Liệu lý tưởng có phải mãi chỉ là điều không thể với tới?
Liệu mọi thứ trên đời đều phải đánh đổi bằng mất mát thì mới có được hay sao?
Thân phận Thánh nữ ngay từ thuở khai sinh đã đồng nghĩa với việc phải dâng hiến điều gì đó cho thần.
Chính vì cái giá ấy mà Soarina luôn tỏ ra đầy chấp niệm với Erakino.
Fenneh cũng thế, cô đã tự nguyện đánh đổi một phần bản thân khi được thần chọn làm Thánh nữ.
Chỉ mong cầu một hạnh phúc đơn sơ, điều đó thật sự đáng trách đến vậy sao?
Chỉ mong người đời được sống yên bình, tránh khỏi khổ đau và tang tóc, chẳng lẽ lại là một nguyện vọng quá sức để rồi phải gánh lấy thử thách nghiệt ngã này?
Nhan Phục Thánh nữ Fenneh vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế cao, đôi tay đan vào nhau trước ngực, lặng lẽ lắng nghe đoàn trưởng Thánh Kỵ Binh Fjord báo cáo.
Nhưng tâm trí cô lại không ngừng gợn sóng, như bị những câu hỏi không lời đáp quấy nhiễu từ sâu trong đáy lòng.
"Báo cáo hết. Trong những biến động mấy ngày gần đây, tôi chỉ chắt lọc những tin trọng yếu để bẩm lại.”
Fjord, người luôn điềm nhiên hứa sẽ xử lý mọi chuyện, rốt cuộc đáng tin đến đâu?
Vụ sát hại kỵ binh đã khiến hắn giận dữ thề điều tra cho ra lẽ.
Vậy mà cuối cùng, rắc rối nối tiếp rắc rối, cứ ùn ùn kéo đến như chưa từng được ngăn chặn.
Trong lúc này, bản thân mình rốt cuộc đang làm gì?
"Xác nhận được tin Phá Diệt Vương Ira Takuto vẫn còn sống… ở Dragontan? Vậy hắn thực sự là chính hắn sao?”
"Tôi cho rằng chỉ là giả mạo thôi. Đây là cách nhanh nhất để dẹp yên hỗn loạn trong nước.”
Fjord trả lời ngay, giọng vững và không một chút ngập ngừng.
Fenneh khẽ nghiêng đầu.
Cô không phải người mưu lược, càng không giỏi tra xét dối trá, nhưng cô hiểu cách đọc lòng người qua ánh mắt và âm sắc.
"Fjord. Tin đó ngươi lấy ở đâu? Ta nghe nói Thánh kỵ binh đoàn dạo này bận rộn lắm cơ mà?”
Giọng cô nhẹ, nhưng không còn sự từ tốn thường thấy.
Từ dưới tấm mạng che, đôi mắt ấy chiếu thẳng vào Fjord, như lưỡi gươm soi thấu lồng ngực kẻ đối diện.
Fjord không né tránh.
Ánh mắt hắn vẫn giữ vững, chỉ chậm rãi đáp:
“Dragontan từ xưa vốn có giao thương mật thiết với Qualia. Dù giờ đã nằm dưới quyền Mynoghra, nhưng vẫn còn vài kênh tin tức có thể dùng được. Lần này tin cũng đến từ đó.”
“Ra vậy…”
Cô khẽ vén mạng lên.
Một bên mắt lộ ra, khô sạm và xám xịt, như thể thứ đã bị đánh đổi để có được thần ân thiêng liêng.
Khoảnh khắc trông thấy làn da ấy, Fjord sững lại trong thoáng chốc, rồi lập tức cúi đầu, lấy lại phong thái nghiêm cẩn.
"Thưa… có chuyện gì khiến người không khỏe ạ?”
“Không có gì đâu. Làm phiền ngươi giữa lúc bận rộn thế này, ta xin lỗi. Hãy tiếp tục điều tra đi. …Đặc biệt là chuyện Phá Diệt Vương thật hay giả, ta muốn có tin càng sớm càng tốt.”
