• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[101-200]

Chương 192: Giang Cần, nuôi một con chó đi

0 Bình luận - Độ dài: 1,781 từ - Cập nhật:

Chương 192: Giang Cần, nuôi một con chó đi

"Giang Cần, cậu lúc nào thì mới bắt đầu ôn thi vậy?"

"Ôn thi có gì hay ho, Như Lai cũng đi tất ren chắc?"

"...?"

Giang Cần thản nhiên đặt ly rượu xuống, trong đầu lại hiện lên hình ảnh tối qua ở phòng 207, vừa khóa trái cửa vừa ôm lấy bàn chân trắng nõn của Phùng Nam Thư mà xoa nắn, cảm nhận niềm vui song song giữa tri thức và thể xác.

Có vài nghiên cứu của các chuyên gia giáo dục, đúng là không thể không phục.

Học hành trong trạng thái vui vẻ đúng là hiệu quả cao thật.

Vì trong cơ thể con người có một loại chất dẫn truyền ký ức, dễ bị kích thích bởi cảm xúc tích cực, lại liên quan mật thiết đến trung khu não bộ. Khi tế bào thần kinh ở trạng thái hưng phấn cao độ, trí nhớ sẽ được tăng cường, vừa học nhanh hơn lại nhớ lâu hơn.

Giang Cần tự thấy mình chẳng phải thiên tài kiểu "nhìn qua là nhớ", sở dĩ có được thành tích rực rỡ như hôm nay, chẳng qua là tìm đúng phương pháp mà thôi.

Tống Quảng Vũ thì mặt mày tái mét.

"Mẹ nó, tôi không trượt môn, vậy mà vẫn bị lừa ăn một bữa? Đồ cầm thú!

Sau này không ở nổi 302 nữa rồi, sau Tết phải nộp đơn đổi phòng thôi, trong phòng có chó!"

Giang Cần vỗ vai an ủi hắn, vừa hay lúc này điện thoại rung lên, cậu lấy ra xem.

"Cậu chủ, dắt đi dạo."

"Không dắt."

"Sắp nghỉ rồi, muốn được dắt."

"Nhưng tớ đang ăn tất niên với lớp, một tiếng sau cậu qua 208 tìm tớ được không?"

"Được."

Cất điện thoại, Giang Cần vội vàng ăn thêm mấy đũa cơm.

Bữa tiệc chia tay vừa kết thúc, Tống Tình Tình và Giản Thuần đề nghị đi hát karaoke. Gần trường có một quán KTV, tuy điều kiện bình thường nhưng vì gần nên vẫn đông khách.

Lão Lữ xua tay từ chối, vì cuối năm có nhiều cuộc họp và báo cáo phải hoàn thành, được rảnh ăn một bữa đã là cố gắng lắm rồi.

Thấy thầy Lữ không đi, Giang Cần cũng nói từ chối. Chiều nay cậu còn phải quay về 208 để sắp xếp công việc nghỉ lễ.

Dịch vụ giao hàng theo nhóm chính thức ngừng hoạt động từ trưa nay. Tất cả cộng tác viên đã nhận lương và ngừng nhận đơn.

Tuy dịch vụ kết thúc, nhưng diễn đàn vẫn phải duy trì vận hành. Vì trong kỳ nghỉ sẽ có nhiều sinh viên sử dụng, nhất là lão Tống, không lên khoe khoang một ngày là chịu không nổi.

Trong tình huống đó, mỗi người trong 208 chỉ cần làm admin một ngày, là có thể nhẹ nhàng vượt qua kỳ nghỉ.

"Ngừng hoạt động rồi à?"

Khi Giang Cần đến 208, mọi người đã có mặt, vừa nói chuyện vừa chờ cậu, căn phòng ấm áp, cửa sổ phủ một lớp sương mờ, không khí tràn đầy niềm vui và ấm cúng.

"Xong đơn trưa là dừng, tiền công cũng trả hết rồi, cả lì xì Tết nữa. Đây là bảng thống kê."

Ngụy Lan Lan đưa hai tờ giấy, Giang Cần xem xong gật đầu hài lòng.

"Tần Thanh, tình hình thanh toán với các cửa hàng sao rồi?"

"Khu phố đi bộ với siêu thị học viện đã xong, chỉ còn trung tâm Vạn Chúng là chưa."

"Không sao, nhà họ giàu, không quan tâm chút tiền lẻ đâu, sau Tết tính tiếp. Biết đâu tớ chúc Tết anh Hòa, ảnh vui quá cho luôn coi như lì xì. Dù gì tớ cũng là em mà."

Sau đó, cậu triệu tập mọi người mở cuộc họp tổng kết cuối năm.

Từ khóa của năm 2008 là bắt đầu, của 2009 là cất cánh.

Nên kỳ nghỉ phải chuẩn bị nhiều việc, mọi người cần sớm thích nghi và vào guồng.

Tổ thị trường phải dựa vào danh thiếp mà Giang Cần gom được, làm tra cứu thông tin, hiểu rõ quan hệ và sở thích của các đại gia Lâm Xuyên.

Tổ nội dung phải lên đề tài mới, chuẩn bị nóng cho chiến dịch "giao tận cửa" của năm sau.

Tổ kỹ thuật thì nhẹ nhàng hơn, duy trì website, tối ưu hóa, đảm bảo diễn đàn ổn định.

Tổ truyền thông của Lộ Tuyết Mai thì nhàn nhất, do hoạt động giảm nên không cần thiết kế nhiều.

Sắp xếp xong hết, Giang Cần định đọc bài phát biểu cảm ơn dài 4000 chữ, giọng điệu lên xuống như lãnh đạo, ước chừng mất nửa tiếng, đủ khiến đám sinh viên trẻ ngây thơ này cảm động rớt nước mắt.

Nhưng đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Phùng Nam Thư đứng trước cửa 208, đôi mắt trong veo nhìn vào trong, ánh mắt dịu dàng nhanh chóng khóa chặt Giang Cần.

Có lẽ vì thấy mọi người đang họp, cô không vào, đứng ngoan ở cửa, định chờ kết thúc mới vào.

Giang Cần ho nhẹ một tiếng, hai tay đan vào nhau.

"Tớ khác mấy ông chủ khác, tớ không giỏi nói lời cảm động."

"Tất nhiên rồi, tớ cũng không thích phí thời gian bằng những lời dài dòng cảm ơn, đó là mấy ông chủ tầm thường mới làm."

"Chúng ta, ngàn lời vạn ý, gói gọn lại chỉ còn một câu: Chúc kỳ nghỉ vui vẻ! Giải tán!"

Cả phòng 208 vỗ tay rào rào.

Làm sinh viên từng ấy năm, điều ghét nhất là nghe lãnh đạo nói chuyện, vừa buồn ngủ vừa phải giả vờ chăm chú. So ra, ông chủ nhà mình vẫn là tuyệt nhất, luôn nghĩ cho bọn họ!

"Wuhu, cuối cùng ông chủ cũng làm chuyện tử tế!"

Tô Nại hô to một tiếng, vác balo, kéo vali chạy vụt ra cửa, còn không quên chào "bà chủ", rồi hướng thẳng ga tàu.

"Má, sao con bé coder kia nói chuyện nghe cứ lạ lạ?"

Giang Cần vừa than vừa nắm tay Phùng Nam Thư xoa nhẹ, rồi bảo mọi người rút ổ điện.

Mọi người tuy không vội vàng như Tô Nại, nhưng ai cũng nhớ nhà, nhanh chóng rút ổ, thu dọn đồ đạc và rời đi.

Chỉ còn Lộ Phi Vũ ngồi im chơi Spider Solitaire, tay lướt nhanh như gió.

"Ông không về à?"

"Nhà tôi ở đây, không cần vội. Ông đi trước đi, sang năm gặp lại."

Đổng Văn Hào liếc nhìn đôi tình nhân tay trong tay, thầm nghĩ: gặp lại cái đầu ông, ông chủ sắp tỏ tình rồi, còn không hiểu à?

Thế là cậu lôi tay Lộ Phi Vũ dậy.

"Anh Đổng, kéo tôi làm gì?"

"Tôi đi ga tàu, hành lý nhiều, phiền ông đưa một đoạn."

"Được rồi, ông chủ, tôi đi trước nha, đừng nhớ tôi quá!"

Lộ Phi Vũ bị kéo ra ngoài vẫn không quên vẫy tay chào.

