“Và rồi, Takuto-sama đã nói với ta thế này: ‘Không sao đâu, chỉ cần Atou ở bên cạnh là đủ rồi’. Nghe câu ấy xong, ta càng tin chắc Takuto-sama là người tuyệt vời nhất thế gian, ta đã thề nguyện trung thành—”
“Ơ này, Atou-chan…”
Một bài diễn văn rề rà do một cô gái duy nhất diễn ra rôm rả.
Từ nãy tới giờ, không có dấu hiệu gì sẽ kết thúc, cứ hết chuyện này lại phun ra chuyện khác.
“À, mà nhắc đến tuyệt vời thì còn chuyện này nữa. Hồi đó ta đã hạ quyết tâm học nấu ăn để lo cho tương lai. Ta lén luyện tập, vậy mà Takuto-sama không biết nghe từ đâu, rồi ngài đã nếm thử món ta nấu—”
“Atou-chan? Này Atou-chan!!”
Ban đầu Erakino còn cố cười gượng nhắc khéo, sau đó phải cau mày gắt lên, giọng bắt đầu lớn dần.
Nhưng tất cả đều vô dụng.
Atou đã nhập vai kể chuyện thì chẳng gì có thể cản nổi, đã thế giọng càng lúc càng nhiệt tình hơn, tay còn đưa lên diễn tả sinh động hơn cả minh họa.
“Và rồi, dù món ta nấu chưa được ngon lắm, Takuto-sama vẫn nói thế này: ‘Miễn là món Atou nấu thì món nào cũng—’”
“Đủ rồi!! Im ngay cho tôi nhờ!! Đồ mê trai não cá vàng này!!”
Khi màn ca ngợi đạt tới cao trào, cũng là lúc tiếng quát giận dữ của Erakino vang lên như pháo nổ, dập tắt luôn buổi kể chuyện mà chẳng ai muốn nghe.
Nói đúng ra thì Atou chỉ tạm ngưng, chứ cô vẫn nghiêng đầu nhìn Erakino bằng ánh mắt chán chường như thể vừa bị cắt ngang một bản giao hưởng kinh điển, rồi thở dài thườn thượt.
“...Ơ kìa? Ngươi vẫn còn ở đây sao, con mụ phù thủy kia?”
"Tôi không phải ‘mụ phù thủy’! Tôi là Erakino! Làm ơn gọi đúng tên giùm cái!!”
Erakino nện tay xuống bàn thình thịch mà hét, nhưng Atou thì cứ hờ hững quay mặt đi, ánh mắt dửng dưng, chẳng buồn đáp lại.
Từ lúc Erakino hỏi xin thông tin về Ira Takuto, Atou chỉ toàn bô bô kể mấy kỷ niệm ngọt ngào, như thể cố tình phớt lờ yêu cầu chính.
Đến Erakino lắm mưu nhiều kế cũng phát bực, gào lên cũng là điều dễ hiểu.
Mà khổ nỗi, Atou thì vẫn trơ ra, chẳng biết ngại là gì.
“Rồi sao nữa, mụ phù thủy? Ta đang kể đoạn hay nhất thì ngươi chen ngang. Biết ta kể chuyện này cho ai nghe không? Chính các ngươi muốn hỏi chuyện Takuto-sama cơ mà!”
“Ờ thì... đúng là vậy, nhưng tụi tôi đâu có muốn nghe sến súa mấy chuyện yêu đương lãng xẹt như vậy chứ! Atou-chan là người phe bọn tôi rồi mà! Sao còn ra sức khoe khoang tình xưa nghĩa cũ với tên địch Ira Takuto hả!?”
“Thì đấy mới là tình yêu đẹp chứ. Địch hay bạn gì cũng không ngăn nổi đôi nam nữ mê nhau thắm thiết... Lãng mạn biết bao, đúng không?”
“Cái đầu cô toàn bã đậu với tình tứ à...!?”
Trên trán Erakino nổi gân xanh thấy rõ.
Ngoài miệng thì cố cười châm biếm, nhưng mép giật giật không ngừng, mắt thì nảy lửa, như thể sắp đốt cháy Atou ngay tại chỗ.
Cạnh cô, Soarina ngồi rụt rè, đặt nhẹ tay lên vai bạn mình như dỗ dành, nhưng Erakino giật mạnh tay khỏi, rõ ràng chẳng muốn ai can thiệp.
Atou thì chỉ nheo mắt khinh bỉ nhìn Erakino, rồi lắc đầu thở dài, thái độ như đang thương hại kẻ không hiểu nổi điều thiêng liêng.
Cô lại mở miệng, giọng cao ngạo, đầy vẻ giảng giải.
“Ta biết ta giờ đã đứng về phía các ngươi, cũng cay đắng lắm khi phải đối đầu Takuto-sama. Ra trận gặp lại nhau, ta sẽ không nương tay. Nhưng! Ta cũng xin nói rõ: tình cảm ta dành cho Takuto-sama là thật lòng, không ai lay chuyển được!”
“Erakino-chan thấy bất an ghê gớm luôn rồi đấy…”
Atou ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, vẻ mặt rạng rỡ như vừa nói ra chân lý cuộc đời, còn Erakino thì vùi mặt vào tay, rên rỉ như muốn chui xuống đất trốn luôn cho xong.
Soarina bên cạnh cũng chỉ còn biết nhìn trời than thở thầm trong bụng.
Bởi lẽ, mục đích ban đầu đâu phải mời cô tới đây nghe mấy chuyện yêu đương ba xu.
Cần là thông tin sống còn cơ mà!
“Thôi bỏ qua con phù thủy ồn ào kia đi. Này, Thánh nữ! Ngươi còn câu nào muốn hỏi không? Về Takuto-sama thì ta sẵn lòng trả lời hết.”
Atou thấy Erakino “sập nguồn” thì lập tức xoay sang Soarina, mắt sáng rỡ như mong chờ được tiếp tục khoe khoang.
Soarina giật mình, vai khẽ giật, ánh mắt lập tức tìm về phía Fenneh như cầu cứu.
Nhưng Fenneh vẫn khoanh tay, tựa vào tường, mặt lạnh như băng, rõ ràng không có ý định can thiệp vào chuyện “ruồi bu”.
Đã đến nước này, Soarina buộc phải cẩn trọng.
Hỏi lố bịch là Atou sẽ lại kể sướt mướt tình sử mất.
Điều cần thiết bây giờ là thông tin chiến lược.
“Ừm… trước tiên, ta muốn biết Ira Takuto có còn sống không? Ý kiến của ngươi thì sao…”
“Ngài ấy vẫn sống.”
Chưa kịp hỏi hết câu, Atou đã đáp ngay, không chần chừ lấy một khắc.
Không còn vẻ lãng đãng si mê, Atou lúc này tỏa ra một khí chất trầm ổn lạ thường.
Câu trả lời ấy không hề mang vẻ đoán mò mà như một sự thật không thể tranh cãi.
Soarina nhìn thẳng vào mắt Atou, bắt gặp ánh nhìn chắc nịch, không dao động.
Cô hiểu:
Nên tiếp tục khai thác.
“...Lý do? Trong tình hình đó thì ai mà sống nổi? Ai đâm thủng tim hắn ấy nhỉ?”
Erakino dù mới hoàn hồn đôi chút đã vội chen lời, mắt nheo lại nghi hoặc, giọng mang ý cảnh giác hơn là hoài nghi.
Nếu Atou quả quyết như vậy, thì chắc phải có lý do thực sự.
Nhưng…
“Vì sao Takuto-sama còn sống ư? Lý do à… nếu buộc phải nói, thì chỉ vì đó là Takuto-sama. Chẳng có gì khác cả.”
Câu trả lời nhẹ tênh như gió thoảng ấy khiến Erakino đứng hình, miệng há hốc không khép lại được.
Không giấu giếm, không chống chế, chỉ là… quá vô lý.
Mà đau nhất là, Atou không hề nói dối.
Cô thật sự tin như vậy từ tận đáy lòng.