"Tuân lệnh. Ngoài Thánh Kỵ Binh đoàn ra, tôi còn biết vài kẻ cũng hữu dụng. Tuy sẽ đòi thù lao cao, nhưng tôi sẽ thử liên hệ.”
"Ừ, ta trông cậy vào ngươi.”
Báo cáo kết thúc, Fjord hành lễ rồi rời phòng.
Chỉ còn lại Fenneh, nhan phục Thánh nữ, cùng sự tĩnh lặng bao trùm khắp không gian thánh điện.
"Cô nghe rõ cả rồi chứ?”
Điều kỳ lạ là cô lên tiếng như thể có ai đang ngồi bên cạnh, dẫu không gian xung quanh hoàn toàn trống vắng.
=Thông báo hệ thống=============
Đang giải trừ chế độ ngụy trang
―――――――――――――――――
Ngay lúc đó, khí tức của “người đồng hành vô hình” bỗng hiện rõ như đang ở ngay bên cạnh.
=GM:Thông báo hệ thống============
Theo yêu cầu quyền hạn GM, tiết lộ thông tin sau:
Chưa rõ Fjord Vaistark có phải thủ phạm hay không.
Fjord Vaistark không chống đối Thần Quang Quốc Renea.
Fjord Vaistark không bị ô nhiễm tinh thần hay thôi miên.
Fjord Vaistark không nói dối trong cuộc đối thoại vừa rồi.
―――――――――――――――――
Ánh mắt Fenneh không thay đổi, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn sang sofa bên cạnh.
Nơi ấy, giờ đã có hai bóng người:
Thánh nữ Hoa Táng Soarina và Phù Thủy Hấp Hồn Erakino, như thể chưa từng rời khỏi nơi này.
"Tôi vừa hỏi lại Master rồi nhé. Đoàn trưởng-kun đúng là vô can. Nghĩa là hắn chẳng bị ai điều khiển, cũng chẳng làm tay sai cho thế lực nào hết!”
Fenneh thở ra thật khẽ, đôi môi rung nhẹ, giọng cô chậm rãi:
"Vậy à… Tội nghiệp hắn.”
Giọng nói ấy, vừa có nỗi nhẹ nhõm, vừa có sự xót xa.
“…Thật đáng buồn. Đáng lẽ phải tin đồng đội, vậy mà ta lại nghi ngờ…”
Soarina bước lên một bước, ánh mắt dịu dàng nhìn Fenneh:
"Với tình hình hiện giờ, chuyện này cũng chẳng thể tránh được đâu, Fenneh-sama.”
Cô nói khẽ, không dám khuyên nhủ quá đà, chỉ mong lời đó như chút hơi ấm sưởi lên lòng đồng đội.
Bởi sự thật là… tất cả bọn họ đều đang nghi ngờ.
Không chỉ Fjord.
Mà là toàn bộ Thánh Kỵ Binh đoàn.
Từ lúc Fjord thề điều tra đến nay đã mấy ngày trôi qua.
Thủ phạm thì bặt vô âm tín.
Danh tính nạn nhân còn chưa rõ ràng.
Dù đã cố giấu, nhưng giờ lại có thêm một người nữa trở thành nạn nhân mới.
Là Thánh Kỵ Binh đang che đậy tội lỗi để giữ thể diện?
Hay là một bàn tay vô hình đang âm thầm giật dây phía sau?
Không ai dám chắc.
Fenneh đã huy động toàn bộ quyền năng của mình để truy tìm kẻ đứng sau.
Nhưng tất cả đều vô nghĩa.
Mọi manh mối, mọi dữ liệu, cứ như bị phong ấn.
Ngay cả quyền hạn tối thượng của Game Master… cũng bất lực.
Dù xoay trở đủ hướng, mọi suy luận đều đổ vào ngõ cụt.
Fenneh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời vẫn trong, chim vẫn hót, người vẫn cười.
Một đất nước yên bình, tưởng như chẳng có gì đe dọa.
Nhưng thực tế, giấc mơ ấy đang bị bóng tối rình rập từ bên trong.
“Erakino. Còn về Phá Diệt Vương thì sao? …Ta vẫn không tin nổi hắn có thể sống sót qua chuyện đó…”
=GM:Thông báo hệ thống============
Yêu cầu mở thông tin về tình trạng sống/chết của Ira Takuto:
Kết quả: KHÔNG XÁC ĐỊNH
―――――――――――――――――
“Ira Takuto thì… không rõ. Hoàn toàn không truy được chút tin tức nào cả.”
Erakino lắc đầu, ánh mắt cụp xuống.
Giọng cô vẫn giữ được sự nhẹ nhàng thường lệ, nhưng mệt mỏi đã len vào từng hơi thở.
Suốt những ngày qua, cô cùng Master đã cật lực tìm kiếm manh mối, nhưng kết quả chỉ là hai chữ:
Vô vọng.
「Không xác định nghĩa là còn sống đúng không? Nếu không tra ra được gì, chẳng phải chứng tỏ bên địch đã dùng cách nào đó để che giấu rồi sao…」
「Không phải vậy đâu, Soarina-chan. Về cơ chế của hệ thống game, cả Master lẫn tôi cũng không thể nắm hết hoàn toàn. Sau khi người chơi chết, họ có thể để lại những biến động ngoài dự đoán, tôi không chắc được chuyện gì xảy ra tiếp theo đâu.」
「Ra là thế…」
「Hơn nữa, những người chơi của các trò chơi khác và thuộc hạ chịu ảnh hưởng trực tiếp từ hệ thống đó vốn rất khó để chúng ta can thiệp. Có lẽ vì ảnh hưởng từ hệ thống gốc của họ quá mạnh, nên ta gần như bất lực khi muốn can thiệp từ xa. Nếu gặp trực tiếp thì khác, nhưng còn tra từ xa thế này thì hầu như vô vọng.」
Erakino và Game Master đã thú nhận với hai Thánh nữ về thân phận thực sự của mình.
Rằng họ mang năng lực của một trò chơi TRPG để bước vào thế giới này, và có lẽ còn nhiều kẻ khác cũng đến đây theo cách tương tự.
Rằng tất cả bọn họ đang tham gia vào một cuộc đấu lớn, để phân thắng bại mà kẻ thắng sẽ nắm tất cả, kẻ thua sẽ mất sạch mọi thứ.
Ban đầu nghe chuyện hoang đường ấy, các Thánh nữ vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Nhưng rồi, một bản thần ký cổ xưa của Thánh nữ đời trước đã nói về một khải huyền, ngày tận thế khiến họ không thể không tin.
Một cuộc chiến giữa các vị thần, lấy thế giới này làm bàn cờ.
Khi đã hiểu điều đó, họ càng không được phép thua.
Đã bước chân lên ván cờ này thì không còn đường lùi nữa.
「Tóm lại là, bất kể tìm cách nào cũng không ra manh mối, đúng không… Nếu khi đó chúng ta bình tĩnh kiểm tra thi thể thì đã không phải dày vò như thế này rồi.」
Fenneh buông lời trong tiếng thở dài.
Tay cô siết nhẹ rồi lại buông ra, ánh mắt mờ xa.
Lần đầu tiên trong nhiều ngày, người ta thấy Fenneh không giữ được vẻ bình tĩnh tuyệt đối thường có.
Soarina cụp mắt.
Erakino thì như bị châm động, bật dậy với vẻ hốt hoảng.
「Nhưng mà, đòn tấn công của Soarina-chan hôm đó thực sự đã đánh trúng Ira Takuto đấy nhé! Chính mắt Erakino-chan cũng thấy rồi còn gì, trúng đòn đó thì không thể sống nổi đâu! Phải không, Soarina-chan?」
「Vâng, ngọn lửa thánh ấy chắc chắn đã thiêu rụi Phá Diệt Vương. Chuyện đó là không thể sai được. Chỉ có điều…」
Không kiểm tra thi thể, đúng là một sơ suất lớn.
Nhưng ai mà ngờ được hắn còn sống?
Khi ấy, đòn tấn công đã hoàn toàn đánh trúng, đầy sát ý và sức mạnh hủy diệt.
