Chương 107: Bà chủ rất thích cậu
Chiếc Audi đen rời ký túc xá nữ không chạy đi đâu xa, chỉ vòng qua đến quảng trường trước giảng đường rồi dừng lại. Dù gì thì buổi chiều hai người cũng có tiết, giờ mà đi dạo thì không hợp lý cho lắm.
Nhưng vẫn còn chút thời gian trước khi vào học, nên Giang Cần dẫn Phùng Nam Thư đến tiệm trà sữa Hỉ Điềm.
“Cậu dẫn tớ đi uống trà sữa à?”
Phùng Nam Thư hỏi.
Giang Cần lắc đầu:
“Không phải tới uống. Cậu là bà chủ của Hỉ Điềm, dù hơi nhát người nhưng cũng không thể mãi không lộ mặt được.”
“Tớ còn chưa có thẻ chứng nhận cơ mà.”
Phùng Nam Thư vẫn nhớ chuyện chứng nhận bà chủ.
Giang Cần liếc nhìn cô một cái:
“Cậu cứ không tới, Phòng Tiểu Huyên chắc quên luôn ai là bà chủ rồi, còn đòi lấy chứng làm gì?”
“Thế thì từ giờ tớ sẽ đến thường xuyên.”
Vừa nói vừa bước vào cửa tiệm.
Trận thi hoa khôi đã kết thúc, sức nóng marketing cũng dần hạ nhiệt, nhưng bầu không khí thương mại ở quảng trường trước giảng đường thì đúng là bị đẩy lên thật. Lượng khách giữ lại được cũng không ít, khác xa hoàn toàn so với trước đây.
Mà hiệu suất làm việc của Phòng Tiểu Huyên trong giai đoạn marketing cũng chứng minh cô ấy là người có năng lực, nên lần này Giang Cần muốn thăng cô làm quản lý và tăng lương một chút.
Dĩ nhiên, chuyện này tốt nhất là để Phùng Nam Thư đứng tên, vì về mặt danh nghĩa, Hỉ Điềm là của cô.
Vào trong, Giang Cần thấy có ba người.
Một là Phòng Tiểu Huyên, hai người còn lại là Hồ Hân và Trần Dũng, đều là cô tuyển về làm việc.
Hồ Hân trước từng làm phục vụ ở nhà hàng khu Nam, còn Trần Dũng là sinh viên trong trường. Cả hai đều do Phòng Tiểu Huyên đích thân chọn.
Hỉ Điềm càng lúc càng đông khách, mà đợt marketing sắp qua rồi, cứ để một mình Tiểu Huyên gánh mãi thì không ổn.
Nếu muốn mở chi nhánh ở các trường khác, Giang Cần phải có trong tay vài người có thể đảm nhận vai trò quản lý tiệm.
Phòng Tiểu Huyên là người đồng hành từ đầu với Hỉ Điềm, rõ ràng là ứng viên sáng giá.
Cô ấy chăm chỉ chịu khó, thái độ nghiêm túc, làm việc dứt khoát, Giang Cần đều thấy rõ. Cậu định dạy cô cách quản lý tiệm, chuẩn bị sẵn cho kế hoạch mở rộng sau này.
Cô không phải sinh viên Lâm Đại, thời gian tự do hơn, không sợ ảnh hưởng đến việc học nếu điều qua trường Công nghệ.
Chỉ là, làm trà sữa thì giỏi, còn quản lý thì lại chưa có kinh nghiệm. Vì vậy, Giang Cần muốn nhân lúc chưa mở chi nhánh, rèn luyện cô nhiều thêm một chút.
Mà việc đầu tiên cần rèn luyện, chính là tuyển người.
“Chào buổi chiều, Giang ca, bà chủ.”
Phòng Tiểu Huyên niềm nở chào đón.
“Dạo này buôn bán thế nào?”
Giang Cần liếc sơ qua cửa tiệm.
“Cũng ổn ạ, không bằng lúc thi hoa khôi nhưng cũng không tệ.”
“Còn hai bạn làm thêm thì sao?”
“Hồ Hân thì khá ổn, bắt nhịp nhanh. Trần Dũng thì mới vào nghề nên còn học, nhưng làm trà sữa thì không khó, chắc cậu ấy sẽ sớm quen thôi.”
Giang Cần gật đầu. Cậu cũng không quá khắt khe chuyện kinh nghiệm:
“À đúng rồi, Tiểu Huyên, bọn tớ tới đây là có chuyện muốn thông báo.”
“Chuyện gì vậy Giang ca?”
“Bà chủ cậu thấy dạo này cậu làm việc chăm chỉ, có trách nhiệm, nên muốn phong cậu lên làm quản lý Hỉ Điềm, lương tăng thêm 20%.”
Phùng Nam Thư học cực nhanh, Giang Cần dạy một lần là biết nói:
“Tiểu Huyên, sau này cậu phải cố gắng hơn nữa nhé.”
“Cảm ơn Giang ca, cảm ơn bà chủ, tớ nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
Trên mặt Phòng Tiểu Huyên lộ rõ niềm vui không giấu nổi.
Thật ra lương cô mới được tăng một lần gần đây, giờ lại tăng nữa, còn thăng chức, cảm xúc này nói không hết bằng lời.
Đang lúc cao hứng, Giang Cần tranh thủ nói luôn kế hoạch tiếp theo.
“Hỉ Điềm sắp mở chi nhánh ở trường Công nghệ. Bọn tớ cần một người đủ khả năng để dẫn đầu. Tớ định tuyển người mới, nhưng bà chủ rất thích cậu, đề nghị để cậu đi rèn luyện một chuyến.”
Phùng Nam Thư nhìn cậu một cái, hàng mi khẽ động:
“Cậu ấy nói đúng đấy.”
“Tớ đồng ý đi.”
Phòng Tiểu Huyên gật đầu cái rụp, không chần chừ.
“Không cân nhắc lại à?”
“Không cần cân nhắc. Bảo tớ đi đâu, tớ đi đó.”
Phòng Tiểu Huyên không học nhiều, chạy vạy kiếm việc đủ kiểu, công việc tử tế thì không xin được, công việc nặng thì lương chẳng bao nhiêu. Với cô, ổn định là điều quan trọng nhất.
Trước đây Hỉ Điềm làm ăn bết bát, chủ cũ suốt ngày than vãn định dẹp tiệm, cô còn tưởng mình sắp mất việc. Ai ngờ đổi chủ xong thì sống lại, giờ còn mở chi nhánh. Thời điểm này ai nỡ rút lui?
Cô thật sự không hiểu rõ Giang Cần và bà chủ muốn làm gì, nhưng cô có đầu óc.
Chỉ trong một tháng mà vực dậy được cả cửa tiệm, việc này không phải người thường làm được.
Cô mong có công việc có đường phát triển, nhưng với cái bằng cấp thấp của mình, dù có siêng năng tới đâu, cũng chẳng ai coi trọng.
Giờ thì khác rồi, có thể quản lý chi nhánh, tương lai biết đâu còn nhiều chi nhánh hơn, cơ hội kiểu này có điều kiện thì phải tranh thủ, không có điều kiện thì tạo điều kiện mà tranh thủ.
Người lao động ở tầng dưới cùng, có thể học vấn không cao, nhưng hai chữ “tiền đồ” họ hiểu rất rõ.
Giang Cần gật đầu:
“Được, cậu đồng ý thì quyết vậy nhé.”
“Giang ca, vậy khoảng khi nào tớ đi?”
“Chắc tháng sau. Nhưng tớ chưa chốt thời gian, vì còn đang tìm mặt bằng. Cậu cứ làm ổn ở đây trước, tranh thủ thời gian huấn luyện Hồ Hân và Trần Dũng thành thạo.”
“Rõ rồi ạ.”
“Cố lên.”
Phùng Nam Thư dịu dàng nói.
“Cảm ơn bà chủ, cậu tốt thật đấy.”
“Cậu cũng thế.”
Ánh mắt nhỏ của Phùng Nam Thư lóe lên long lanh.
Khoảnh khắc ấy, Phòng Tiểu Huyên chợt cảm thấy câu “bà chủ thích cậu” mà Giang Cần nói không hề là nói cho có.
Rời Hỉ Điềm, Giang Cần đưa Phùng Nam Thư đến giảng đường.
Buổi chiều là tiết học ghép của lớp Ba và lớp Bốn. Đây cũng là lần đầu tiên hai người ngồi học cùng nhau, nên họ cùng theo thời khóa biểu tới phòng học. Vừa vào trong, âm thanh ồn ào bỗng im hẳn.
Thật ra, con trai khoa Tài chính rất ghen tị với Giang Cần.
Nữ sinh khiến bao người kinh diễm hôm nhập học, ngày nào cũng thấy lượn lờ bên Giang Cần, giống như cả thế giới chỉ có mình cậu ta là đàn ông. Người ta muốn xin nick QQ còn không được, tức muốn điên.
Nhưng mà… biết sao được?
Ai cũng biết Phùng Nam Thư có hai mặt. Một mặt lạnh lùng như ánh trăng, xa cách khó gần, là nữ thần của mọi người.
Mặt kia thì lại dễ thương, bám người, nhưng chỉ dành riêng cho Giang Cần, không ai khác có cửa.
“Lại đi hẹn hò về à?”
Cao Văn Huệ chen tới, ánh mắt đầy vẻ muốn tám.
Giang Cần bĩu môi:
“Hay là cậu cũng đi kiếm ai đó yêu đương đi? Tớ thấy cậu có dấu hiệu yêu quá độ rồi đấy.”
“Yêu mình thì có gì vui đâu, xem người khác yêu mới thú vị.”
Cậu ta tỉnh bơ.
“Câu này nói hay nè. Yêu đương chẳng vui gì, thà xem phim. Phim còn tua nhanh được, biết trước kết thúc là happy ending hay chia tay đau khổ. Đỡ hơn dính vào thật rồi sau này tiếc hùi hụi.”
Phùng Nam Thư ngồi bên lật sách ra xem, chẳng mấy hứng thú với đề tài này.
Giang Cần thì cũng nghiêm túc ngồi vào bàn. Dù không hiểu nổi toán cao cấp, nhưng mấy môn khác mà cũng rớt nữa thì không phải học lại đâu, mà có thể bị đuổi học luôn. Mà nếu bị đuổi, mẹ Viên chắc đập gãy chân cậu mất.
Nhưng rồi… ánh mắt Giang Cần bỗng nhìn thấy một người.
Nhậm Tự Cường đang ngồi cùng Phan Tú, hai người nói cười vui vẻ, không khí cực kỳ rôm rả.
Giang Cần há hốc:
“Ủa, lão Nhậm với Phan Tú ngồi chung? Lạ nhỉ?”
Châu Siêu chạy lại buôn chuyện:
“Cậu chưa biết à? Trưa nay lão Nhậm tỏ tình với Phan Tú đấy!”
“Thành đôi rồi?”
Giang Cần giật mình.
Châu Siêu lắc đầu:
“Phan Tú nói là muốn làm em gái của Nhậm Tự Cường.”
“Hả?? Là kiểu có tình mà hóa anh em? Thế là toang rồi?”
“Chuẩn luôn. Nhưng lão Nhậm lại vui đáo để, bảo là có tình cảm thì bắt đầu từ anh em. Còn hơn là bạn học suông.”
“…”
Giang Cần bĩu môi, ánh mắt lộ ra vẻ chán chường khó diễn tả.
Mẹ nó, có mấy ca thế này tồn tại, bảo sao tình yêu trở thành thứ vô cùng không đáng tin nhất trên đời.


0 Bình luận