Fjord đã trình bày vụ việc lên các Thánh nữ, những người hiện đang là chủ nhân mới của vương quốc vào ngày hôm sau, ngay sau khi việc giám định tử thi kết thúc.
Giữa bộn bề công việc điều hành quốc gia, rồi các nghi lễ, hội đàm với vô số thế lực khắp nơi, việc ông được phép chiếm dụng chút thời gian của các Thánh nữ quả thật chẳng khác gì một phép màu.
Dẫu vậy, người trực tiếp tiếp kiến chỉ có mỗi Fenneh.
Thánh nữ Hoa táng Soarina thì tiếc thay lại bận không thể gặp mặt.
Còn lại… chỉ có Erakino, cô nàng xuất hiện chẳng rõ từ đâu, với lý do rất dễ hiểu:
Rảnh rỗi sinh tò mò.
Dĩ nhiên, Fjord không hề lấy làm phiền vì có Erakino ở đây.
Sức mạnh khó lường và tri thức uyên bác của cô nhiều phen còn vượt xa các Thánh kỵ binh.
Chính nhờ cô mà bao nhiêu tội ác ngấm ngầm đã bị bóc trần.
Nhưng riêng lần này, Fjord tự nhủ:
Ông sẽ không nhờ đến sức cô.
“Ể!?”
Erakino mở to mắt, gương mặt lộ rõ vẻ sửng sốt.
“Một Thánh kỵ binh bị sát hại á!? Ai mà to gan thế?”
Trước ánh mắt đầy ngạc nhiên ấy, Fjord chỉ im lặng siết chặt quyết tâm.
“Thủ phạm vẫn chưa lộ mặt. Nhưng xét theo khả năng hắn đã lẩn vào nơi linh thiêng này, tôi đã lệnh siết chặt an ninh toàn thành. Dù Soarina không có mặt hôm nay, thuộc hạ cũng sẽ bố trí thêm vệ binh cho cả hai vị. Nếu thấy bất tiện, xin mong các ngài lượng thứ.”
Ông cúi đầu thật sâu, một mệnh lệnh rõ ràng, không phải lời thỉnh cầu.
Là Đoàn trưởng Thánh kỵ binh đoàn, ông sẽ không để bất cứ sơ suất nào đe dọa các Thánh nữ, trái tim của quốc gia vừa hồi sinh này.
Không có họ, Thần Quang Quốc Renea sẽ chẳng tồn tại.
Fjord hiểu rõ, chỉ cần mối hiểm họa ấy chạm tới các Thánh nữ, đất nước này sẽ rơi vào tay thần dữ ngay tức khắc.
“Củng cố an ninh ư? Đương nhiên rồi. Ta chỉ lo cho các ngươi thôi, gánh thêm việc giữa lúc này thì vất vả lắm.”
Thánh nữ Fenneh, giấu gương mặt sau tấm mạng, vẫn điềm tĩnh gật đầu.
Giọng cô không chút hoảng loạn, càng khiến Fjord thêm vững tin.
Thánh kỵ binh đoàn không dễ bị bẻ gãy như kẻ thù mong đợi.
Ngược lại, điều khiến ông lo lắng nhất lại là sự an toàn của các Thánh nữ.
Họ mạnh mẽ, đôi khi còn vượt cả kỵ binh về sức mạnh, nhưng con người không thể cảnh giác mãi không ngủ không nghỉ.
Vì thế, chính các kỵ binh mới là lớp khiên vững chắc, lấp kín mọi kẽ hở quanh họ.
Nhưng trong khi Fjord giữ trọn quyết tâm ấy, Fenneh lại hướng suy nghĩ sang hướng khác.
“Vậy… rốt cuộc người đã chết là ai? Ta sẽ tự tay viết thư chia buồn gửi đến gia quyến. Dù chỉ là một Thánh nữ vô danh, cũng mong đem lại chút an ủi cho gia quyến kẻ ngã xuống.”
Nghe vậy, Fjord, vị đoàn trưởng từng ra lệnh cho trăm người không chùn bước lại khẽ cắn môi, im lặng.
Lẽ ra ông phải đáp ngay:
"Gia quyến sẽ cảm tạ lòng từ bi của Thánh nữ, vết thương lòng cũng nhờ đó mà nguôi ngoai.”
Nhưng…
“… Xin thứ lỗi. Kẻ đã hy sinh lần này… thuộc hạ vẫn chưa xác minh được thân phận.”
Không phản bác, cũng chẳng biện minh.
Chỉ có lời xin lỗi khàn giọng, như rút ra từ tận đáy nỗi nhục nhã.
Âm thanh răng nghiến ken két khe khẽ giữa đôi môi mím chặt đã tố cáo nỗi uất ức ấy rõ ràng hơn bất cứ lời nói nào.
Fenneh, sau tấm mạng che, khẽ nhíu mày.
“… Thủ phạm chưa rõ còn dễ hiểu. Nhưng cớ gì không nhận ra được người đã chết? Ta biết thi thể bị hủy hoại nặng, nhưng vẫn xác định được hắn là Thánh kỵ binh cơ mà?”
“Quả vậy, thưa Thánh nữ. Thế nhưng… hiện tại Thánh kỵ binh đoàn có nhiều người đang nhận nhiệm vụ rải rác khắp nơi, cả trong và ngoài thành. Chúng thuộc hạ đã gấp rút liên lạc mọi hướng, nhưng thực tình mà nói… công tác điều tra đang rối ren tệ hại.”
“Phải rồi… chết quá nhiều rồi còn gì.”
Fenneh khẽ lẩm bẩm.
Xưa nay, Thánh kỵ binh đâu phải quan chức giấy tờ.
Họ là kiếm và khiên của Giáo hội, giữ trật tự, giải quyết loạn lạc, bảo vệ người quan trọng, trấn giữ biên cương trước mọi hiểm họa.
Vậy mà gần đây, họ bị kéo vào mớ sổ sách, thống kê, kiện tụng.
Nhiều nhiệm vụ gốc bị xao lãng hoặc chắp vá đối phó cho qua.
Ai cũng hiểu nguyên do.
Cuộc thanh trừng tham quan đã cuốn phăng vô số “tay sổ sách”, những kẻ dù nhơ bẩn nhưng ít ra biết xoay xở giấy tờ.
Mà cải cách chưa kịp đi vào guồng, lỗi hệ thống lại chồng chất:
Quy trình chồng chéo, thông tin đứt gãy, việc quên, việc sai sót diễn ra như cơm bữa.
Kẻ nào biết lợi dụng mớ hỗn độn này, kẻ đó sẽ làm loạn mà không ai kịp trở tay.
Nghĩ vậy, Fenneh thoáng chau mày.
Cô tự hỏi còn gì mình có thể làm để san sẻ gánh nặng cho các kỵ binh.
Nhưng ý định ấy đã bị cắt ngang từ một giọng nói tươi rói.
“Hmm~! Vậy để Erakino-chan ra tay nhé? Việc điều tra này á, cứ để Erakino-chan giải quyết gọn lỏn! Biết đâu ta còn ‘nhìn thấy’ cả đáp án nữa kìa!”
Một nước cờ quái chiêu nhưng với Fenneh, đó là lời nhắc cho cô nhớ rằng họ sở hữu thứ con át chủ bài nào.
Cái sức mạnh khiến kẻ khác phải quỳ rạp:
Ép thế giới vận hành theo đúng ý mình.
Erakino và kẻ tự gọi mình là Game Master nắm giữ sức mạnh ấy.
Dù các Thánh nữ hợp lực, họ cũng không địch lại quyền năng đó.
Nhờ thế mà Thần Quang Quốc Rennea đã dám mơ mộng một giấc mơ điên rồ rồi biến nó thành hiện thực.
Vụ án này cũng thế thôi.
Nếu để Erakino nhúng tay, mọi thứ sẽ sáng tỏ ngay lập tức.
Nhưng…
“Xin thứ lỗi. Lần này, tôi xin phép từ chối tấm lòng của Erakino-dono.”
“Ể!?”
Erakino tròn mắt, chớp lia lịa.
“Hể, sao lại thế? Không muốn biết đáp án sao?”
Fenneh cũng bất ngờ như vậy.
Không tận dụng con bài mạnh nhất vào lúc này thì còn đợi đến khi nào?
Nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, nhìn nét mặt Fjord, chẳng thể nhầm được.
“Erakino-dono… Với Thánh kỵ binh đoàn chúng ta, đồng đội là những người đã cùng nhau dâng lời thề thiêng trước Thánh thần. Họ là thanh gươm, là tấm khiên chở che dân chúng. Danh dự ấy lần này đã bị bàn tay nào đó phỉ báng, xé nát. Đây không chỉ là vết thương riêng của Thánh kỵ binh đoàn, mà còn là tội lỗi mà chúng ta phải tự gánh trước Thánh thần…”
Erakino và Fenneh nhất thời rơi vào im lặng.
Vương quốc này từ thời Qualia xa xưa đã luôn tồn tại dưới sự che chở của Thánh Thần Aros.
Lịch sử của nó là những trang trường ca về những cuộc chiến chống lại thế lực tà ác và lời nguyện cầu dâng hiến lên đấng tối cao.
Chính vì thế, kẻ nào dám vô cớ xuống tay sát hại người phụng sự Thánh Thần thì chẳng khác nào đạp lên thần uy.
Nguyện vọng của Fjord rất đỗi đơn giản:
Tự tay Thánh kỵ binh đoàn sẽ diệt trừ kẻ phản thần ấy.
Ẩn dưới ý chí kiên cường đó là niềm mong mỏi không làm phiền các Thánh nữ thêm nữa, là cơn phẫn nộ khi đồng đội ngã xuống cách thê lương.
Và hơn hết, là cơn cuồng nộ của một thanh gươm thiêng bị hoen gỉ trước mưu ma chước quỷ.
Niềm tin với Thánh Thần và lòng kiêu hãnh của Thánh kỵ binh đã phủ sương lên đôi mắt của Fjord, người từng lẫy lừng nơi miền Nam xưa kia.
“Nếu có ai làm hại đồng đội, chúng tôi, Thánh kỵ binh đoàn nhất định phải rửa sạch nhục này bằng cơn thịnh nộ của Thánh Thần. Bảo vệ đồng đội, đó là trách nhiệm của chúng tôi. … Dĩ nhiên, không hề có ý phủ nhận Erakino-dono là đồng minh. Nhưng đây, nhất định, là trận chiến thuộc về chúng tôi.”
Nói rồi, ông cúi đầu thật sâu.
Một người giữ chức vị cao quý lẽ ra không nên hành lễ như vậy.
Chính vì thế, hành động ấy lại càng khẳng định tầm quan trọng của thỉnh cầu này.
Giữ nguyên dáng cúi đầu, ông nói khẽ:
“Xin hãy chấp thuận cho tâm nguyện của tôi…”
Danh dự và tín ngưỡng có thể xoay vần cả lẽ phải.
Tình yêu, đôi khi mù quáng, nhưng vững vàng.
Một đoạn thánh thi ngày nào chợt thoáng qua trong tâm trí Fenneh.
Lúc này, có lẽ nó mang tên gọi giản dị hơn:
Tình đồng đội.
Cô khẽ khép mắt, rồi chậm rãi mở ra, ánh nhìn như ngầm báo hiệu chấp nhận.
“Chậc…”
Người duy nhất không cam lòng lại là Erakino.
Cô khó chịu ra mặt, rõ ràng đã sẵn lòng dang tay giúp đỡ, vậy mà lại bị gạt ra bên lề.
Cô hiểu cảm giác của họ, vì bản thân cô cũng sẽ làm điều tương tự nếu Soarina rơi vào tình cảnh ấy.
Nhưng liệu họ có đủ khả năng không?
Nói nghe oai phong vậy, chứ đến bóng dáng hung thủ còn chưa biết thì chiến đấu kiểu gì?
Người đã chết kia biết đâu cũng từng cười đùa với cô.
Nghĩ thế lại càng lo, nhỡ đâu còn nạn nhân khác thì sao?
Nói trắng ra, Erakino đang lo cho chính Thánh kỵ binh đoàn.
“Đành chịu thôi Erakino, nhường cho họ vậy. Họ cũng là người cô thương mến còn gì.”
Fenneh nhẹ nhàng chen vào, giọng dịu như ru.
Dù cô nghĩ gì, thì thái độ ấy vẫn toát ra ý định muốn khép lại cuộc đối thoại.
Qua bao ngày gắn bó, Erakino cũng biết tính Fenneh lẫn Fjord cứng đầu đến mức nào rồi.
Cô đành làm bộ bực bội, phồng má thở ra một hơi dài, rồi giang tay buông lơi như diễn kịch:
“Biết sao giờ~! Nhưng nhớ đấy! Nếu thấy không xong thì phải nhờ Erakino-chan ngay lập tức đấy nhé! Mấy người còn nợ tôi nhiều việc lắm, đừng để ai nữa phải chết đấy! Hiểu chưa hả!?”
“Xin đa tạ, Erakino-dono.”
Kết thúc cuộc gặp, chỉ còn lại trong không gian dư âm nặng nề như hòn đá đè lên ngực.
Erakino thấy việc này lẽ ra nên được giải quyết ngay lập tức.
Cô vốn định tự tay ra tay luôn.
Nhưng rồi, cô cũng hiểu được ước nguyện của Fjord, cái ước nguyện khiến cô chẳng thể buông lời cản trở.
Giữa hai điều, trái tim non trẻ của cô vẫn loay hoay không biết phải chọn bên nào.
“Chi tiết về việc tăng cường phòng vệ tôi sẽ bàn sau. Vụ này, ta hứa trước Thánh Thần, Thánh kỵ binh đoàn nhất định sẽ làm sáng tỏ. … Xin phép cáo lui.”
“Nguyện Thánh Thần ban phúc lành cho ngươi.”
“Bye bye nha~!”
Fjord rời đi với dáng nghiêm cẩn, lễ nghĩa như một hình mẫu cho mọi kỵ binh noi theo.
Đợi ông khuất bóng, Erakino mới nhào ra trước sofa Fenneh đang ngồi, nét mặt nghịch ngợm như muốn bắt chuyện thêm.
Cô chẳng rõ sao trong lòng lại chộn rộn khó chịu, cứ có cảm giác thứ gì đó vô hình đang rình rập quanh đây.
“Háhá, đúng là vụ án trinh thám thứ thiệt nha Fenneh-chan! À, trinh thám chắc cô không hiểu đâu ha? Nói đơn giản là… bí ẩn đấy! Rốt cuộc ai là thủ phạm cơ chứ!?”
“Vậy… làm phiền cô đi hỏi thẳng Master của cô hộ ta nhé?”
“Ể!? ỂỂH!?”
Tiếng la thảng thốt của Erakino vang khắp phòng khách.
Cô vội đưa tay bịt miệng, mắt đảo lia lịa, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Rõ ràng ban nãy chính Fenneh ra sức khuyên cô đừng nhúng tay, giờ lại chính miệng bảo cô đi hỏi Master.
Một mạch suy luận sắp xếp gọn gàng bị lật tung như có người lật bàn.
Cô phù thủy mang danh Phù Thủy Hấp Hồn giờ đây chỉ còn biết trợn mắt hoang mang.
“Ôi, ta nói không rõ sao? Bảo cô đi hỏi Master của cô câu trả lời ấy mà.”
“Khoan! Khoan đã! Còn Đoàn trưởng-kun với Thánh kỵ binh đoàn thì sao!? Ban nãy còn thề thốt giữ trọn danh dự này nọ cơ mà! Nghiêm túc đấy Fenneh-chan! Cô phá vỡ bầu không khí nghiêm trọng ban nãy kiểu gì vậy!?”
Erakino quýnh lên, miệng lẩm bẩm than thở loạn xạ, còn Fenneh chỉ nhẹ thở ra một hơi, rồi nhỏ nhẹ mà kiên quyết:
“Danh dự… Ừ, nghe cũng đẹp đấy. Nhưng danh dự mà đổi lấy hiểm họa thì vô nghĩa. Nếu lỡ Fjord thất bại, cái giá sẽ là sinh mạng người dân vô tội. Ta không thể để điều đó xảy ra.”
Lý trí của Erakino hiểu rõ.
Ngay từ đầu cô cũng đã nghĩ vậy.
Nhưng cảm xúc thì lại không cam lòng.
Chứng kiến quyết tâm của Fjord mà lại quay ngoắt như thế… thật sự ổn sao?
Bên nào mới đúng?
Tranh thủ lúc Fenneh còn đang để yên, cô lập tức hỏi thẳng Master bằng ý niệm.
『Nè nè nè, Master ơi! Vậy rốt cuộc ai đúng ai sai? Không hiểu nữa rồi! Master chọn phe nào!? Phe chính thức luôn đi!?』
Câu trả lời gửi về ngay lập tức và nó cũng nghiêng hẳn về phía Fenneh.
Trái tim Erakino chùng xuống, một nỗi cô đơn mơ hồ cuộn trào trong ngực.
Cô thấy như chính mình đang phản bội Fjord cùng các kỵ binh.
Những con người ấy, giờ cũng đã là đồng đội, là gia đình cô rồi kia mà.
Sao có thể giấu họ, dối họ như thế này?
Sao có thể quay lưng như thế này?
Giá mà Soarina có ở đây, hẳn cô ấy sẽ đứng về phía mình…
Mang theo nỗi hờn dỗi ấy, Erakino lắng nghe Fenneh giờ đây đã đổi giọng, nhẹ nhàng như dỗ dành một đứa trẻ bướng bỉnh.
“Không sao đâu. Đôi khi những lời nói dối như thế này là cần thiết. Chúng ta sẽ biết sự thật, rồi giữ kín với Fjord. Nếu có chuyện bất trắc, ta còn kịp xoay xở.”
“Nhưng mà… tôi thấy không thoải mái chút nào hết…”
"Cô đúng là trong sáng quá đấy, Erakino. Thôi được, vậy thế này nhé. Ta chỉ là kẻ tò mò, nhất quyết muốn biết sự thật ngay bây giờ. Thế nên ta sẽ làm phiền cô, nhờ cô giúp ta thoả mãn sự hiếu kỳ. Chỉ là ý muốn ích kỷ của ta thôi. Không phải lỗi của cô đâu.”
Cách nói nghe thì nhẹ nhàng, mà ép người thì chẳng khác nào chèn ép.
Với Fenneh, người xưa nay hiếm khi lộ ra vẻ cứng rắn thì đây là chuyện hiếm thấy.
Điều đó chứng tỏ cô thật sự lo lắng cho tình hình này đến nhường nào.
Quả thực, cứ để mọi chuyện trong bóng tối thì nguy hiểm quá mức.
Cho dù họ sở hữu năng lực áp đảo, đã từng tiêu diệt cả thế lực người chơi tên Mynoghra, nhưng khả năng kẻ địch mới xuất hiện vẫn không phải chuyện không tưởng.
Nếu để kẻ địch mạnh đến vậy ra tay trước, hậu quả sẽ không gỡ nổi.
Quyền năng của Game Master đúng là vô song.
Nhưng đã cầm trịch thì càng không được lơi lỏng.
Không chỉ Fenneh, ngay cả Game Master của Erakino cũng khuyên cô nên làm.
Bề ngoài thì nói tôn trọng ý kiến của cô, nhưng nghe giọng là biết hắn cũng muốn sự thật được phơi bày ngay lập tức.
Có vẻ phe của Erakino chỉ có mỗi mình cô thôi.
“Làm ơn đi Erakino. Lần này, ta cần cô và Master của cô. Chỉ có như vậy Soarina mới được bình yên mãi mãi…”
Chỉ cần nghe tới cái tên đó thôi, Erakino đã thở dài đầu hàng.
Chơi không đẹp gì cả.
Kéo tên Soarina ra làm bia thế này, ai mà nỡ từ chối.
Mà thôi, bị dắt mũi một chút cũng không sao.
Dù sao mọi người đều chỉ muốn bảo vệ nhau.
Cuối cùng, Erakino cũng gật đầu, sẵn sàng mượn tay Master để ban xuống sức mạnh tuyệt đối mà chẳng ai sánh kịp.
“Muh… Thật sự là hết cách rồi! Biết là không còn cách nào khác đâu nhé! Thôi được! Master ơi! Game Master ơi! Mau mau ra tay đi nào! Hack cheat gì cũng được, cho Erakino biết hết mọi bí mật đi! Hỗ trợ toàn lực nhé~ 《Chiêm Tinh》!!”
=Thông báo hệ thống=============
Phán định 《Chiêm Tinh》 của Erakino
1d100=【78】Phán định: Thành công
―――――――――――――――――
=GM:Thông báo hệ thống===========
Quyền hạn Game Master được kích hoạt.
Bỏ qua mọi phán định xác suất, kết quả xác định thành công.
Phán định: Chí mạng.
―――――――――――――――――
Mọi bức màn đều sẽ bị xé toang.
Kẻ đã ra tay giết hại kỵ binh, mục đích hắn là gì, tất cả sẽ bị ánh sáng tuyệt đối bóc trần.
Trước quyền năng đó, không một âm mưu nào có thể che giấu.
Erakino khẽ thấy tội lỗi khi dùng đến thứ quyền lực vượt mọi quy tắc.
Nhưng song song là niềm phấn khích khi mình đang đứng trên đỉnh tối thượng.
Rốt cuộc có bí mật kinh hoàng gì ẩn sau đây?
Cô nín thở, tập trung toàn bộ ý thức để đón câu trả lời…
=Thông báo hệ thống=============
Kết quả: Hung thủ sát hại kỵ binh — KHÔNG XÁC ĐỊNH.
―――――――――――――――――
“...Hả?”
Câu trả lời trống trơn khiến cô đứng hình, buột miệng thốt ra tiếng cười khổ.
“Gì vậy Erakino? Ai mà bất ngờ dữ vậy?”
Không thể nào.
Chuyện này không thể nào có thật.
Đầu óc cô xoay vòng vòng, nhưng chỉ đập vào bức tường vô hình của hoài nghi và hoảng loạn.
Hay là mình làm sai bước nào?
Hay là...
“V-vậy… ít nhất cũng cho Erakino biết ai đã chết chứ!? M-Master! Làm ơn!!”
Không cần đợi lâu, giọng Chủ nhân, Game Master lại vang lên, phán quyết lạnh lùng như lưỡi dao.
=GM:Thông báo hệ thống===========
Quyền hạn Game Master được kích hoạt.
Yêu cầu tiết lộ thông tin bắt buộc.
Hiển thị danh tính kỵ sĩ bị sát hại.
―――――――――――――――――
=Message=============
Kết quả: Kỵ sĩ bị sát hại — KHÔNG XÁC ĐỊNH.
―――――――――――――――――
Một bóng đen đặc quánh, âm u như vực thẳm, đang lặng lẽ trườn đến sát bên họ...


0 Bình luận