• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

101-200

Chương 124: Hồn Tiểu Phú Bà Bay Mất Rồi

0 Bình luận - Độ dài: 2,068 từ - Cập nhật:

Chương 124: Hồn Tiểu Phú Bà Bay Mất Rồi

Giữa trưa hôm sau, Giang Cần từ trường Công nghệ trở về, chưa kịp ghé ký túc xá đã phóng thẳng tới giảng đường.

Bên kia cuộc thi hoa khôi đã dần vào guồng, không cần cậu đích thân giám sát nữa, chỉ cần để đám trai nerd hú hét cổ vũ là đủ, giống như mũi tên đã rời cung, viên đạn đã rời nòng, cứ thế bay thẳng về đích là được.

Nhưng học hành thì lại khác, cái này không tự động được.

Dù gì thì cậu cũng không thể vứt não lên bàn rồi mong nó tự học được.

Não bộ của nhân loại, chung quy vẫn chưa đủ thông minh.

May mà năm nhất chưa có nhiều môn chuyên ngành, chủ yếu là môn đại cương, nên Giang Cần mới dám liều mình trốn tiết sát vạch.

Tiết đầu buổi chiều là môn Kinh tế học vi mô, lớp ba và lớp bốn học ghép.

Lúc này trong lớp học vẫn còn khá ồn ào.

Sinh viên tụ năm tụ ba tám chuyện ai tỏ tình ai, ngôi sao nào sắp mở concert, hoặc tán nhảm kiểu “mày nhìn cái chân nhỏ kia trắng thế”, “giời ạ đấy là quần tất, tỉnh táo lại đi”.

Cuộc sống đại học nó là thế, quanh đi quẩn lại cũng chỉ xoay quanh chuyện tào lao, nhìn quanh cũng chỉ quan tâm tới người xung quanh, đâu giống cuộc sống của Giang Cần, chạy đông chạy tây, bận hơn cả hiệu trưởng.

Ngay khoảnh khắc này, giữa đám đông lại có một cô gái hoàn toàn khác biệt.

Cô mặc áo hoodie trắng, ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt trong veo, yên tĩnh ngoan ngoãn, không màng tới xung quanh, chỉ mở sách ra xem như không xem.

Nắng chiếu qua ô cửa, một phần rơi xuống bàn, phần còn lại loang trên sàn.

Không ít nam sinh miệng thì đang buôn chuyện, mắt thì lại lén nhìn cô, liếc một cái rồi quay đi, trong lòng như được an ủi.

Giang Cần từ cửa sau đi vào, lặng lẽ ngồi sau cô, hơi nghiêng đầu là có thể thấy được gương mặt trắng mịn như ngọc, hàng mi dài cong cong.

Vẻ lạnh lùng rơi vào mắt người khác thì có vẻ xa cách, nhưng trong mắt cậu lại là sự ngây ngô đáng yêu.

“Kìa, Giang Cần quay lại rồi kìa!”

“Quả nhiên là chia tay rồi, không ngồi chung nữa, tin đồn là thật rồi!”

“Phùng Nam Thư xinh thế, thằng khốn này sao nỡ chứ!”

“Đàn ông là vậy đấy, gái xinh cỡ nào thì cũng đến lúc thấy chán thôi!”

Giang Cần nhíu mày, thầm chửi trong bụng, mình rời giang hồ rồi mà giang hồ vẫn toàn truyền thuyết về mình là sao?

Cảm giác này cứ như một tác giả mạng suốt ngày viết truyện ở nhà, cuối cùng ra đường hít khí trời một bữa thì bị hàng xóm vây lại hỏi “ông có phải là thằng ăn bám vợ nổi tiếng không?”

Đúng là xui tận mạng, trong khi rõ ràng cậu đang kiếm tiền nuôi gia đình mà!

Phùng Nam Thư dường như nghe thấy được một cái tên quen thuộc trong mớ lời bàn tán ấy, cô ngẩng đầu lên nghe ngóng, rồi lại phát hiện tên ấy không còn nữa, thế là ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục đọc sách.

“Phùng Nam Thư, tớ cá là cậu vừa nghĩ đến Giang Cần, một bữa tối thế nào?!”

Cao Văn Huệ bất ngờ đóng sập sách của tiểu phú bà lại, ánh mắt rực sáng nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp kia. Dạo này cô mê cái trò này lắm, vì nam chính không có mặt, nên phải tự tạo drama để nuôi cảm xúc chứ.

“Tớ không có, tớ đang đọc sách.”

Phùng Nam Thư ngồi nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn trả lời, cái miệng nhỏ hồng hồng mấp máy, phủ nhận rất chi là kiên định.

“Thế cậu nói xem trang vừa rồi có gì, một đoạn là được, nói ra là tớ tin.”

Cao Văn Huệ nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn xuyên tâm can.

“…”

Phùng Nam Thư đơ mất vài giây, không nghĩ ra nội dung gì hết, tức thì giật sách về tự lật lại.

Hành vi của người theo chủ nghĩa Giang Cần đều cố gắng đạt được lợi ích Giang Cần lớn nhất với chi phí Giang Cần thấp nhất.

Phùng Nam Thư đờ đẫn, trong mắt thoáng hiện chút hoang mang.

Sao cuốn sách này toàn tên Giang Cần thế nhỉ?

“Văn Huệ, để tớ mời cậu ăn tối nha.”

“Không cần, cậu không chịu nhận là nhớ cậu ta, thì tớ thà nhảy từ đây xuống cũng không ăn bữa này!”

Nghe tới đây, Giang Cần không nhịn được, nhẹ nhàng đưa tay vỗ vai tiểu phú bà.

Phùng Nam Thư ngơ ngác quay đầu lại, thấy Giang Cần thì sững người mất vài giây, đôi mắt xinh khẽ chớp, rồi khoé môi dần cong lên, ánh mắt càng trở nên trong sáng như bầu trời sau cơn mưa.

“Giang Cần, đi dạo đi.”

“Học xong rồi đi.”

Phùng Nam Thư bĩu môi, ánh mắt toát lên vẻ ương bướng: “Tớ mấy ngày rồi chưa đi dạo với cậu.”

Giang Cần vỗ nhẹ chỗ ngồi bên cạnh mình, trong ánh mắt hiện lên một tia dịu dàng mà ngay cả cậu cũng không nhận ra.

Lúc này Cao Văn Huệ nằm gục xuống bàn, mắt vô hồn nhìn lên bảng đen, định tìm cách lột lớp vỏ bình thản của Phùng Nam Thư để soi ra sóng trào bên trong… nhưng vừa quay lại thì người đã biến mất.

Ơ?

Nhìn quanh một vòng, mới phát hiện tên khốn Giang Cần đã tới.

Phùng Nam Thư đúng là con bé ngốc của nhà Giang Cần, chưa gì đã bị kéo đi, ngồi chung với anh ta ở hàng ghế cuối.

“Giang Cần, cậu cũng biết quay lại à? Cậu có biết mấy hôm nay Phùng Nam Thư như hồn bay phách lạc không?” Cao Văn Huệ phẫn nộ thay bạn.

Giang Cần quay sang hỏi: “tiểu phú bà, hồn cậu bay đâu rồi?”

“Ra ngoài đi dạo rồi.” Phùng Nam Thư tỉnh bơ nói dối không chớp mắt.

“Đi với ai?”

Phùng Nam Thư ngẩng mắt lên: “Với một tên trèo cây như gấu.”

“?????”

“Đúng rồi đúng rồi, đây mới là cảnh tớ muốn thấy nè, vừa chua vừa ngọt! Ê anh đẹp trai đằng sau ơi, đổi chỗ với tớ đi, tớ muốn ngồi đối đầu trực diện.”

Cao Văn Huệ phấn khích vỗ bàn đứng dậy, đổi chỗ với bạn học ngồi sau Giang Cần – Tào Quảng Vũ.

Tào Quảng Vũ vào sau Giang Cần nên cậu không biết người ngồi sau mình là ai.

Thực ra Tào Quảng Vũ cũng chẳng định đổi chỗ, nhưng nghe gọi là “anh đẹp trai” thì không nỡ từ chối, lặng lẽ đi qua, tay kéo cổ áo, trông rất khiêm tốn, chẳng giống cậu thiếu gia Tào ngông nghênh thường ngày tẹo nào.

Giang Cần thấy cậu ta im lặng thì khó hiểu, càng ngạc nhiên hơn vì thái độ khiêm nhường.

Bình thường bị gọi “anh đẹp trai” là phải la lên “Cậu gọi ai đấy? Gọi lại lần nữa to lên!” cơ mà.

“Này lão Tào, cậu đến sao không nói tiếng nào?”

“Giang ca, chào cậu.” Tào Quảng Vũ lạnh nhạt đáp, “Cậu không về ký túc lâu rồi, tụi nó tưởng cậu chết rồi cơ.”

Giang Cần lườm một cái, rồi để ý thấy Tào đang lấy tay che cổ: “Cổ cậu sao đấy? Che làm gì, bị zombie cắn à?”

“Không có gì, tớ bị trẹo cổ, dán cao dán thôi.”

Giang Cần không tin nửa chữ, trẹo cổ dán cao dán mà phải kéo cổ áo che? Cậu tưởng tớ là Phùng Nam Thư tám tuổi à: “Cho tớ xem cái, đảm bảo không nói ai.”

“Cậu đảm bảo?” Tào Quảng Vũ xoay đầu lại, có chút do dự.

“Đảm bảo luôn.”

Tào Quảng Vũ im lặng một lúc, rồi buông cổ áo xuống. Trên cổ cậu có vài vết đỏ đều tăm tắp, rõ ràng là vết hickey, y chang dấu môi.

Giang Cần nín thở: “Cậu có người yêu rồi?”

“Ừm…” Tào Quảng Vũ lộ vẻ thẹn thùng đặc trưng của trai ngoan.

“Mẹ nó, tớ mới không về ký túc mấy hôm mà cậu lên hẳn tên lửa à? Phát triển nhanh thế?!”

“Bình thường thôi, tình cảm tới rồi thì đâu kiềm được. Cậu đừng nói ai biết nhé, Nhậm Tự Cường với Lão Chu còn chưa biết.” Tào nói ra vẻ bình thản.

Giang Cần không hiểu nổi, vì tính thằng này quá rõ.

Có người yêu là nó phải gào lên khắp nơi: “Tới xem nè, lão tử có bồ rồi! Mấy người có không?!”

Nhưng giờ lại giữ im lặng? Kiểu như có gì đó không dám nói?

Giang Cần nghĩ chắc là cậu ta tự vẽ ra để làm màu, sợ bị lật tẩy nên đành giả vờ khiêm tốn.

“Yên tâm, tớ không nói, nhưng cậu cũng phải im đấy.”

Lúc này, Phùng Nam Thư vẫn đang ngơ ngác, mãi mới hỏi một câu: “Giang Cần, cái này làm sao mà ra vậy?”

Giang Cần ho một tiếng: “Đây là một loại bệnh, ai suốt ngày nghĩ tới chuyện yêu đương thì sẽ bị. Người kín đáo thì phát chậm, người cuồng nhiệt thì dính ngay hôm đầu tiên.”

Cái gì cơ?!

Cao Văn Huệ nghe xong trợn tròn mắt. Tên chó Giang Cần đúng là quá mất dạy, không dạy được thì đừng dạy bừa chứ! Rõ ràng là dấu hickey bị hôn ra mà còn bịa chuyện bệnh tật!

Nhưng nghĩ kỹ lại, lời Giang Cần nói… chẳng sai lắm.

Có người kín đáo thì phát chậm, có người cuồng nhiệt thì bùng ngay – logic ổn phết.

Lát sau, Nhậm Tự Cường và Chu Siêu cũng bước vào lớp. Hai ông tướng này tiết nào cũng căn đúng giờ, sợ đến sớm bị thiệt.

“Giang ca? Cậu về rồi à?”

Hai người hí hửng rồi ngồi xuống bên cạnh Tào Quảng Vũ, hỏi tới tấp về gái xinh ở trường Công nghệ.

Giang Cần đáp lại bình thản, nhưng trong đầu lại nảy ra một suy đoán.

Lão Tào đi học một mình, tức là không đi chung với Nhậm Tự Cường và Chu Siêu, vậy là cậu ta vừa hẹn hò xong là tới lớp luôn.

Thế thì cái dấu trên cổ đúng là hàng thật, không phải tự bày ra.

Mẹ nó, người đầu tiên trong ký túc thoát kiếp FA lại là Tào Quảng Vũ?

Nhưng lạ một cái là… sao nó không khoe khoang gì nhỉ?

“Lão Tào, cổ cậu sao đấy?” Chu Siêu cũng thấy điểm lạ.

Tào Quảng Vũ ho một tiếng: “Hai cậu hứa đi, đừng nói ra ngoài.”

“Yên tâm, không hé răng.”

Tào ngập ngừng một chút rồi lại kéo cổ áo xuống.

Giang Cần phì cười. Ha! Đây mới là Tào Quảng Vũ thật sự! Làm gì có chuyện có bồ mà không khoe, chỉ là đổi cách khoe thôi!

Nhìn ánh mắt ghen tị của Chu Siêu với Nhậm Tự Cường, Giang Cần bắt gặp ánh lên một tia đắc ý trong mắt lão Tào – sau đó lại giả vờ khiêm tốn mà che cổ đi.

Gần mực thì đen mà gần Giang Cần thì… khoe cũng phải có phong cách!

Rõ ràng, trên con đường “làm màu”, lão Tào đã học được vài chiêu của cậu rồi.

“Chị dâu học khoa nào đấy? Dẫn ra cho tụi tớ gặp mặt phát nhỉ!”

Tào Quảng Vũ suy nghĩ một lúc: “Vài hôm nữa đi, tụi mình ăn bữa cơm, giới thiệu đàng hoàng.”

“Thế thì còn gì bằng, có người yêu rồi thì phải mời ăn mừng chứ.” Chu Siêu nghe nhắc đến ăn là vui liền.

Cùng lúc đó, Phùng Nam Thư lặng lẽ nhìn dấu hickey trên cổ Tào Quảng Vũ, rồi lại liếc qua cổ Giang Cần, biểu cảm như đang suy nghĩ gì đó sâu xa...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận