Vol 4: Phá Diệt Vương
Chương 84: Kẻ trộm giữa đám cháy (1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,485 từ - Cập nhật:
Thần Quang Quốc Renea.
Một quốc gia mới hình thành ở phía Nam Đại Lục Chính Thống, cũng có nghĩa là nó tiếp giáp trực tiếp với Hắc Đại Lục.
Đương nhiên, điều này đồng nghĩa với việc việc giao thương với các quốc gia thuộc Hắc Đại Lục trở nên dễ dàng hơn, và tỷ lệ thuận với đó, những vấn đề liên quan đến lãnh thổ cũng nhanh chóng nảy sinh.
Huống chi tình thế lúc này lại đang rối ren, mưu đồ từ khắp nơi đan xen chồng chéo, những biến cố ngoài dự tính xảy ra cũng là lẽ đương nhiên.
「Nói chuyện thế này thì được gì chứ! Mau đưa người có quyền cao hơn ra đây! Với cấp bậc của anh thì tôi không muốn phí lời đâu!」
「Cái này… thật khổ cho tôi quá…」
Viên Thánh Kỵ Sĩ cấp cao dẫn đầu đoàn quân lúc này chỉ còn biết khổ sở đối diện với gã người Fawncaven trước mặt kẻ có cái miệng cãi bướng và ồn ào vô cùng.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Chỉ mới vài ngày kể từ lúc quốc gia non trẻ này tuyên bố thành lập, hàng núi đơn khiếu nại từ các làng mạc trong vùng đã liên tiếp đổ dồn về.
Trong số đó, cấp bách nhất chính là vụ xuất hiện quái vật lạ ở khu vực giáp ranh Hắc Đại Lục.
Lần đầu nhận được đơn trình báo hình như là từ mấy thương nhân buôn chuyến qua lại giữa Hắc Đại Lục và Đại Lục Chính Thống.
Họ phát hiện ra sinh vật kỳ quái gần khu vực biên giới và cầu xin Thánh Kỵ Binh ra tay tiêu diệt.
Ngay gần đó lại có một ngôi làng nhỏ, cộng thêm tin báo dù không chắc chắn nhưng nhấn mạnh mức độ nguy hiểm cực cao của con quái, khiến viên Thánh Kỵ Binh khi ấy vô cùng hoảng hốt.
(Dẫu đã cố dẹp yên lũ ma vật cũ, giờ lại mọc thêm đám mới, thế này thì chỉ tổ lãng phí thời gian!)
Trong khi giới lãnh đạo còn bận rối ren với chuyện xây dựng quốc gia, ông đành gom góp những Thánh Kỵ Binh rảnh tay cùng binh lính, vội vã tổ chức một đội diệt trừ.
Nhưng cảnh tượng bày ra trước mắt còn khủng khiếp hơn mọi tưởng tượng.
Những sinh vật dị hợm đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng thấy tâm trí bị vấy bẩn.
Khổng lồ, hung ác, và không giống bất kỳ loài nào từng biết.
Chúng cứ như những ác quỷ bước ra từ Kinh Thánh, ẩn chứa hiểm họa vượt xa vẻ ngoài, buộc người ta phải liều mình chiến đấu.
Và trong tình cảnh ấy, đội quân Fawncaven tình cờ xuất hiện, tự xưng cũng đến để tiêu diệt quái vật, giúp ổn định vùng đất này.
「Này này này! Chúng ta cùng mục tiêu thì hợp lực làm luôn có phải nhanh không? Sao mãi không chịu hiểu thế hả!? Anh cứ lì lợm thế, tôi nổi giận thật bây giờ đấy!」
「À… ta nghĩ là cậu giận sẵn rồi thì có…」
「Dĩ nhiên rồi! Anh đúng là đầu đất mà!」
Hết cách rồi.
Đó là suy nghĩ chung của đám Kỵ Binh Renea lúc này.
Họ vốn xuất thân là những người coi trọng an nguy dân chúng.
Ngay từ đầu, mục đích chính chỉ là tiêu diệt lũ quái vật mới này, mọi công tác chuẩn bị cũng đều dồn cho việc đó.
Chính vì thế, bị kéo vào mớ chuyện ngoại giao bất đắc dĩ thế này đúng là ngoài dự tính, và chẳng ai muốn tự ý quyết định.
Thần Quang Quốc Renea tách ra từ Thánh Vương Quốc Qualia, là một quốc gia tôn giáo với luật pháp đặt nền trên Kinh Thánh.
Fawncaven thì lại có tín ngưỡng riêng, thờ phụng tổ tiên, nên bất cứ giao thiệp nào cũng phải cực kỳ cẩn trọng.
「Nói cho rõ nhé! Không cần chính thức cũng được, làm ơn cho tôi gặp người có chức cao hơn! Cứ dây dưa thế này, cả nước anh lẫn nước tôi đều chết toi cả lũ đấy! À mà tiện thể, tôi muốn làm quen với Thánh Nữ của các anh, nên nhớ sắp xếp giùm nhé!」
Lời cậu ta vừa dứt, cả đoàn Kỵ Binh phía sau xôn xao hẳn lên, có người còn khẽ giơ tay ra hiệu bảo đồng đội bình tĩnh.
Chỉ một câu đã động đến Thánh Nữ, người được Thần ban phước trực tiếp thế mà cậu ta dám đòi gặp, thật là hỗn láo quá mức.
Nhưng dù tức mấy, họ cũng hiểu rõ:
Ra tay lúc này chỉ càng rắc rối.
Tốt nhất là nhẫn nhịn, không nên xúc phạm nhau.
Nhớ lại hình ảnh con rắn khổng lồ có cánh dơi mà họ vừa phải dốc sức tiêu diệt, vị đoàn trưởng Thánh Kỵ Binh hít sâu để trấn tĩnh.
Một Thánh Kỵ Binh đích thực sẽ không vì một chuyện vặt mà đánh mất lý trí, quên đi sứ mệnh cao cả.
Huống hồ, ông lại cảm thấy có phần ưa thích cái cách thằng nhóc này bộc trực nói thẳng.
「Thánh Nữ sẽ không dễ gì xuất hiện trước mặt ai cả. Hơn nữa, hiện tại đang là giai đoạn rất trọng yếu, nên việc mời người ra đây càng bất khả thi. Chắc cậu cũng hiểu, thời gian chẳng đủ cho tất cả đâu. Tình hình này, chỉ còn cách chúng ta tự lo liệu mà thôi.」
「Ừm, đúng là vậy nhỉ! Tôi hiểu rồi! Thế thì khỏi cần Thánh Nữ cũng được, anh với tôi bàn luôn chuyện hợp tác Qualia với Fawncaven nhé! Ngay! Tại đây!」
「Khoan đã! Cái đó thì ta không có quyền! Làm sao ta tùy tiện quyết định được chuyện lớn thế chứ! Với lại, đây là Thần Quang Quốc Renea, không còn là Qualia nữa!」
「Vậy à, thì cũng thế thôi! Tôi thì có quyền đầy đủ, cứ ký cho lẹ đỡ phiền! Ký luôn hiệp định bang giao đi, nói chuyện nhiêu đây là quá đủ rồi còn gì!」
「Không được! Dù cậu có đồng ý thì chúng ta cũng không thể!」
「Ể~~」
Bị kéo sang chuyện khác to tát hơn, ông Kỵ Binh già phải cuống cuồng cắt lời thằng nhóc.
Dù nghĩ cậu chỉ nói bâng quơ kiểu trẻ con, nhưng lỡ mà thành sự thật thì rắc rối khôn lường.
Nếu cậu chỉ là một công tử ham vui, tự tiện lạm quyền, thì trách nhiệm đổ lên đầu bọn họ cũng chẳng ít.
May thay, bản thân ông không có quyền cũng chẳng có lý do gì để gật đầu, ít ra cũng đỡ phiền một phần.
Dù vậy, giữ im chuyện bang giao không đồng nghĩa vấn đề thực tế, lũ quái vật tự dưng biến mất.
「Tôi thấy ổn mà… Nhưng thú thật nhé, tình hình này tệ lắm rồi đấy. Bọn quái này mạnh hơn tưởng tượng nhiều. Bọn tôi còn đỡ chứ các anh mà để sót con nào, nó chui được vô mấy thành phố của Qualia… à quên, Renea, thì lo toang cả lũ đấy.」
「Renea, không phải Qualia… nhưng mà… đúng là vậy…」
Nghe Pepe, thằng nhóc Fawncaven nói, đám Thánh Kỵ Binh không khỏi liếc nhìn nhau.
Các Thánh Kỵ Binh bậc trung trở lên thì còn trụ được, nhưng đám Kỵ Binh bậc thấp và lính tráng thì hao tổn quá sức.
Dù chưa ai chết hay trọng thương, nhưng cứ tiếp diễn thế này, chuyện hy sinh chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lối tiếp giáp Hắc Đại Lục tuy hẹp nhưng vẫn quá rộng để quân mình đơn độc trấn giữ.
Nếu có thêm lực lượng Fawncaven hỗ trợ thì tốt biết bao.
Những vũ khí lạ của bọn họ cũng rất đặc biệt.
Trông như gậy ma pháp, nhưng khi kích hoạt lại nổ đùng đùng, bắn ra thứ gì đó như viên đá nhỏ.
Chắc là ma cụ loại mới?
Nhưng kỳ lạ là cả đoàn quân mấy chục người đều được trang bị đồng bộ, và cách họ thao tác thuần thục, hiệu quả khiến ông nghĩ đây hẳn là đội tinh nhuệ hoặc một nhóm thí nghiệm nào đó.
Dù vậy, nhìn cái cách vị chỉ huy lại là một thằng nhóc lanh chanh, ông vẫn thấy mọi thứ cứ sai sai.
Vị đoàn trưởng Thánh Kỵ Binh bế tắc.
Đuổi bọn họ đi bây giờ rất dễ.
Nhưng quốc gia này vừa khai sinh, còn đang mong manh dễ vỡ.
Dù được Thánh Nữ và Thần che chở, thực tại khắc nghiệt vẫn ở ngay trước mắt.
Quan hệ với quê cũ Qualia vốn đã căng như dây đàn.
Quan hệ với El-Na thì chưa biết sẽ xấu đến mức nào.
Chưa kể lệnh từ cấp trên thì loạn xà ngầu.
Giấy lệnh mang tên Thánh Nữ ra một đằng, giấy lệnh của Đoàn Trưởng Kỵ Binh ra một nẻo, mà nội dung lại trái nhau.
Bọn ông cũng nửa như tự ý làm liều mà tới đây, đã chuẩn bị tinh thần bị xử phạt rồi.
Nhưng bấy nhiêu rắc rối đã đủ chồng chất, ai còn muốn rước thêm chuyện cãi cọ với một quốc gia khác nữa chứ..
So với thời còn là cường quốc hùng mạnh, giờ đây dẫu có coi các quốc gia ở Hắc Đại Lục là lạc hậu, thì cũng chẳng thể khinh suất được.
「Trước mắt cứ hợp tác tiêu diệt quái vật đã. Tôi sẽ ngoan ngoãn, không để lộ ra đâu mà lo...」
Không hiểu sao thằng nhóc ấy lại ghé tai nói nhỏ, cứ như đang bàn tính chuyện mờ ám.
Có lẽ bị lây, mà cũng có thể chỉ là trùng hợp, mấy đồng đội xung quanh cũng bắt đầu thì thầm góp ý:
「Đoàn trưởng... Chi bằng cứ tạm thời bắt tay với bọn họ, diệt quái trước, cứu người trước đã rồi tính tiếp.」
「Không được! Là Thánh Kỵ Binh, chúng ta phải giữ mẫu mực cho tín đồ noi theo. Dù khẩn cấp đến mấy cũng không được làm trái thẩm quyền! Ít nhất phải có sự chấp thuận của các vị giáo chủ phụ trách quốc phòng.」
「Khoan bàn chuyện đó, mà tập trung để ý thứ vũ khí bọn họ dùng đi. Sức công phá ấy không thể coi thường! Tôi đề nghị điều tra gấp!」
Mỗi người một ý, chẳng ai nhường ai.
Hay nói đúng hơn, số kỵ binh kéo theo đông bao nhiêu thì ý kiến loạn bấy nhiêu.
Đoàn quân này vốn tập hợp gấp, nên điều hành thiếu chặt chẽ cũng không lạ.
Ai nấy đều là Thánh Kỵ Binh dày dạn chiến trận, nhưng chỉ quen đơn đả độc đấu, còn những lúc cần phán đoán chính trị đột xuất thế này thì lại lúng túng hết chỗ nói.
Ngay cả vị đoàn trưởng Thánh Kỵ Binh dẫn đầu cũng chẳng ngoại lệ.
Cậu nhóc kia rốt cuộc là công tử bột hay người có quyền thực sự, vẫn còn là ẩn số.
Chỉ biết rằng, nhìn đội quân Fawncaven phía sau cậu ta, hàng ngũ chỉnh tề, cảnh giác nghiêm ngặt, sẵn sàng nhận lệnh thì không ai còn dám bảo Fawncaven là xứ kém văn minh nữa.
Xem ra ai mới là quốc gia văn minh đây?
Biết vậy mà lòng vị Kỵ Binh vẫn không khỏi chạnh bực.
Đến mức ông tự thấy mình bị dồn đến đường cùng, đến nỗi thành ra nảy sinh cái tâm phân biệt vốn không nên có.
(Khốn kiếp, tại sao đúng lúc này lũ quái vật lại xuất hiện chứ. Thêm tháng nữa thôi thì mọi thứ đã đâu vào đấy rồi…)
(Từ chối bắt tay chính thức, nhưng để yên đôi bên cùng hỗ trợ lẫn nhau khi cần, coi như ngầm phối hợp? Bị chia nhỏ lực lượng thì thiệt, nhưng ít ra vẫn lo được an toàn quanh các làng mạc…)
(Nhưng vấn đề vẫn là thứ vũ khí kia. Rốt cuộc nó hoạt động thế nào? Ma thuật riêng của Fawncaven ư? Qualia hay El-Na chưa từng nghe qua thứ gì như thế. Với lính thường, chẳng khác nào vô phương chống đỡ. Phải điều tra ngay mới được…)
(Phải tìm ra cách vừa che đậy vừa giữ được thế cân bằng... Một câu trả lời nước đôi, giữ chân họ đủ lâu để diệt xong lũ quái, rồi tính tiếp. Có gì khả thi không đây…)
Trong đầu ông, đáp án cuối cùng chỉ có thể là hoãn quyết định, tạm đẩy mọi việc sang một bên, tập trung diệt quái trước đã.
Nhưng ông đã hơi chậm một nhịp.
「――Kẻ địch tập kích!!」
「「!?」」
Tiếng hô báo động vang lên từ lính canh của Fawncaven.
Trong khoảnh khắc tất cả còn mải tính toán, tiếng hô dõng dạc ấy lập tức kéo mọi người trở lại thực tại.
Nhìn về hướng báo động, chính là bọn quái vật dị hình vừa từng đụng độ, giờ đang rống lên rồi lao ầm ầm về phía này.
「Khốn kiếp! Tất cả rút kiếm! Kỵ Binh cấp trung và cao lên tuyến đầu! Hãy chứng minh ánh sáng của Thần!」
「Waah! Toàn quân vào đội hình chiến đấu! Coi chừng bắn lạc sang người của Qualia đấy!」
「Renea! Là Renea, không phải Qualia!」
Tiếng gầm rợn người của bầy quái vang vọng như xé toang không gian, mở màn cho trận hỗn chiến.
Các Kỵ Binh Quang quốc và những chiến binh Fawncaven đồng loạt dồn mũi kiếm, mũi súng vào kẻ địch chung.
Cứ thế, vùng tiếp giáp giữa Đại Lục Chính Thống và Hắc Đại Lục rơi vào cảnh hỗn loạn tột cùng.
Tất cả đều bắt nguồn từ lũ quái vật được tạo ra như nhân vật phụ trong trò chơi TRPG, được triệu hồi để trấn giữ Hắc Đại Lục nhưng đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Loạn nối tiếp loạn, sự cấp bách của tình hình khiến liên minh chiến đấu trở thành chuyện không thể tránh khỏi.
Các Thánh Kỵ Binh chỉ làm đúng bổn phận của họ, trở thành lưỡi kiếm và tấm khiên bảo vệ dân lành.
Bản chất sâu xa nhất, họ vẫn là những chiến binh.
Bởi vậy, trách họ cũng vô ích.
Còn trong lúc khói lửa đang ngùn ngụt ấy, đội quân Fawncaven cũng đã kịp tranh thủ.
Họ lặng lẽ kéo quân tiến sâu xuống vùng Miền Nam cũ của Qualia tức lãnh thổ hiện tại của Renea rồi ngang nhiên đóng chốt, coi như đã cắm được chân một cách rất êm đẹp.
Một nước cờ… ngoài sức tưởng tượng.


0 Bình luận