Nếu còn nghi ngờ, thì ngay từ đầu kế hoạch ám sát đã chẳng thể thực hiện được.
Họ tin chắc hắn đã chết.
Tin chắc rằng họ đã giết được hắn.
Thế mà giờ đây, niềm tin ấy đang lung lay từ gốc rễ.
「Việc Ira Takuto sống hay chết vẫn chưa rõ. Nhưng chắc chắn đang tồn tại một mối đe dọa nào đó. Ta không hiểu tại sao kẻ đó lại phải mất công nhắm từng thánh kỵ binh một như thế… Nhưng điều chắc chắn là kẻ địch đã tiến sát đến tận đây rồi.」
Bằng quyền năng của Game Master, họ đã rà soát hết những thế lực đe dọa Renea.
Cả Qualia lẫn El-Na giờ chỉ đang án binh bất động.
Các quốc gia khác ở Hắc Đại Lục cũng không có động thái thù địch rõ rệt.
Vậy thì, chỉ còn một đáp án theo cách loại trừ:
Mynoghra, quốc gia từng bị coi như con cờ bỏ đi nay lại trở thành bóng ma ám ảnh họ.
「Rốt cuộc, chuyện này bắt nguồn từ đâu mới được chứ…」
Khả năng lớn nhất là Ira Takuto vẫn còn thuộc hạ chưa lộ mặt.
Ngay khi ám sát, họ đã biết Phá Diệt Vương là nhân vật bước ra từ một trò chơi mô phỏng.
Con bài chủ lực họ từng đoạt được, Atou, kẻ bùn nhơ, cũng chỉ là một “Anh hùng” trong hệ thống ấy.
Nếu còn sót lại một “Anh hùng” khác, hắn có thể đã thay thế Takuto nắm quyền và tiếp tục lèo lái Mynoghra.
Nghe Erakino thuật lại giả thuyết từ Master, sắc mặt hai Thánh nữ dần trầm xuống.
Họ chưa từng nghe nói còn sót lại ai.
Nhưng giờ chỉ biết trách mình:
Dù nắm trong tay biết bao thông tin, họ vẫn bỏ sót khả năng ấy.
Có sức mạnh biết mọi thứ không có nghĩa là lúc nào cũng đưa ra được đáp án đúng nhất.
Hình bóng kẻ địch dần rõ nét, tựa như ác mộng bước ra khỏi màn sương.
「Những kẻ đến từ thế giới game như Erakino đều có năng lực siêu phàm. Trong số đó, quyền hạn 《Xét Định》 của Game Master gần như vô địch. Nhưng thế không có nghĩa những kẻ khác yếu đâu… Nếu kẻ địch còn sót lại, chúng ta phải xử lý thật nhanh.」
Thực tế, ngay trong trận tập kích Ira Takuto, Erakino đã suýt bị giết.
Bọn Dark Elf được trang bị tận răng, còn Takuto thì ứng biến cực kỳ điêu luyện.
Họ thắng, nhưng chiến thắng mong manh ấy chẳng thể khiến ai yên tâm.
Nghe Erakino lẩm bẩm, hai Thánh nữ càng thêm ý thức về hiểm họa đang kề cận.
Thử thách mà họ phải vượt qua vẫn chưa hề chấm dứt.
「Điều tệ nhất là Mynoghra sẽ tiếp tục cựa quậy. Này Fenneh-chan, việc chúng ta diệt trừ Phá Diệt Vương thành công là lý do lớn nhất khiến người ta công nhận chúng ta đấy.」
「Đúng thế. Nếu Mynoghra còn tồn tại, tính chính danh của chúng ta sẽ bị nghi ngờ. Và nếu tệ hơn, Phá Diệt Vương còn sống, thì mọi uy tín sẽ sụp đổ từ gốc. Khi ấy, ta sẽ bị coi là kẻ mị dân, lừa đảo để dựng quốc. Kết cục sẽ là bị phế truất, rồi bị săn lùng mà giết thôi.」
Thần Quang Quốc Renea được chấp nhận tồn tại là nhờ chiến công tiêu diệt Phá Diệt Vương, kẻ đe dọa thế giới.
Đó là công trạng cấp thần thoại.
Nếu chiến công ấy hóa ra là giả, địa vị của họ sẽ sụp đổ tức khắc.
Ngay cả khi không có chứng cứ, chỉ cần lời đồn cũng đã đủ đẩy các Thánh nữ vào hiểm cảnh.
Nhưng thật may, bên cạnh họ không chỉ có các tín đồ của Thần, mà cả những sinh vật ma thuật cũng là đồng minh đắc lực.
Đó là tia hy vọng hiếm hoi trong tình thế này.
「Nhưng mà, này này, Erakino-chan vẫn chưa hết con bài tẩy đâu nhé! Bây giờ bọn tôi còn có một át chủ bài xịn xò cực kỳ khác với trước rồi đó!」
「Át chủ bài? Là gì vậy, Erakino?」
「Fufufu, chính là thứ đó đó!!」
「「……?」」
Hai Thánh nữ đồng loạt nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không giấu được cảnh giác.
Thấy thế, Erakino bật cười khúc khích, rồi như cố tình tạo hiệu ứng bất ngờ, cô ta chớp mắt, cười nghiêng đầu một cách quá đà:
「Thế thì… tôi sẽ mời vị khách đặc biệt bước ra luôn nhé! Xin giới thiệu, đến từ Mynoghra, Atou, kẻ Bùn Nhơ!!」
Đến lúc này, Erakino đã quyết tung ra lá bài tẩy mạnh nhất mà cô cất giữ bấy lâu.
………
……
…
Cô đã mơ một giấc mơ.
Một giấc mơ chìm sâu dưới tận cùng bóng tối, tối đến mức ngay cả bóng đêm cũng không tồn tại.
Trong đó, ai đó đã thì thầm với cô.
Thứ ấy vừa khổng lồ, vừa đáng sợ, lại như đang bối rối...
Người ấy đã nói gì với cô?
Cố lục lại ký ức nhưng mọi thứ mờ mịt như sương, chẳng thể nào nhớ rõ.
Chỉ có một điều cô chắc chắn:
Lời thì thầm ấy, nghe ra lại rất dịu dàng.
“…Đây… là đâu?”
Ý thức của Atou bừng tỉnh.
Cô biết mình vừa mơ thấy một giấc mơ quan trọng, nhưng không sao nhớ nổi.
Thay vào đó, cô bắt đầu đảo mắt quan sát xung quanh, cố hiểu xem mình đang ở đâu và chuyện gì đã xảy ra.
“――Mấy người… là!!”
Lời nguyền rủa căm hận trào ra ngay khi đôi mắt Atou bắt gặp con phù thủy trước mặt đang nhếch mép cười nhạo.
Cô phóng ra xúc tu, ý định xé xác kẻ đáng ghét kia hiện rõ trong ánh nhìn bén ngót.
Nhưng rồi, ngay khoảnh khắc đó, ý định sát thương ấy tan biến như sương khói.
Không phải do bị ngăn lại.
Chính Atou đã tự mình dừng tay.
“Á à, không được đâu~ Atou-chan giờ đã là đồng đội của Erakino-chan bọn này rồi, làm gì còn chuyện ra tay giết người. Nói sao nhỉ… coi như bị ‘nẫng tay trên’ nhé? Vậy nên quên hết mấy kẻ cũ kỹ đi, giờ làm bạn mới với tụi này thôi~! Mọi người chờ Atou-chan mãi rồi đó~.”
Atou liếc mắt nhìn quanh, gương mặt vẫn lạnh lùng, nhưng nơi ánh mắt là một lớp cảm xúc hỗn loạn chưa kịp lắng.
Những Thánh nữ xung quanh không nói gì, nhưng ánh nhìn họ đặt lên cô đầy cảnh giác.
Cô lục lại ký ức:
Sự hối hận vì đã phản chủ… và cảm giác trớ trêu khi nhận ra kẻ lẽ ra phải hận thù nay lại là đồng minh.
Một niềm chắc chắn hiện ra:
Mynoghra không còn là quê nhà để quay về nữa.
Nó đã trở thành kẻ thù.
Atou hiểu ra:
Bằng cách nào đó, cô đã bị thao túng để đổi phe.
“Thật ghê tởm. …Không những không thể ra tay, mà đến cả ý định tấn công cũng chẳng còn. Phải hả hê lắm nhỉ? Dẫm đạp lên lòng kiêu hãnh của kẻ khác, các người giỏi thật đấy.”
“Haha~ biết sao được~. Erakino-chan tụi này cũng liều mạng lắm chứ bộ. Muốn biến ước mơ thành hiện thực thì phải có sức mạnh, có kỳ tích. Mà cái 'kỳ tích’ này lại tự lăn đến trước mặt, tụi này không cược thì phí quá~. Kết quả? Mọi thứ đều trong tay tụi này, đơn giản vậy thôi~”
Giọng nói của Erakino vẫn tươi tỉnh, như đang chơi một trò vui, nhưng từng câu từng chữ lại sắc lạnh như lưỡi dao.
Atou không đáp lại, nhưng ánh mắt lạnh đi thấy rõ.
Dù cả hai bên vẫn còn đối thoại kiểu gai góc, nhưng không còn căng thẳng như muốn ra tay nữa.
Không khí như giữa những đồng minh bất đắc dĩ phải cùng nhau nhưng chẳng ưa nhau.
Atou giờ đã thực sự trở thành một phần của phe Thánh nữ, nhờ năng lực đặc biệt 《Hấp Hồn》 mà Erakino sở hữu.
Dù cô vẫn tỏ rõ thái độ không hợp tác, nhưng về bản chất đã bị đặt vào vai trò “đồng minh”.
“Sức mạnh với kỳ tích… Ta chưa bao giờ tự coi mình là món đồ trưng bày cả. Mà thôi, giờ ta cũng chẳng còn là kẻ bị giam cầm. Nghĩ kỹ thì cũng đâu phải giam giữ gì… ——Vậy, đã mất công đánh thức ta dậy thế này, hẳn các người có việc bắt ta làm chứ?”
“Fuffuffu~ Thông minh đấy Atou-chan~.”
Erakino vẫn cười, nhưng nụ cười ấy khiến Atou cau mày như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó ghê tởm.
Cô đã sớm đoán ra:
Chắc chắn lại là chuyện phiền phức.
“Thật ra là thế này! Tụi này muốn nghe toàn bộ về chủ cũ của cô là Phá Diệt Vương và vương quốc Mynoghra mà hắn từng cai trị! Nói hết năng lực, quyền năng của Phá Diệt Vương, và cả về Player, Ira Takuto!!”
Atou nghiến chặt răng, lồng ngực căng tức.
Cách Erakino nói ra điều đó, với vẻ mặt vừa đùa cợt vừa khiêu khích, khiến cô thấy ghê tởm đến tột cùng.
Cô chưa bao giờ nghi ngờ rằng Takuto vẫn còn sống.
Cô có tội.
Cô ấn hận vì đã làm Takuto bị thương.
Nhưng với cô, từng ấy tuyệt đối chưa đủ để hạ gục chủ nhân mà cô tin tưởng hơn bất cứ ai.
Chính vì vậy, cô hiểu rõ:
Nếu để lộ hết mọi khả năng của Mynoghra và Takuto ra ngoài, sẽ nguy hiểm đến mức nào.
Nếu cô còn đứng về phía Mynoghra, giờ này có lẽ cô đã tái mét vì sợ hãi.
Nhưng giờ, cô đã đổi phe.
Cô là đồng minh của đám Thánh nữ này.
Vì sự an toàn của chính mình và những người mới gọi là “bạn bè", cô chẳng còn lý do gì để giấu giếm.
“Tất nhiên Atou-chan sẽ khai hết mà nhỉ~? Dù gì thì Atou-chan và Erakino-chan cũng là đồng đội rồi mà~.”
Chỉ có điều…
Cái kiểu cười toe toét nửa khinh bỉ, nửa đùa cợt ấy của Erakino, vẫn khiến Atou chỉ muốn giáng một cú thật mạnh vào gương mặt kia.


0 Bình luận