Một gian phòng nhỏ bên trong Đại Thánh Đường Amritate.
Ban đầu, căn phòng này vốn chỉ dùng để cất giữ các vật phẩm phục vụ nghi lễ, nhưng nay chất đầy giấy tờ, văn thư, hồ sơ các loại.
Và rồi, tiếng hét đầy tuyệt vọng của một cô gái vang lên từ trong đó.
“Ngài… ngài đang làm cái gì vậy!? Xin hãy dừng tay ngay đi ạ!”
Người lên tiếng là một nữ tu trẻ măng, mắt đỏ hoe vì sắp khóc.
Cô vốn là con gái một nông dân ở miền Nam, bị cưỡng ép đưa lên đây phục vụ và rồi bị giao cho công việc lưu trữ, sắp xếp núi hồ sơ không hồi kết.
Nào ngờ, công sức bao ngày đêm của cô giờ đang bị ai đó đạp đổ không thương tiếc.
“Im đi! Bây giờ không phải lúc lo mấy chuyện này! Dọn lại sau cũng được!”
Đối diện cô là Atou, kẻ từng là anh hùng bùn nhơ của Mynoghra, giờ đã đổi phe.
Atou mặc kệ lời van xin, mặc kệ ánh mắt hoảng hốt của cô gái, cứ thế lật tung từng chồng hồ sơ, giấy tờ bay tứ tung như cánh bướm.
Những xấp giấy mà cô nữ tu đã thức trắng nhiều đêm tỉ mỉ phân loại, từng kẹp một đều bị bóc tung, ném ngổn ngang khắp phòng.
Bao công sức, bao đêm cặm cụi giờ chỉ còn lại đống giấy rách dưới chân Atou.
Tủi thân đến cực điểm, đôi mắt cô gái rơm rớm, và rồi —
“Thưa Fenneh-sama! Bên này ạ!”
“A! Thưa Thánh Nữ-sama!”
Cứu tinh cuối cùng đã tới.
Một nữ tu khác, đồng nghiệp của cô, đã nhanh trí chạy đi tìm Nhan Phục Thánh Nữ, Fenneh và dẫn người về kịp lúc.
Atou, kẻ đang lộng hành ở đây, về danh nghĩa là một vị khách quan trọng bậc nhất mà Renea phải đặc biệt đối đãi.
Chẳng ai dám tự tiện ra lệnh cho cô ngoài các Thánh Nữ, nên nếu không có lệnh trực tiếp từ Fenneh, đám nữ tu chỉ còn biết khóc trong tuyệt vọng.
Vậy nên, nhìn thấy Fenneh, cô nữ tu vừa mừng rỡ cúi đầu cầu nguyện, vừa thầm trách sao không đến sớm hơn một chút.
Fennehbbước vào, ánh mắt chạm ngay cảnh tượng tan hoang trong phòng mà sững sờ, miệng há ra nhưng không thốt nên lời.
“Atou… ngươi đang làm cái gì vậy?”
Cô có thể hiểu Atou đang tìm gì đó trong đống tài liệu này.
Nhưng cách làm thì thật quá sức bừa bãi.
Fenneh biết rõ tình hình Renea đang vô cùng căng thẳng, đến Atou cũng phải hiểu điều đó.
Vậy mà, thay vì góp sức, Atou không những lười biếng mà còn phá phách, khiến bao công việc chồng chất thêm.
Fenneh càng nhìn càng khó hiểu, bước tới định hỏi rõ đầu đuôi.
Nhưng——
“……!”
Atou phản ứng lại theo một cách kỳ lạ.
Ánh mắt ấy rõ ràng là cảnh giác, thậm chí là nghi ngờ.
“……Sao vậy? Có chuyện gì à? Ta thấy ngươi hôm nay lạ lắm đấy.”
Fenneh, với kinh nghiệm của một Thánh Nữ từng đối mặt đủ loại âm mưu, dễ dàng nhận ra sự nghi kỵ trong mắt Atou.
Nhưng lý do thì cô hoàn toàn không đoán nổi.
Chẳng lẽ phép điều khiển của GM đã bị gỡ bỏ?
Không thể nào.
Nếu thế, Atou đã lập tức vung tay tàn sát tất cả sinh linh trong phòng này rồi.
Đằng này, chỉ lật giấy lật tờ, thì khác nào tự đào mồ chôn mình?
Hay là Atou đã phát hiện ra điều gì mà bản thân Fenneh chưa biết?
“Fenneh. Ngươi có thể… chứng minh được ngươi thật sự là ngươi không?”
“……Hả?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Fenneh bật ra một tiếng kêu đầy ngơ ngác.
Từng chữ của Atou như cào thẳng vào ý thức, khiến tâm trí Fenneh phút chốc chao đảo.
“Ngươi nói cái gì vậy? Một câu triết lý à? Hay là phép luận thần học? Giờ không phải lúc bàn mấy chuyện đó đâu…”
Fenneh cố gắng bình tĩnh đáp, nhưng trong lòng thì dấy lên một dự cảm bất thường.
Atou vốn không phải kiểu thích ngâm thơ nói triết.
Rốt cuộc, cô định giở trò gì?
“Ta cũng hết chịu nổi rồi! Trời ơi, Takuto-sama, cái bẫy ngài bày thật phiền toái quá đi! Fenneh! Lại đây, mau!”
“Này! Này! Đừng kéo ta như thế chứ…!”
Fenneh chưa kịp hiểu ra sao thì đã bị Atou túm tay lôi xềnh xệch vào giữa phòng, không cho phản kháng.
Vừa rồi còn nhìn Fenneh với ánh mắt nghi ngờ, giờ Atou lại đổi sang vẻ mặt bực bội như vừa tự giải đáp được vấn đề rồi tự nổi cáu.
“Nhìn cái này đi!”
Không để Fenneh kịp phản ứng, Atou đã dúi ngay trước mặt cô một xấp giấy.
Fenneh cau mày liếc qua, nhận ra ngay đó chính là mấy mệnh lệnh mà cô mới ký gần đây.
“Đây là chỉ thị của ta… lệnh điều động kỵ binh, điều phối các làng… nhưng… cái này là cái quái gì?”
Chỉ thị của Thánh Nữ có quyền lực đặc biệt.
Bởi lời Thánh Nữ cũng chính là lời Thánh Thần Aros.
Vì thế, mỗi văn bản, mỗi dấu ấn đều được lưu trữ cẩn trọng, nhất nhất sao cho không thể xuyên tạc.
Mọi chữ ký, mọi con dấu đều được kiểm tra và xác nhận chính chủ.
Fenneh nhìn lại tờ giấy trong tay mình, đóng dấu, chữ ký, tất cả đều là của cô.
Nhưng——
“……Ta chưa từng viết thứ này.”
Fenneh khẳng định chắc nịch.
Trong đầu cô, tuyệt nhiên không tồn tại ký ức nào về việc ban hành lệnh này.
Giữa lúc bầu không khí đang căng như dây đàn, một giọng nói vô tư bỗng vang lên ngoài cửa.
“Ồ, xin chào ~ cho hỏi Soarina-chan có ở đây không nhỉ?”
Cái đầu rối bù của Erakino thò ra từ cửa, mắt láo liên nhìn quanh.
Cô ta nghe tin hay chỉ vô tình ghé ngang thì chẳng ai rõ.
“Ah… hình như ta… tới không đúng lúc rồi thì phải?”
Nhìn cảnh tan hoang trong phòng, Erakino co rúm mặt lại, định quay gót chạy trốn khỏi rắc rối.
Nhưng không kịp. Atou và Fenneh như bắt được phao cứu sinh, lập tức lôi Erakino trở vào, ép cô cùng tham gia bàn bạc để xử lý chuyện rắc rối này.
…....
…..
…
Các nữ tu bị cho ra ngoài hết, cửa phòng được lệnh đóng kín, tuyệt đối không ai được bén mảng vào.
Trong gian phòng ngổn ngang giấy tờ, Atou và Fenneh ngồi đối diện nhau, sắc mặt nghiêm trọng, cẩn thận rà soát từng chỉ thị, mệnh lệnh.
“Có nhiều chỗ bất thường lắm. Lịch gặp gỡ, các cuộc họp, cả lịch tiếp khách cũng bị chỉnh sửa. Fenneh, phần sắp xếp lịch trình vốn do ai chịu trách nhiệm?”
“Ta để hết cho cấp dưới lo. Bọn họ nói sao thì ta nghe vậy. Thật ra ta cũng chẳng mấy khi bận tâm, vì những việc đó vốn không thuộc bổn phận của ta mà…”
Atou giơ tờ giấy chỉ ngay điểm mâu thuẫn, Fenneh bất giác lắc đầu, chán nản đáp.
Thực ra ai cũng rõ nguyên nhân:
Mấy tháng nay bộ phận văn thư gần như tan rã, người có kinh nghiệm thì không còn, đám nữ tu trẻ bị đẩy lên thay thế chỉ biết làm theo lệnh, sai sót là điều khó tránh khỏi.
Vả lại, chức trách của Thánh Nữ đâu phải điều hành cả một bộ máy phức tạp.
Họ sinh ra để làm chỗ dựa tinh thần cho dân chúng, để ban phước lành, và khi cần thì triệu hồi phép màu để tiêu diệt kẻ địch.
Nói cho cùng, việc Fenneh và Soarina gắng gượng lèo lái được quốc gia này đến giờ đã là điều khó tin rồi.
Vậy nên, nếu có kẽ hở nào bị kẻ khác lợi dụng, thì cũng không thể trách họ được.
“Còn ngươi thì sao, Erakino?”
“À… Erakino-chan từ đầu đến giờ vẫn tự do tung tẩy, ai mà giao cho tôi việc quản lý gì đâu…”
Quả đúng như thế. Erakino vốn là một phù thủy, một con cờ trong tay GM, không phải người sinh ra để ngồi bàn giấy quản trị quốc gia.
Dù GM có thể tùy ý định hình vai trò cho cô ta, thì tình cảnh này cũng nằm ngoài dự liệu.
Atou, kẻ duy nhất có khả năng phát hiện sự bất thường thì trước nay lại bị giam lỏng, không cho can dự sâu vào bộ máy quyền lực.
“Ta hỏi thêm một chuyện. Gần đây các ngươi có thấy lạ không? Sao cứ toàn vô tình tránh mặt nhau?”
“Thì ai chẳng bận rộn chứ? Mastet tôi cũng nói rồi, nếu có chuyện gì thì mọi người sẽ tự tìm nhau. Tôi tin thế mà…”
“Ta cũng nghĩ vậy. Thú thật, ta còn tưởng mọi người đang tìm cách tránh mặt ta cơ đấy.”
Những chỉ thị bị chỉnh sửa kia, từng câu chữ đều được tính toán tinh vi, khéo léo lắm.
Đọc qua thì thấy hợp lý, thậm chí nhiều chỗ còn vá được những sơ hở mà chính các Thánh Nữ chưa kịp để mắt tới.
Nhờ thế mà đời sống dân chúng vẫn yên ổn, uy tín của Thánh Nữ thậm chí còn tăng.
Nhưng chỉ cần soi kỹ, sẽ thấy tất cả đều phục vụ một mục tiêu duy nhất:
Cô lập các Thánh Nữ, khiến họ không còn cơ hội gặp nhau, bàn bạc, chia sẻ thông tin.
Như thể, kẻ đứng sau sợ bọn họ mà liên kết lại thì sẽ bất lợi cho hắn vậy.
“Rõ ràng là có kẻ đã can thiệp, chỉnh sửa các mệnh lệnh này. Kẻ đó… rất có thể chính là Takuto-sama. Còn về cách thức… xin cho ta giữ lại, ta chưa đủ chứng cứ để khẳng định.”
“Vậy mục đích là gì? Đúng là như thế này, bọn ta dễ bị thao túng thật. Nếu ngươi không vạch ra, chắc ta cũng chẳng nghi ngờ. Atou, trước kia ngươi từng nói: mục tiêu của Phá Diệt Vương chính là ngươi, đúng không? Vậy chuyện này có liên quan đến việc đó không?”
“Sau vụ thảm sát Thánh kỵ binh đoàn, ta đã dùng năng lực của GM nhiều lần. Nếu Takuto-sama muốn thử khai thác các quy luật đó để chống lại GM, thì cũng có lý…”
“Gây rối bọn ta, rồi lợi dụng lúc bọn ta hỗn loạn để tìm ra kẽ hở. Đúng là có khả năng. Nhưng… ta vẫn thấy hình như chưa phải tất cả.”
Fenneh trầm ngâm, lục lọi trí nhớ.
Đúng thật, năng lực của GM từng được đem ra mổ xẻ không ít lần, nhất là khi họ phải đối mặt với Phá Diệt Vương hay kẻ địch tiềm tàng như Ira Takuto.
Có lúc Soarina còn ép GM trực tiếp giáng lâm, suýt nữa gây ra khủng hoảng nội bộ.
Chính Fenneg đã phản đối quyết liệt, cho rằng ẩn mình mới là thượng sách, từ đó quan hệ giữa hai bên nguội lạnh dần.
Ấy vậy mà, ngay cả những buổi bàn bạc căng thẳng đó cũng được bảo mật tuyệt đối.
Người tham dự chỉ có Soarina, Fenneh, Erakino, Atou và đôi khi là Đoàn trưởng Thánh Kỵ Binh Fjord, tất cả đều đã kiểm tra, xác nhận chính chủ, không hề bị thay thế hay thao túng.
Hơn nữa, toàn bộ phòng họp đều được bao phủ bằng kết giới chống nghe lén của Thánh Nữ lẫn năng lực phong tỏa của GM.
Nếu Phá Diệt Vương thực sự đang âm thầm cắm rễ thì hắn lấy thông tin từ đâu?
Biết về GM để làm gì, khi năng lực Xét Định của GM đâu phải loại dễ bẻ gãy chỉ nhờ hiểu biết thông thường?
Nhìn Fenneh đang vắt óc, Atou cũng toan nói ra suy đoán gì đó, rồi lại ngậm miệng.
Cuối cùng cô dứt khoát kết luận:
“Dù sao thì mức cảnh giác của ta với các ngươi cần phải nâng lên một bậc. Không chỉ thế, toàn bộ lịch trình cũng phải hủy bỏ, à không, hoãn lại hết. Tất cả chúng ta phải ngồi lại, trao đổi kỹ mọi chuyện. Nếu ta đoán không lầm… tình hình đang tệ hơn ta tưởng.”
“Đúng. Trước tiên, tuyệt đối đừng để đối phương biết chúng ta đã phát hiện ra trò bịp bợm này. Hắn cài bẫy tinh vi thế, chắc chắn còn giấu đòn hiểm. Chúng ta phải ra tay trước, không cho hắn trở tay.”
Điều quan trọng bây giờ là thống nhất ý chí và chia sẻ thông tin.
Nhưng trong số họ còn thiếu Soarina và Đoàn trưởng Thánh Kỵ Binh Fjord.
Đặc biệt là Fjord, ông ta từ lâu vẫn giữ lập trường riêng, kiêu hãnh của một kỵ binh khiến ông thường hành động độc lập.
Sức mạnh của Fjord và Thánh kỵ binh đoàn là trụ cột bảo vệ Renea, không thể để lọt vào tay kẻ xấu.
Ý thức nguy cơ của Fenneh và Atou đã chuyển hẳn sang trạng thái sẵn sàng cho chiến trận.
Mọi giác quan của họ tập trung cao độ, sẵn sàng phản ứng với bất cứ biến cố nào.
Nhưng rồi người phá tan bầu không khí căng như dây đàn lại chính là Erakino.
“Này…”
Cô phù thủy nhỏ, mặt tái xanh như tờ giấy, lí nhí mở miệng.
Lạ ở chỗ, nét mặt đó không phải kiểu khẩn trương chia sẻ phát hiện gì quan trọng.
Mà giống hệt một đứa trẻ sợ hãi vì vừa nhận ra điều không nên nhận ra.
“Lúc đầu tôi cứ tưởng… Soarina-chan bận việc nên không gặp ai thôi… nhưng mà…”
Cả phòng lập tức lạnh đi một nhịp.
Và rồi, chính Erakino cũng rùng mình, lắp bắp:
“So… Soarina… đang ở đâu…?”
Lần này đến lượt Atou và Fenneh tái mét mặt.
“――Erakino! Lăn xúc xắc ngay!”
Atou gào lên.
Nghe tiếng gọi, Erakino sực tỉnh, vội nhắm chặt mắt, hướng về GM cầu cứu.
=GM:Thông báo hệ thống===========
Kích hoạt quyền hạn Game Master.
Xác định vị trí Thánh Nữ Hoa Táng Soarina.
―――――――――――――――――
Một khoảnh khắc im ắng rợn người.
=Thông báo hệ thống=============
Kết quả: Không thể xác định vị trí của Soarina.
―――――――――――――――――
Kết quả tệ đến mức không thể nói thành lời.
Nhìn dáng vẻ Erakino sắp bật khóc, Atou và Fenneh hiểu ngay mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Sự thật tuyệt đối từng bảo vệ họ khi điều tra vụ thảm sát kỵ binh, giờ đây lại chính là bức tường không thể vượt qua để tìm Soarina.
“Tại sao chứ!? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!? Sao lại không ra kết quả!? Soarina rõ ràng chẳng dính líu gì mà!!”
“Game Master! Có thể truy ra nguyên nhân lỗi không!? Cứ hỏi thẳng hệ thống, được ăn cả ngã về không cũng được!”
Lời kêu gào tuyệt vọng vang lên.
Nhưng trớ trêu thay, đôi khi chính sự liều lĩnh ấy lại khai thông một lối đi.
Một tia sự thật được hệ thống trả về.
=Message=============
〈!〉Lỗi thực hành.
Hiện tại đang phát lại Sự kiện.
Không thể kích hoạt quyền hạn Game Master.
【Tên sự kiện】
Truy lùng phạm nhân sát hại liên tiếp các kỵ binh đoàn viên!
―――――――――――――――――
Nhưng sự thật, chưa bao giờ đảm bảo mang lại hy vọng.
“Sự kiện…!?”
Atou ôm đầu gào lên, mặt cắt không còn giọt máu.
Ngay lúc này đây, cô hiểu rõ cơn ác cảm âm ỉ trong lòng bấy lâu nay rốt cuộc đã thành sự thật.
Chữ Sự kiện ấy cô từng nghe từ Takuto, cái thời Mynoghra từng bị ép vào thế phòng thủ tuyệt vọng, khi một vị anh hùng đã gục ngã để đổi lại chút ánh sáng le lói.
Nhưng… chuyện đó không thể xảy ra lần nữa!
Không, nó hoàn toàn có thể xảy ra nếu kẻ đóng vai anh hùng ấy là hắn!
“Đến mức này mà cũng bắt chước được sao! Tà Thần Vô Danh!!”
Atou gào lên tên hắn.
Một cái tên vốn nàng từng biết rõ hơn bất kỳ ai, vậy mà chính vì nó không có tên nên cứ như sương khói, biến mất khỏi trí nhớ mỗi khi quay lưng.
Một tồn tại sánh ngang với Quang Thần đã tạo ra Atou.
Người chơi, kẻ mà thiên hạ gọi là Ira Takuto.
Danh xưng Thần của Mynoghra trong Eternal Nations chính là hắn!
“Game Master! Nghe rõ ta nói chứ!? Triệu hồi ngay kẻ nào biết Soarina đang ở đâu, đến đây cho ta!”
Mặc Atou đang rối bời, Fenneh vẫn giữ vững bình tĩnh, tung ra đòn tiếp theo.
Cô hiểu rõ giới hạn quyền hạn GM, nên quyết định thử dùng năng lực trong phạm vi không ảnh hưởng trực tiếp đến sự kiện đang diễn ra.
Và lần này, tính toán của Fenneh trúng phóc.
Ngay sau tiếng lệnh, ánh sáng lóe lên, một kỵ binh xuất hiện giữa phòng.
“Uooh! Chuyện… chuyện gì vậy!?”
“Ngươi… đúng rồi, ngươi vừa được thăng chức Thánh Kỵ Binh cấp trung phải không? Chuyện khác để sau! Mau trả lời: Thánh Nữ Soarina đang ở đâu!?”
Chàng kỵ binh vừa mới được triệu hồi chưa kịp hiểu gì đã hoảng loạn ngồi phịch xuống đất, mắt đảo quanh tìm lối thoát.
Nhưng khi thấy sát khí phừng phừng trong giọng Fenneh, cậu hiểu ngay tình hình không đùa được, đành nén hoảng sợ, lắp bắp đáp.
“Dạ, vâng! Thánh Nữ Soarina… người đang ở tàn tích cựu Đại Thánh Đường ạ!”
“Sao lại ở đó!?”
Vừa buột miệng, cậu kỵ binh mới nhận ra mình lỡ lời, mặt tái đi.
Nhưng câu nói tiếp theo của Erakino đã át đi mọi thứ.
“Cái… cái gì!? Tại sao!?”
“Chuyện… chuyện là… Ngài Đoàn Trưởng Thánh kỵ binh gọi Thánh Nữ ra đó, nói có chuyện tuyệt mật cần bàn riêng… Tôi chỉ được dặn dò phòng khi bất trắc thì báo lại… thật sự tôi cũng không biết gì hơn…”
Giọng cậu càng nói càng nhỏ, hiển nhiên đã bị căn dặn tuyệt đối không tiết lộ.
Có lẽ người biết chuyện này chỉ có mình cậu ta, để phòng khi cần phát tín hiệu cầu cứu khẩn cấp.
Còn tàn tích Đại Thánh Đường, chính là ngôi cựu thánh đường từng được dùng trước khi xây Thánh Đường Amritate.
Một công trình gỗ mục nát, đã lâu không còn sử dụng, bỏ hoang vì không đủ kinh phí phá dỡ.
Tại sao lại hẹn nhau ở đó…
Câu trả lời, chẳng cần nói cũng đủ hiểu.
Lưỡi hái của bóng tối đã chạm vào Soarina rồi.
“Đi thôi. Chắc chắn bọn chúng đã phát hiện ra chúng ta biết chuyện này.”
Atou nói, Fenneh gật đầu, Erakino nín thở.
“Không chừng… mọi thứ đã sẵn sàng rồi cũng nên…”
Atou nghiến răng, trong lòng không ngừng rủa thầm chính mình vô dụng, yếu đuối.
Hàng loạt ý nghĩ đen tối tua tủa chạy ngang dọc trong đầu cô.
“Giữ vững tinh thần. Kẻ chúng ta đối mặt… là Ira Takuto.”
Giọng Atou như nén từng chữ, trĩu nặng quyết tâm và sợ hãi.
Cả Thánh Nữ lẫn phù thủy đều lặng lẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên ý chí thép.
Họ hiểu rõ đối thủ lần này chính là hiện thân của tai ương.


0 Bình luận