Vậy thì phản bác kiểu gì đây?
“Trời ơi, lý do quái gì đây… Còn nữa! Một mụ ‘Phù thủy bùn nhơ’ tiếng tăm lẫy lừng như cô mà não toàn mộng tình thế này, Erakino-chan thất vọng ghê luôn đó~. Mà sao khi xưa làm ăn vẫn trơn tru thế hả?”
“Ta luôn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo. Chưa từng một lần nào khiến Takuto-sama phiền lòng, hiểu chưa?”
“Nói nghe hay nhỉ~? Tin được không ta…”
Sự thật thì chẳng ai trong đám này từng hiểu rõ Atou thật sự là dạng gì.
Trước kia, cô còn bị khung “Anh hùng” trói buộc phần nào bản năng si tình.
Nay không còn gì kìm hãm, Atou hiện nguyên hình là một kẻ mê trai siêu cấp chính hiệu, ngoài Takuto ra thì mọi thứ đều là rác rưởi.
Tấm “át chủ bài” mà Erakino từng hy vọng lớn lao, giờ chỉ là một con bài chuyên buôn chuyện tình cảm vô tích sự.
“À mà tiện thể nói luôn, Takuto-sama chắc chắn còn sống. Nhưng ta không biết ngài ấy dùng cách gì để sống sót. Đây là sự thật, không hề nói dối. Đã là đồng minh của các ngươi rồi, ta chẳng có lý do gì giấu diếm. Thật ra, ta cũng muốn biết bằng cách nào ngài ấy thoát hiểm lắm đấy, khỏi trách ta nhé.”
“Vậy tức là ngươi đang nói Phá Diệt Vương Ira Takuto đã thoát khỏi tình cảnh đó, hoặc hồi sinh bằng cách nào đó mà không để cho ngươi hay bất kỳ ai biết được sao?”
“Vâng, chính ta cũng rất bất ngờ. Nhưng nếu là Takuto-sama thì chuyện đó hoàn toàn khả thi. Quả nhiên, Takuto-sama thật tuyệt vời, dù là kẻ địch cũng phải cúi đầu thán phục!”
Atou mơ màng nhìn lên khoảng không như kẻ mộng du, đôi mắt lấp lánh như thể đang chứng kiến một bức chân dung thần thánh hiện lên trong tâm trí.
Soarina thấy nguy rồi, liền nhanh trí tìm cách kéo cô về thực tại dù phải chơi đòn tâm lý có phần tàn nhẫn.
“Ơ… nếu Atou-san cũng không biết, thì chẳng phải khả năng cao Phá Diệt Vương đã thực sự bị tiêu diệt rồi sao? Ta biết câu này hơi tàn nhẫn với ngươi, nhưng…”
“Vậy tại sao các người còn phải cầu cạnh lời khuyên của ta?”
Câu hỏi ấy như lưỡi dao cắt ngang không khí.
Mọi người chết lặng.
Không ai dám mở miệng.
Vì đúng như lời cô ta nói, chính việc mời Atou tới đây đã là bằng chứng rằng mọi phương án hiện tại đều vô vọng.
“Nếu thật sự Phá Diệt Vương Ira Takuto đã chết, các người đã có thể điều hành quốc gia suôn sẻ, chẳng gặp trở ngại nào đáng kể. Dù đối thủ có chống cự thế nào thì trước thứ ‘mánh khóe bẩn thỉu’ mà các người dùng, chúng cũng sẽ bị nghiền nát. Còn ta… ta đã chìm trong giấc ngủ, mãi mãi làm một con rối vô tri cho đến tận ngày tàn. Có phải vậy không?”
Không ai lên tiếng phản đối.
Không ai phủ nhận nổi sự thật đó.
Sự chênh vênh ấy đẩy bầu không khí vào trạng thái nặng nề tột độ.
Cảm giác về một điều gì đó khủng khiếp sắp trỗi dậy khiến ai cũng lạnh gáy.
“Nhưng mà! Dù sao thì bọn tôi vẫn phải giải quyết chuyện này! Biết Takuto còn sống hay không cũng mặc kệ, bọn tôi tuyệt đối không thể thua được! Biết chưa hả!? Không được phép thua!!”
Erakino gào lên, giọng đầy nỗi tuyệt vọng được trát lên bằng vẻ bướng bỉnh.
Atou đưa ngón tay lên cằm, nghiêng đầu, đôi mắt long lanh ánh mộng mơ lại hiện về.
“Chuyện đó bất khả thi, chi bằng sớm đầu hàng thì hơn. Coi như vì tình đồng đội, ta sẽ cầu xin Takuto-sama tha mạng cho các người. Ngài ấy chắc chắn sẽ nghe lời ta. Bởi ta là người đặc biệt của Takuto-sama mà! Nên mau khóc mà cảm tạ đi, vì ta vẫn đang đứng về phía các người đấy.”
Tự tin, tuyệt đối.
Cô ta tin rằng Takuto sẽ thắng, và cô sẽ luôn là ngoại lệ được tha thứ.
Ánh mắt Atou không hề dao động.
Không có chỗ cho nghi ngờ.
Không có lấy một chút tin tưởng vào chiến thắng của đám đồng minh hiện tại.
Erakino không chịu nổi nữa, tuôn ra hàng loạt châm chọc độc địa:
“Ha! Atou-chan đã phản bội Takuto để đứng về phía bọn tôi còn gì! Dù có bị bọn tôi tẩy não đi nữa, cô nghĩ Phá Diệt Vương sẽ tha thứ sao? Có khi người ta chán cô rồi cũng nên? Hay giờ đang cặp kè với con nào khác nhỉ? Tiếc nhá, bị đá rồi còn gì haha!”
“Không thể nào. Takuto-sama lúc nào cũng dịu dàng, luôn thấu hiểu và chấp nhận con người ta. Lần này cũng thế thôi. Rồi ngài sẽ lại ôm ta vào lòng, vỗ về rằng ‘Ta đã lo cho em rất nhiều’. Ngài ấy luôn đặt ta lên trên hết, đó chính là Takuto-sama của ta!”
“Đấy không phải bạn trai lý tưởng trong mấy cái ngôn tình sướt mướt đâu trời ơi! Tỉnh lại giùm đi!!”
Erakino gầm lên, đá mạnh cái bàn trước mặt.
Sức mạnh của một phù thủy khiến chiếc bàn bật lên gần chạm trần.
Nhưng ngay lập tức, xúc tu của Atou vươn ra đỡ gọn, không để rơi lấy một tiếng động.
“Bạn trai gì chứ! Ta với Takuto-sama vẫn chưa hẹn hò đâu! Mà… mà, nếu được như thế thì cũng tốt… hihi…”
Atou vừa đỏ mặt vừa ngượng ngùng đặt lại cái bàn về đúng chỗ, cử chỉ nhẹ nhàng bất ngờ như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Trái lại, Erakino cũng đỏ mặt nhưng vì tức đến mức sắp bốc khói.
“Vui lắm nhỉ! Ngọt ngào lắm nhỉ! Cuộc đời chắc màu hồng lắm ha!? Mừng cho cô đấy, Atou-chan! Nhưng bọn tôi đang giành giật mạng sống, cô hiểu không!? Đây là một cuộc chiến sống còn đấy!!”
“Dĩ nhiên ta hiểu.”
Giọng Atou bất ngờ trầm xuống, đôi mắt lóe lên sự lạnh lùng quen thuộc.
"Còn các người thì sao? Các người đã hiểu bản chất đòn công kích mình đang hứng chịu chưa? Hay vẫn còn mù mờ?”
Câu hỏi đó như mũi dao đâm thẳng vào tim đen của cả nhóm.
Đúng vậy, họ bị dẫn dắt từng bước mà không biết kẻ nào thật sự đang điều khiển ván cờ.
Tình hình nguy hiểm đến mức khó có thể lơ là dù chỉ một nhịp thở.
“Ta thì được tha thứ.”
Atou nhấn mạnh, như thể xác tín điều đó.
"Còn các người thì chắc chắn sẽ bị diệt sạch. Takuto-sama chẳng có lý do gì để giữ các người sống. Theo ta thấy, chính các người mới là kẻ đang chủ quan quá mức. Và ta nhắc lại: kẻ thù các người đang đối mặt là Takuto-sama.”
“Chính vì thế,” một giọng nữ vang lên, điềm tĩnh và rạch ròi, "chúng ta càng phải chống lại hắn ta, phù thủy Atou. Hãy nói cho ta biết… trong số các quân bài của Ira Takuto, có ai hoặc cách nào có thể tạo ra tình huống hiện tại không?”
Fenneh nãy giờ im lặng cuối cùng đã lên tiếng.
Vẫn đứng tựa vào tường, hai tay khoanh lại, giọng cô trầm và đầy mục đích.
Atou thoáng nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò, rồi gật đầu nhẹ. Khi cất tiếng, giọng nói đã nghiêm túc trở lại.
“Có một kẻ khả nghi. 《Lưỡi Xúi Giục Hạnh Phúc Vittorio》。Tên đó là anh hùng chuyên dùng lời nói để xúi giục, gây rối loạn trong lòng địch. Hắn rất giỏi gieo rắc thông tin giả. Một quân bài nguy hiểm cũng là kẻ ta ghét nhất trong toàn bộ hàng ngũ.”
“Khả năng hắn đã được triệu hồi thì sao?”
Fenneh hỏi tiếp, không dao động.
Erakino và Soarina nín thở lắng nghe.
Atou lắc đầu, môi mím lại.
“Không thể nói chắc. Khi ta còn ở đó thì chưa thấy dấu hiệu. Nhưng với năng lực hiện giờ của Mynoghra, việc tái tạo hắn hoàn toàn khả thi. Tuy nhiên... ta không nghĩ là hắn. Không phải lần này.”
Vẫn là thứ trực giác bản năng mà Atou từng dùng để khẳng định Takuto còn sống.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, không ai thấy sự mơ mộng nào trong đôi mắt cô mà chỉ có sự lạnh lẽo của kẻ từng sống giữa hiểm họa.
“Còn điều gì cần lưu ý nữa không?”
Fenneh lại hỏi.
“Có vài điều. Ta sẽ nói sau.”
Atou trầm giọng, rồi nhắm hờ mắt như suy tính điều gì đó.
“Thật lòng mà nói, ta cũng đang lo lắng đấy. Vì các người... quá ngây thơ và lơ là. Takuto-sama... không phải một kẻ các người có thể chống lại bằng sự ngây thơ.”
Ánh mắt Atou lướt khắp căn phòng.
Cô từng kể với họ về Eternal Nations, nguồn gốc sức mạnh và kiến thức của cô lẫn Takuto nhưng ngoài lớp vỏ “trò chơi” ấy, vẫn còn vô số điều họ chưa từng tưởng tượng nổi.
Ví dụ như đội quân của Mynoghra đã được thành lập bằng số vàng của Brave Questers.
Ví dụ như thỏa thuận viện trợ từ Fawncaven chính là thứ bọn họ ngây thơ cho rằng do mình giành được.
Ví dụ như cặp song sinh có sức mạnh điên loạn dưới ánh trăng, từng xóa sổ cả cánh rừng chỉ trong một đêm…
Ngay cả khi Takuto thực sự đã bỏ mạng, thì chỉ riêng những điều đó cũng đủ để nghiền nát một đế chế non trẻ như của họ.
Bọn họ cứ ngỡ mình đã sẵn sàng, nhưng tất cả chỉ là sự chống đỡ nhất thời không có nền tảng, không có hiểu biết.
「Trước tiên, hãy ghi nhớ một điều: Takuto-sama đang dùng một phương thức chưa từng ai biết để tấn công. Đừng tin vào bề mặt. Hãy chuẩn bị tinh thần cho mọi khả năng. Kể từ giờ, ta sẽ luôn đi cùng các người. Tuyệt đối đừng để ta rời khỏi tầm mắt kể cả ngay lúc này, chiến sự bùng nổ cũng không lạ gì đâu.」
「...Phải rồi. Tăng cảnh giác là điều cần thiết. Và ta muốn nghe ý kiến của ngươi, Atou Bùn Nhơ. Nếu giả sử Takuto vẫn còn sống, ngươi đoán vì sao hắn phải hành động trong bóng tối?」
「——À thì, mười phần chắc chín là để tìm cách bắt ta về lại thôi!」
Không ai thở nổi trong giây lát.
Biết là Atou si tình, nhưng nói câu đó với giọng dửng dưng như vừa mới nhớ ra kỷ niệm cũ… quả là đau tim.
Lần này, đến cả Fenneh cũng im lặng.
「Vậy tức là Atou-chan của chúng ta là... nàng công chúa bị bắt cóc? Vậy thì mong cô làm ơn cư xử đúng vai chút đi.」
「Thời nào còn thích mấy chuyện sướt mướt kiểu công chúa bị nhốt nữa chứ.」
「Thời nào gì cũng kệ! Đây là fantasy, không phải phim sitcom!」
Erakino hét lên, nhưng giọng yếu xìu.
Không còn lời nào để xỉa xói nữa, cô đành thở dài, cố gom nhặt những gì có thể từ câu chuyện.
Mặc dù lời Atou luôn chứa đầy thiên kiến, nhưng khả năng Takuto vẫn sống và đang âm thầm tìm cách kéo Atou về phe mình... cũng không phải chuyện hoang đường.
Phá Diệt Vương đáng lý ra đã chết vẫn đang sống, và giờ họ buộc phải hành động với giả định đó.
Điều đáng sợ hơn, hắn đang làm lung lay những thế lực được cho là bất khả chiến bại.
Nếu không phải do một thứ sức mạnh khác thường, thì chẳng đời nào những kẻ mang năng lực của Game Master lại bị dồn ép đến mức này.
Trong khi cả nhóm còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, bầu không khí trở nên nặng nề thì Atou bất ngờ búng tay.
Tất cả ánh mắt lập tức quay về phía cô.
「Theo như ta biết, Takuto-sama hoàn toàn chỉ là một con người bình thường. Không có sức mạnh thể chất, không có năng lực chiến đấu. Nhưng những gì đang xảy ra bây giờ… phủ định toàn bộ điều đó.」
Lần này, giọng Atou hoàn toàn nghiêm túc.
Không còn lời lẽ ngọt ngào, không còn điệu bộ si mê mà chỉ là lời cảnh báo lạnh lùng.
“Takuto chỉ là một người từng chết vì bệnh, một người từng bình thường đến nhạt nhòa. Nhưng giờ, ngài ấy đang làm những điều không thuộc về thế giới con người. Takuto-sama chính là thứ bất thường. Hãy luôn đề phòng. Ngài ấy ở một tầm cao vượt xa tất cả chúng ta, và đang hành động với hiểu biết toàn cục. Mục tiêu chính... là bắt lại ta, kẻ đã phản bội ngài."
Dứt lời, Atou liền phồng má ngả người ra sofa, gương mặt lại dần trở về kiểu khoái chí vô tư.
“Trời ơi… Cuối cùng thì chúng ta vẫn chẳng biết gì hết. Biết mỗi chuyện là mình đang chẳng biết gì. Atou-chan vô dụng quá đi mất…”
“Ấy ấy, ta hữu dụng mà.”
Atou cười ngọt.
“Ta là người duy nhất có thể giúp các người giữ được cái mạng đấy. ——Mau đầu hàng đi. Đó là con đường duy nhất để sống sót.”
Atou kết luận tỉnh bơ, mắt lim dim đầy tự mãn, như thể vừa hoàn thành bài giảng quan trọng nhất đời.
Erakino mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi chỉ lắc đầu ngán ngẩm.
Cô biết rõ, nếu còn hỏi thêm, kết cục chỉ là nghe tiếp một tràng tình sử dở khóc dở cười mà thôi.
Và thế là, thêm một khoảng thời gian vô nghĩa nữa... lại trôi qua.


2 Bình luận