Đổng Văn Hào dở khóc dở cười, lấy tay bịt miệng hắn, quay sang chào tạm biệt Phùng Nam Thư rồi biến mất ở góc cầu thang.

Nhìn văn phòng giờ trống trải, Giang Cần hơi xúc động.

Tháng 9 vừa rồi nơi này còn bừa bộn, giờ đã thành hình rõ rệt. Từng viên gạch ngọn cỏ ở đây đều là mồ hôi nước mắt mà cậu moi được từ hiệu trưởng Trương và chủ nhiệm Nghiêm, dễ gì chứ?

"Tiểu phú bà, khi nào cậu đi?"

"Mai."

"Trùng hợp ghê, tớ cũng mai, vậy không cần vội, qua 207 xem phim đi."

Mắt Phùng Nam Thư ánh lên một chút, ngoan ngoãn để cậu dắt tay sang 207, khóa cửa lại rồi xem bộ phim đêm Giáng Sinh còn dang dở: Chú chó trung thành Hachiko.

Người Nhật đúng là giỏi bi lụy, con chó Akita vừa dễ thương vừa bị gài cốt truyện đau lòng. Phim vừa hết, cô nàng đã thấy buồn buồn.

"Giang Cần, tớ cũng muốn nuôi chó."

Giang Cần lắc đầu:

"Ký túc xá cấm nuôi thú cưng, bị cô quản lý bắt thì mông cậu ăn đòn đấy, tớ không đỡ hộ đâu."

Phùng Nam Thư trầm ngâm một lúc:

"Vậy nhặt một con hoang trong trường về nuôi."

"Về rồi tính, nuôi chó phiền lắm, ngày nào cũng phải dắt đi, không cho đi chơi là nó phá tan nhà ra đấy…"

"...?"

Cô nàng nhìn cậu đờ đẫn: Tết này về phải nuôi chó thật mới được.

Giang Cần xem đồng hồ, đã hơn bốn giờ, còn phải qua Hỷ Điềm thanh lý, tiện phát lì xì.

Còn chỗ Cao Văn Huệ thì khỏi, suốt ngày ở ký túc xá xúi dại, làm loạn không ngừng, tiền lương bị trừ sạch, dự tính còn phải làm osin mười năm mới chuộc lại.

"Giang Cần, tớ lại mất tất rồi."

"Đừng động, ngồi yên, tớ tìm cho."

Giang Cần lật chăn lên, dưới mông đúng là có một đôi tất bông, liền xỏ cho cô, mang giày, kéo khóa, dắt tay ra quảng trường trước trường.

Kiểm kê, dọn hàng, kéo cầu dao, khóa cửa.

Hồ Hinh làm quản lý tạm thời, xử lý mọi việc đâu vào đấy, lúc rời đi còn được Giang Cần dúi cho một phong bao lì xì.

Cao Văn Huệ đứng bên nuốt nước bọt:

"Giang Cần, còn lì xì của tớ?"

"Bị trừ rồi."

"Dựa vào đâu chứ?"

"Dựa vào cái miệng cậu đấy."

Cô nàng ngơ ngác nhìn Phùng Nam Thư, chỉ thấy tiểu phú bà hít sâu một hơi, giả ngốc rồi chạy theo Giang Cần.

Sáng hôm sau, sinh viên trong trường gần như đã về hết. Người ở xa nhất là Chu Siêu, mang cả đống hành lý, mặt mày méo xệch.

Tống Quảng Vũ và Nhâm Tự Cường cũng lần lượt rời đi, trong phòng chỉ còn lại Giang Cần.

Ăn sáng xong, trời nắng chói chang, Giang Cần đến ký túc xá nữ của Học viện Tài chính, đưa bao lì xì bị trừ trước đó cho Cao Văn Huệ, cảnh cáo cô không được xúi bậy nữa, rồi tiễn Phùng Nam Thư đến khu Cư Trúc Viên đối diện trường.

Chú Cung đã nổ máy sẵn, tay còn cầm cuốn Chàng rể ngông cuồng ở đô thị.

"Cậu chủ Giang, đi cùng không?"

"Tôi còn chút việc ở Lâm Xuyên, chú cứ đưa tiểu phú bà về trước."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận