Ngay giữa lúc trung tâm thần quang quốc Renea gần như tê liệt, vẫn có kẻ ung dung tận hưởng cuộc sống riêng chẳng màng thế sự.
Kẻ đó không ai khác chính là Atou, "kẻ bùn nhơ".
“Diễn biến vụ án à. Hoàn toàn mù tịt nhé!”
Tại Đại Thánh Đường Amritate, trụ sở tập trung toàn bộ quyền lực điều hành của Renea, Atou được cấp hẳn một phòng riêng.
Thế nhưng thay vì lao đầu tìm cách giải quyết rối ren hiện tại, cô đã sớm bỏ cuộc, quyết định ung dung chờ thời cơ thích hợp sẽ tự động tìm đến.
Có lẽ vì được ở phòng riêng, hoặc có lẽ vì không còn bị ràng buộc bởi cương vị số hai của Mynoghra hay cái danh cánh tay phải của Ira Takuto nữa nên Atou chẳng ngần ngại quẳng phịch thân mình xuống giường, lăn qua lăn lại một cách hết sức vô tư, hưởng thụ cái lười biếng tột cùng.
“A~, được lim dim trên giường giữa ban ngày... đúng là tuyệt nhất trên đời…”
Chính là biểu tượng sống của sự lười biếng.
Nếu lão Mortar mà bắt gặp cảnh này, chắc chắn cô sẽ bị lôi ra giảng đạo đến rụng tai như hồi còn ở Mynoghra.
Nhưng giờ đây Atou thuộc về Renea đúng hơn thì là một NPC dưới trướng thế lực TRPG nên chẳng ai còn có quyền quở trách cô nữa.
Dẫu vậy, cũng thật oan uổng nếu chỉ đổ hết lỗi lầm lên đầu Atou.
Bởi dù đang chịu ảnh hưởng hoàn toàn từ năng lực thao túng tinh thần của GM, thì đừng quên Atou vốn là một mụ phù thủy từng thuộc phe địch.
Dù có khủng hoảng thế nào, việc để một mối nguy như cô len sâu vào guồng máy quản trị quốc gia vẫn là chuyện điên rồ.
Rốt cuộc, sự ngẫu hứng bẩm sinh của Atou được tự do bộc phát, khiến đám Soarina cũng đành bất lực mà để mặc cô như vậy.
Nhưng cũng đừng tưởng chỉ có mỗi Atou là vấn đề.
"Nói gì thì nói, hỗn loạn thế này thì chịu sao nổi. Hai Thánh Nữ Soarina-san và Fenneh-san thì cứ lộ vẻ bất đồng. Phù thủy Erakino-san thì mềm yếu không dứt khoát. Còn đoàn trưởng Fjord thì hở tí là tự ý hành động, biệt tăm biệt tích. Còn mình? Mình ghét không khí căng thẳng nên rút về phòng luôn… ơ này, tính ra bộ sậu đầu não nước này đang sắp toang rồi còn gì?”
Vấn đề cốt lõi là đám chóp bu chẳng thống nhất được ý chí.
Hai Thánh Nữ chia đều quyền lực, lại thêm một phù thủy và GM chen ngang, bảo sao chỉ huy lộn xộn.
Các tư tế quản lý thị trấn, làng mạc thì vin cớ lệnh từ Đại Thánh Đường trì trệ mà tự ý làm theo ý mình.
Còn thánh kỵ binh đoàn thì khỏi nói, Fjord giờ cũng trốn mặt hai Thánh Nữ luôn.
Mỗi cái đầu chỉ biết kéo theo hướng mình, rốt cuộc chẳng ai nhúc nhích được gì.
Cả bộ máy Renea lúc này chẳng khác gì con thú nhiều đầu đang dẫm đạp lên chính nó.
“Cứ thế này thì Takuto-sama nhà mình diệt sạch một phát thôi! Phải không nào, Takuto-sama?”
Vừa lầm bầm, Atou vừa lôi từ ngực áo ra con búp bê Takuto không biết chắp vá từ khi nào.
Nhìn đống vải vụn với bông nhồi dúm dó kia, hẳn ai cũng lắc đầu ngán ngẩm, ấy vậy mà với Atou, nó lại là thú tiêu khiển giết thời gian trong những ngày dài lê thê này.
Thực ra, không phải Atou hoàn toàn dửng dưng với vụ án sát hại kỵ binh.
Bởi người gây chuyện tám, chín phần mười chắc chắn chính là Takuto, vị chủ cũ mà cô tôn thờ.
Cho dù giờ đang ở thế đối địch, với Atou, Takuto vẫn là lẽ sống.
Chẳng lý gì cô lại không trăn trở.
Thế nên suốt mấy ngày nay, Atou chỉ nằm lăn lộn trên giường, ôm búp bê Takuto rồi tha hồ đoán già đoán non âm mưu của chủ cũ.
(Takuto-sama chắc chắn có lý do riêng để gây ra chuyện này. Mục đích cao nhất đương nhiên là đưa mình trở về bên Người! Nhưng mà... cách làm này vòng vo quá đi mất.)
Tiếng bước chân rầm rập chạy ngoài hành lang vọng tới tai Atou.
Có lẽ lại là thánh chức giả nào đó vừa ngủ gật rồi cuống cuồng chạy đi làm bù đây.
Khái niệm “công việc” bây giờ chẳng liên quan gì tới cô nữa.
(Hay Người còn đang dè chừng năng lực của GM? Không... nếu vậy thì chuyện kỵ binh bị giết đã chứng minh Takuto-sama đã có cách vô hiệu hóa rồi. Thế thì sao Người vẫn chưa đến đón mình?)
Ánh nắng ấm áp tràn qua khung cửa sổ khiến mí mắt Atou dần nặng trĩu.
Dẫu là một phù thủy tà ác, nhưng kể từ khi về phe TRPG, cô lại sống khá lành tính, đến mức buồn ngủ dễ dàng thế này.
(Takuto-sama đang tính gì? Người chờ gì...?)
Câu hỏi cũ kỹ cứ lặp đi lặp lại, rồi lại rơi vào khoảng không vô nghĩa.
Giả thuyết “Takuto chưa có cách đối phó GM” cũng bị cô bác bỏ nhiều lần.
Bởi nếu vậy, thì ngay từ đầu đã chẳng có chuyện giết kỵ binh.
Rõ ràng, chuyện sát hại kỵ binh không phải đích đến, mà chỉ là phương tiện.
Thông qua chuyện này, Ira Takuto đang toan tính bước kế tiếp.
Nhưng rốt cuộc là gì, Atou nghĩ nát óc cũng chẳng tìm ra lời giải.
Dẫu cho đầu não Renea có nhất trí, giao tiếp trơn tru, chắc gì đã mò được chân tướng.
Ánh mắt Atou ghim chặt vào con búp bê Takuto trước mặt.
Cô lỡ bóp hơi mạnh, khiến gương mặt đã méo xệch của nó càng thêm thảm hại.
"C-có khi nào... Takuto-sama đang giận mình thật không?”
Một nỗi bất an khủng khiếp trồi lên.
Dù việc xuyên tim Takuto không phải lỗi của Atou, thì cũng đúng là do tay cô thực hiện.
Một thuộc hạ phản chủ, lỗi ấy đủ chọc giận Takuto đến tận xương tủy.
Nghĩ tới đó, lòng Atou nhói đau.
Trong cơn hoảng loạn, cô như nghe thấy con búp bê đang thì thầm:
"Atou đáng ghét, Takuto ghét Atou nhất trên đời...”
"Không! Nếu vậy mình còn sống sao nổi!”
Atou bật dậy gào lên, làm rung cả bức tường phòng bên.
Ngay sau đó, tiếng đập tường đầy bực dọc vọng lại.
Cô vội đưa tay bịt miệng chẳng phải để xin lỗi hàng xóm, mà là để dẹp đi dự cảm khủng khiếp kia.
"Takuto-sama là con dao sắc cắt phăng mọi thứ. Ai dám khinh Người, Người sẽ trả lại gấp trăm lần! Tha thứ, yếu mềm? Từ lâu Người đã bỏ lại hết rồi! Xin Người hãy tha thứ, Takuto-sama! Em... em đã làm ra chuyện gì thế này…”
Mồm thì cầu xin, nhưng trong đáy mắt Atou vẫn ánh lên tia hiểm ác và sát khí.
Chắc chắn ngay cả khi Takuto đứng ngay trước mặt, cô vẫn sẽ có thể tự tay giết Người.
Yêu kính như tình yêu đầu đời, nhưng sẵn sàng hạ sát không run tay, đó là bản chất phù thủy của Atou, là thứ ác tính đủ khiến thiên hạ khiếp sợ.
“Nhưng Takuto-sama này... làm sao Người thoát được cái hiện tượng ấy nhỉ?”
Bất chợt, một ý nghĩ khác lóe lên trong đầu Atou.
"Trong Eternal Nations đâu có anh hùng nào sở hữu năng lực như thế. Dù gì game đó quy mô lớn thật, nhưng để tạo ra chuyện bí ẩn kiểu này thì... vô lý quá đi mất…”
Bấy lâu nay, Atou cứ tập trung suy đoán khả năng và thủ đoạn của Takuto dựa theo manh mối từ các vụ án mạng kỵ binh.
Nhưng suy cho cùng, đó cũng chỉ là những chi tiết vụn vặt mà thôi.
Atou cảm thấy mình đang bỏ sót một điều cốt lõi nào đó như thể trong bức tranh ghép còn thiếu đúng mảnh mấu chốt cuối cùng.
Ngay từ đầu, đáng lẽ với vết thương lúc bị tập kích hôm ấy, Takuto không thể nào còn sống.
Chắc chắn có một bí mật đằng sau, nhưng lục lọi ký ức bao nhiêu, cô vẫn không tìm ra thứ gì có thể lý giải điều đó.
“Ưm… ưm ưm…?”
Lẽ ra… là không có thật.
“Khoan đã… Hình như… mình quên cái gì đó thì phải…”
Một mẩu gai nhỏ của nghi ngờ cứ âm ỉ trong đầu cô.
Cái gì đó đã sắp bật ra khỏi miệng, vậy mà cô không sao nắm được nó là gì.
Thật kỳ lạ.
Dù đã cùng Takuto chơi ‘Eternal Nations’ đến cả trăm nghìn lần, dữ liệu về trò chơi hầu như cô thuộc nằm lòng, vậy mà vẫn len lỏi một khe hở khó chịu.
Điều tồi tệ hơn là trực giác mách bảo nó liên quan trực tiếp đến chính Ira Takuto, điều mà vốn dĩ không nên tồn tại.
Lẽ ra cô đã bỏ qua được mối bận tâm ấy.
Nhưng hôm nay, vận may lại nghiêng về phía cô.
“A… mà nhắc mới nhớ. Mình đã quên là giờ đang thuộc phe TRPG, nên vẫn có thể tung xúc xắc mà, nhỉ?”
Hiếm hoi thay, một tia sáng soi rọi vào đầu Atou.
Chuyện giải mã vụ sát hại kỵ binh gần như bất khả thi,cô đã thử đủ cách, hỏi đủ kiểu, nhưng đều vô ích.
Tự lật tung bí mật của Takuto cũng vậy, các phù thủy như Erakino đã dốc công mà chỉ thu về con số không.
Nhưng để lật ra được cái mảnh ký ức bé xíu này, chỉ cần có một gợi ý là đủ.
Thứ đã biết rồi thì không thể giấu được mãi.
Chỉ cần tung xúc xắc trúng đích, cô sẽ nhớ ra.
Mà lỡ thất bại… thì cũng chẳng sao.
Cùng lắm sẽ nhờ Erakino cầu xin GM hộ một tay.
Vô thưởng vô phạt, quá nhẹ nhàng cho một phép thử.
“Giữa lúc rối ren thế này mà tự dưng lại háo hức… thiệt là không phải đạo mà!”
Đã thử nghĩ đủ đường mà vẫn không nhớ ra được, chứng tỏ chắc cũng chẳng phải chuyện lớn.
Nhưng cảm giác được dùng hệ thống của một game khác dù chỉ là tung xúc xắc cũng làm Atou thấy mới mẻ.
Mà thứ gì lần đầu trải nghiệm cũng thú vị nhất.
Kết quả ra sao thì cũng thêm chuyện để cười.
Vậy nên…
“Ờm… được rồi, Phán định Linh Cảm! Hãy cho ta nhớ ra điều đã quên về Takuto-sama!”
Atou, kẻ Bùn Nhơ thì thầm, rồi thả viên xúc xắc xuống.
=Thông báo hệ thống===============
Atou thực hiện Phán định Linh Cảm
1d100 - 【98】 Phán định: Thành công
Atou nhớ lại ký ức đã phai mờ!
――――――――――――――――――――――
Và vận mệnh đã được định đoạt.
“Ồ? Kỳ lạ ghê. Nhưng mà… thành công rồi nhỉ? Ơm, à… từ từ… mình bắt đầu nhớ ra rồi. Ira Takuto-sama… kẻ được gọi là Phá Diệt Vương, vị Tà Thần Vô Danh…”
Atou nhăn mặt suy nghĩ, rồi đột ngột trợn tròn mắt.
Sắc mặt cô thoáng cái tái đi, trái ngược hẳn vẻ thảnh thơi ban đầu.
“――! Không thể nào!!”
Cô vừa lục lại được mẩu thông tin đã vùi sâu từ ngày đặt chân đến thế giới này.
Và nó quá mức chí tử đối với Atou.
◇◇◇
“Ngài muốn… bàn chuyện ạ?”
“Phải, đúng như vậy thưa Soarina-sama. Thật ra tôi có một nỗi lo về chuyện tên quái nhân ấy. Mong được thảo luận riêng với người.”
Ở một góc hẻo lánh của Đại Thánh đường Amritate, chẳng ai lui tới.
Chính tại đây, Thánh nữ Soarina nhận được lời thỉnh cầu đầy bí ẩn từ Đoàn trưởng thánh kỵ bịn Fjord.
Một đề nghị khó đoán, lại càng khó hiểu hơn trong hoàn cảnh này.
Ngay cả tình huống cũng bất thường chẳng kém.
Thứ nhất, nơi này vốn vắng người, vậy mà ông tìm ra chỗ cô đang trốn kỹ trong hầm lưu trữ tài liệu.
Thứ hai, ông tránh mặt mọi người để nói riêng.
Thứ ba, Soarina còn thoáng thấy ở Fjord, người luôn điềm tĩnh có một thứ khí thế ghê gớm chưa từng thấy.
Rõ ràng cuộc trò chuyện này không giống bất kỳ báo cáo hay buổi bàn bạc nào trước đây.
“Vậy… để ta gọi mọi người tập trung lại…”
“――Không cần.”
Câu trả lời cắt ngang lời mời lúng túng của cô.
Hẳn ông không muốn để Fenneh hay Erakino nghe thấy chuyện này.
Nghi ngờ trong lòng Soarina càng chất chồng, nhưng lúc này cô chỉ biết câm lặng mà gật đầu.
“Xin hãy giữ kín, Soarina-sama. Nếu linh cảm của tôi là thật, thì chúng ta phải hết sức thận trọng mới được.”
Những lời ấy, không cho phép cô phản bác.
Fjord định nói ra điều gì?
Đối diện ánh mắt dữ dội như muốn xé toạc hư thực của ông, Soarina chỉ còn biết lặng người gật đầu, nuốt trọn nỗi hoang mang vào lòng.


0 Bình luận