Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 4: Phá Diệt Vương

Chương 78: Màn Che (1)

0 Bình luận - Độ dài: 1,328 từ - Cập nhật:

Thành phố nơi những con người thánh thiện sinh sống, thoạt nghe cái tên Thành Phố Thần, ai cũng tưởng tượng ra một đô thị ngay ngắn, trật tự và thuần khiết. 

Thế nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược, nơi đây được xây dựng, mở rộng rồi sửa chữa chắp vá suốt nhiều thế kỷ, khiến cả thành phố biến thành một mê cung khổng lồ.

Kể từ khi trở thành thủ đô của Thần Quang Quốc Renea, thành phố lớn nhất vùng Miền Nam thời còn mang tên Qualia vẫn mang trong mình căn bệnh cũ kỹ đó.

Ở những đại lộ thì còn dễ thở, chứ cứ chui vào mấy khu dân cư hay khu buôn bán cũ là chỉ cần quẹo nhầm một ngã, đã có thể lạc sang hẳn hướng ngược lại.

Đến người địa phương rành rọt đường xá cũng có khi bị bất ngờ bởi những con hẻm mà cả đời chưa từng đặt chân tới.

Nơi tận cùng của một con ngõ ngoằn ngoèo như vậy, lọt thỏm giữa những căn nhà hai tầng xây chen chúc nhau, đến mức ánh mặt trời cũng khó len vào, Fjord, Thánh Kỵ Binh cấp cao đồng thời là Đoàn trưởng Thánh Kỵ Binh Đoàn, đang bước tới dưới sự dẫn đường của một cư dân sống gần đó.

“Xin thứ lỗi đã để ngài chờ. Kính chào Fjord-sama, Thánh Kỵ Binh Đoàn trưởng.”

“Ồ, là Tư Tế Y Liệu Cayman. Ta cũng vừa mới đến thôi.”

Trong nhóm vài vị chức sắc đứng quanh đó, người già nhất, râu tóc đã điểm bạc, khẽ rời mắt khỏi thi thể dưới đất rồi chậm rãi đứng dậy, cúi đầu hành lễ với Fjord.

Tư Tế Y Liệu là danh xưng chỉ những người chuyên chữa bệnh trong lãnh thổ cũ của Qualia, giờ sang Renea vẫn tiếp tục gánh vác công việc y tế.

Họ không chỉ giỏi trị thương, chữa bệnh mà còn kiêm luôn giám sát thực phẩm, hướng dẫn sản phụ, thậm chí khi chiến sự nổ ra còn kiêm nhiệm vai trò quân y.

Và quan trọng nhất, họ cũng là những người chịu trách nhiệm giám định xác chết, nhất là những cái chết bất thường.

“Người này… chính là nạn nhân?”

“Vâng. Một linh hồn đã trở về bên Thần. Xin Fjord-sama cũng hãy dâng lời cầu nguyện, để người được yên nghỉ nơi Vĩnh Hằng…”

Ánh mắt đầy thương xót của Cayman hướng về phía thi thể:

Một thân người cháy đen, chỉ còn lờ mờ nhận ra hình hài ban đầu.

Fjord và các Thánh Kỵ Binh tháp tùng lặng lẽ khép mi.

Tôn trọng người đã khuất, dẫn lối linh hồn về bên Thánh Thần Aros, đó là bổn phận của những tín đồ, nhất là những người khoác áo Kỵ Binh.

Tiếng kinh cầu ngân lên, uy nghiêm và trầm mặc.

Khi lời tiễn đưa cuối cùng của Fjord vừa dứt, tất cả cùng khẽ gật đầu, báo hiệu nghi lễ đã hoàn thành.

Fjord chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử ánh lên ý chí chính nghĩa mãnh liệt, nhìn xoáy vào thân xác cháy xám trước mặt.

“...Thật quá dã man. Ai đã làm ra chuyện này?”

“Khắp thân thể gãy xương vì bị đánh đập, còn có vết cắt do dao kiếm. Sau đó kẻ thủ ác đã thiêu sống nạn nhân bằng ngọn lửa cực mạnh. Thưa ngài, tôi không tin nổi đây là việc con người có thể làm ra…”

Một thủ đoạn man rợ, chẳng khác gì ác thú.

Bản năng của Fjord cũng thì thầm như vậy, nhưng ông tuyệt nhiên không nói ra để tránh gieo rắc hoảng loạn.

Vì nếu nói ra, đồng nghĩa với thừa nhận:

Giữa lòng thủ đô, có một thứ quái vật đủ sức nghiền nát một con người cứng cỏi như vậy.

Ông đưa mắt nhìn quanh:

Ngoài cái xác, không hề có dấu vết lửa lan ra xung quanh.

“...Hắn không chết ở đây sao?”

“Lửa chỉ thiêu mỗi người này mà không bén ra thứ gì khác, tôi chưa từng nghe có ma thuật hay kỹ năng nào tinh vi đến vậy. Fjord-sama, với kinh nghiệm của mình, ngài có phán đoán gì chăng?”

“Tiếc là... Ta cũng chưa từng thấy thứ gì thế này.”

Fjord từng chiến đấu với vô số ác ma, tiêu diệt không ít quái vật phun lửa, nhưng chưa con nào có khả năng khủng khiếp đến mức thiêu sống một người rồi xóa sạch dấu vết như thế.

Thứ khiến ông rợn gáy hơn, là ngoài mùi thịt cháy, vẫn lẩn khuất dấu tích của một năng lượng khủng khiếp nào đó đã nghiền nát thân thể trước khi biến nó thành tro tàn.

“F—Fjord đoàn trưởng!”

Trong lúc Fjord còn đang cân nhắc bước đi tiếp theo, một Thánh Kỵ Binh trẻ tháp tùng run giọng gọi lớn.

“Gì vậy? Biết là kinh hoàng, nhưng hạ giọng một chút, đừng quên trước mặt là người đã khuất.”

“Ngài ấy… kẻ này…!”

Quay lại nhìn, Fjord thấy chàng Kỵ Binh trẻ tái mét.

Ông không trách cứ, bởi chính ông cũng hiểu:

Chuyện này chẳng phải ai cũng dễ giữ bình tĩnh.

“Người này… rốt cuộc là ai vậy!?”

Xác chết kia là một Thánh Kỵ Binh.

Dù cháy đen đến nỗi không phân biệt nổi hình dáng hay giới tính, nhưng mảnh giáp Kỵ Binh còn sót lại, dù biến dạng vì lửa, vẫn lấp lánh biểu tượng của đoàn.

Một chiến binh, lưỡi kiếm diệt ác ma, tấm khiên bảo vệ dân lành, niềm tin bất khuất của Thánh Thần Aros và người dân.

Kẻ ấy giờ nằm bất động giữa vũng tro.

Nhưng… là ai?

Ai đã bị hạ sát tàn bạo như vậy?

“Không còn gì có thể nhận diện. Duy nhất chỉ còn bộ giáp cháy sém này. Một Thánh Kỵ Binh kiêu hãnh, không sợ hiểm nguy, mà ra nông nỗi này…”

Cayman lên tiếng thay lời đáp, nhưng giọng ông cũng run run, như thể bản thân không tin nổi cảnh tượng trước mắt.

Fjord và nhóm tư tế tiếp tục lục soát xung quanh, mong tìm chút di vật, giấy tờ, hoặc bất cứ thứ gì định danh người đã khuất.

Nhưng vô ích.

Mặt, cổ, tất cả đều bị hủy hoại kỹ lưỡng, cứ như cố tình xóa sạch dấu vết.

Chỉ một điều chắc chắn:

Nạn nhân không phải lính mới.

Dựa vào tàn tích của bộ giáp, người này ít nhất cũng là một Thánh Kỵ Sĩ cấp trung, thậm chí có thể đã là cấp cao, sức mạnh đủ để đối đầu một con rồng hạng thấp.

Vậy mà bị giết như con mồi yếu ớt…

Nếu không phải quái vật, thì chỉ có thể là một thế lực con người đứng sau, một tổ chức, hoặc một âm mưu khủng khiếp nào đó.

“Đưa thi thể về giáo hội của giáo khu này an táng tạm thời. Dù khó, nhưng xin hãy tiếp tục khám nghiệm. Nếu phát hiện gì, đích thân báo lại cho ta ngay.”

“Vâng, nguyện xin Thần chứng giám.”

Fjord nhắm mắt, thầm cầu mong mọi chuyện đừng tồi tệ hơn nữa.

Thù hận?

Ác linh?

Sát thủ từ nước khác?

Bao nhiêu khả năng lướt qua đầu.

Nhưng có một sự thật không thể chối cãi là Thần Quang Quốc Renea vẫn còn mong manh, dễ lung lay hơn bao giờ hết.

Dưới tình cảnh rối ren như thế này, rốt cuộc Thần đang toan tính đặt ra thử thách gì cho bọn họ đây?

Mang trong lòng nỗi bất an khó tả, Fjord vẫn siết chặt ý chí, quyết không thể làm ngơ trước vụ việc ghê rợn này.

Và thế là ông quay bước, hướng về Đại Thánh Đường để đích thân bẩm báo mọi sự lên các Thánh Nữ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận