẻo kìm nén lâu quá lại khiến người ta sinh bệnh.
"Chậc, vẫn là độc thân tốt hơn, xem tôi đây tự do tự tại biết bao, hoàn toàn không có mấy chuyện phiền phức kia."
Tiêu Vũ sung sướng ăn thêm một hạt lạc, làm bộ làm tịch cảm thán, "Nhìn bộ dạng hai cậu kìa, haizzz~ giờ mà có cô nào theo đuổi tôi, tôi cũng phải đạp cô ta ra, một mình chẳng thơm hơn sao?"
"Đúng vậy, một mình thoải mái quá chừng." Tôn Văn không thể không đồng ý, hồi còn độc thân chẳng biết dễ thở hơn bây giờ bao nhiêu.
Anh ta chẳng có sở thích nào khác, chỉ là thích tập gym, người khác ăn bột protein thì anh ta ăn ức gà, chẳng tốn mấy tiền, nếu độc thân thì không những sống sung túc mà còn để dành được kha khá tiền tiết kiệm.
"Cuối tuần này bạn gái tôi có tiệc tụ họp ký túc xá, có mấy đứa độc thân lận, cậu có muốn đi cùng không?" Tần Quảng Lâm giả vờ vô tình nói với Tiêu Vũ.
"Cái này được!" Mắt Tiêu Vũ sáng lên.
"Cút đi, tự mà hưởng thụ cuộc sống độc thân của cậu đi."
"..."
"Hahahahaha." Tôn Văn không nhịn được cười, "Nào, cụng ly thêm cái nữa."
"Chẳng biết ai sẽ cưới trước đây." Tần Quảng Lâm nhìn hai người rồi nói, "Tiêu Vũ chắc chắn là người cuối cùng, chỉ không biết hai đứa mình ai sẽ trước."
Nếu Hà Phương đồng ý thì hắn sẽ nhanh chóng lo liệu xong xuôi ngay, chắc chắn là người đầu tiên, tiếc là cô ấy cứ nói không muốn quá sớm.
"Chắc là cậu trước đi, tôi còn chẳng biết lần này có vượt qua được không nữa." Tôn Văn lắc đầu.
"Ừm, hai cậu cứ thi với nhau đi, tôi không tham gia đâu." Tiêu Vũ rất có tự biết mình, "Đến lúc đó tôi sẽ làm phù rể cho hai cậu, rồi chọn một cô trong số phù dâu làm bạn gái, hoàn hảo."
Chuyện cưới xin gì đó thực ra anh ta cũng không vội, chỉ là nhìn người khác có đôi có cặp thì khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn, nên mới muốn có bạn gái ở bên, chứ thật sự mà bắt anh ta cưới ngay bây giờ thì anh ta khó chịu hơn ai hết, chưa nói đến xe cộ nhà cửa gì, chỉ riêng việc có người ngày ngày quản thúc thôi đã không chịu nổi rồi.
"Hề, cậu tính toán giỏi thật đấy." Tần Quảng Lâm chỉ vào anh ta, rồi thấy Tôn Văn lại chuẩn bị rót rượu, vội vàng úp cốc của mình xuống, "Tôi không uống được nữa đâu, hai cậu cứ tiếp tục đi."
"Chán phèo." Tôn Văn tặc lưỡi một tiếng, cũng không khuyên nữa, quay đầu rót đầy ly của Tiêu Vũ.
Hai người tiếp tục uống, Tần Quảng Lâm quay đầu nhìn ra ngoài quán, suy nghĩ lát nữa có nên đi tìm Hà Phương ở một lát không, ở gần thế này mà không gặp mặt thì tiếc quá, nhưng nếu gặp thì người nồng nặc mùi rượu e là không hợp lắm, hơi khó xử.
"Sao thế, nhớ bạn gái à?" Tiêu Vũ tiện miệng hỏi, rồi sững người một chút, nhớ ra "buổi tụ họp ký túc xá" mà Tần Quảng Lâm vừa nói, vươn tay chỉ về phía Đại học Lạc Thành bên ngoài: "Bạn gái cậu chắc không phải vẫn đang đi học chứ?"
"Năm tư, sắp tốt nghiệp." Tần Quảng Lâm gật đầu.
"...Cái này hơi bị đỉnh rồi đấy, tốt nghiệp rồi mà vẫn còn cưa được đàn em."
"Được đấy, được đấy, thật sự là được."
Tần Quảng Lâm khiêm tốn nói: "Đều là duyên phận thôi mà."
"Nhìn không ra luôn, cậu nhóc này giấu kỹ thật đấy, cưa cẩm kiểu gì mà được thế?" Tiêu Vũ hơi kinh ngạc, cái tên này làm sao mà làm được vậy?
"Cứ thế này thế này, thế kia thế kia, rồi thành ra thế đấy." Tần Quảng Lâm tùy tiện khoa tay hai cái, không muốn kể chi tiết cho bọn họ nghe.
"..."
"..."
"Uống đi." Tiêu Vũ nâng ly chạm vào ly Tôn Văn một cái, không muốn để ý đến cái tên này nữa.
Ăn uống đến hơn chín giờ, tổng cộng ba thùng bia, phần lớn vào bụng Tôn Văn, phần nhỏ vào bụng Tiêu Vũ, Tần Quảng Lâm chỉ uống một chút xíu, là người tỉnh táo nhất.
Khi Tôn Văn đi vệ sinh không biết là lần thứ mấy, Tần Quảng Lâm gọi một tiếng chú Thiệu, định thanh toán, chú Thiệu cười ha ha đi tới nói đã thanh toán rồi.
"Lúc nào ạ?" Tần Quảng Lâm nghi hoặc.
"Hắn ta lúc nãy đi vệ sinh thì tiện thể đưa tiền cho tôi luôn rồi." Chú Thiệu chỉ về phía nhà vệ sinh mà Tôn Văn đã đi.
"Cái tên này..."
Tần Quảng Lâm bất đắc dĩ cất ví vào, cái tên to xác này đã ăn kiêng rồi còn muốn làm đại gia, chết vì sĩ diện sống chịu tội.
"Sao đi lâu thế?" Tiêu Vũ nhìn quanh, "Không phải ngã vào trong nhà vệ sinh rồi chứ?"
"Đi xem sao." Tần Quảng Lâm đứng dậy, cũng hơi nghi ngờ Tôn Văn đã say xỉn đến mức gục rồi, vừa nãy đi vệ sinh còn loạng choạng.
Quả nhiên, khi hai người đi tới thì Tôn Văn đang ngồi bệt ngoài nhà vệ sinh, bám vào tường cố gắng đứng dậy, mỗi lần đứng lên được nửa chừng lại ngồi phịch xuống.
Tôn Văn vẫn còn cố gồng, "Không, không sao, từ từ, từ từ là được thôi."
"Về nằm nghỉ đi, ngồi đây thì ra thể thống gì." Tần Quảng Lâm dìu hắn một bên đi ra ngoài.
"Để tôi từ từ đã, tôi không muốn về, về đâu, tôi cứ ngồi đây nghỉ ngơi đã."
Ra khỏi cửa, Tôn Văn dùng sức giãy ra khỏi hai người, lại ngồi phịch xuống bên đường, miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng.
"Tôi sẽ không về, tôi muốn ở bên ngoài, ngồi ở đây, không về đâu."


0 Bình luận