• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

101-200

Chương 117: Hai chữ trưởng thành không dễ

0 Bình luận - Độ dài: 1,404 từ - Cập nhật:

Chương 117: Hai chữ trưởng thành không dễ

Sáng hôm sau, trời nắng rực rỡ.

Chỉ là vì đang ở trong núi nên khung cảnh quanh đó mờ mờ sương phủ, ánh nắng len lỏi tạo thành từng dải vàng óng khiến nơi đây mang theo một vẻ đẹp rất riêng.

Đổng Văn Hào dẫn nhóm thích leo núi ra sau trấn leo núi, ai không thích thì ở lại ngủ nướng, đợi xe buýt đến đón vào buổi trưa.

Nhưng chưa đến trưa, nhóm leo núi đã lục tục quay về, ai nấy mặt mũi tức tối, vì leo hết nửa ngày chẳng thấy bóng dáng cái miếu nào.

Điều khiến người ta bực nhất là ngọn núi trông thì thấp nhưng hoàn toàn không có đường mòn, cả đoàn phải vừa đi vừa dò đường, suýt nữa không tìm được đường quay lại.

“Chỗ quái gì thế này, lần sau cạch đến già luôn!”

Giang Cần cười khà khà: “Thôi thì lần sau khỏi tổ chức team building cho rồi, mất thời gian làm việc!”

“Chân anh còn cà nhắc mà còn đùa được?” – Đổng Văn Hào thắc mắc.

“Chân đau thì liên quan gì miệng?” – Giang Cần lườm, “Câm mồm.”

Tô Nại cũng nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái: “Boss, anh đâu có đi leo núi với tụi em mà cũng bị cà nhắc?”

“Viêm khớp cũ tái phát, đừng hỏi nhiều, xe tới rồi, điểm danh lên xe!”

“Đủ người rồi sếp!”

“Thế thì về thôi.”

Giang Cần nhìn mọi người lên xe rồi quay lại sân, lái chiếc Audi của mình. Chân tuy đau nhẹ nhưng không ảnh hưởng đến việc đạp ga hay thắng, chỉ cần chạy chậm chút là được.

Phùng Nam Thư đứng cạnh đó, nhìn ống quần anh xắn lên, thấy trên chân anh cũng có một vết trầy y hệt mình. Cô nhỏ giọng hỏi:

“Giang Cần, chân cậu sao thế?”

“Đi vệ sinh xong trượt té, chân đập xuống trước.”

“Nghe không thuyết phục lắm đâu…”

Giang Cần bật cười, “Cậu có bằng chứng không?”

Về lại trường, không khí náo nhiệt sau chuyến đi nhanh chóng lắng xuống. Toàn đội 208 lại lao vào chiến dịch quảng bá ở Công nghệ Lâm Xuyên.

Ngoài thời gian lên lớp, Giang Cần cũng liên tục chạy qua lại giữa hai trường.

Ghế sau xe cậu thay người liên tục. Khi thì chở Ngụy Lan Lan và Từ Thanh đi khảo sát thị trường, khi thì đưa Đổng Văn Hào và Lộ Phi Vũ đi phỏng vấn tuyển cộng tác viên viết bài. Còn phần lớn thời gian là đi một mình.

Gặp nhau nhiều đến mức Quách Tử Hàng tưởng Giang Cần học chung trường với mình. Đi đâu cũng đụng, ăn cũng gặp, thậm chí có lần Giang Cần còn vào học ké hai tiết rồi ngủ gục chỉ sau ba phút.

Vì khí chất đặc biệt của mình, Giang Cần còn được mấy bạn nữ trong lớp Quách Tử Hàng xin QQ.

“Cha nuôi à, hình như anh thật sự thành nam thần rồi đó.” – Quách Tử Hàng nói với vẻ nửa đùa nửa thật.

Giang Cần bĩu môi: “Nam thần thì sao? Tớ chỉ muốn làm đại gia.”

“Vậy thì bao mỗi đứa lớp em một ly trà sữa, đảm bảo ai cũng gọi anh là đại gia!”

“Vậy thì gọi là đồ ngu, à không, gọi là Tần Tử Ương ấy.”

“Có lý!” – Quách Tử Hàng gật gù đồng tình.

Giang Cần bỗng nhớ ra: “À, cậu với chị Ánh sao rồi?”

“Không biết sao nữa, dạo này chị ấy lơ em luôn.”

“Lơ càng tốt, quay lại tìm dì nhỏ đi, người lớn biết thương người hơn.”

“…”

Tan học, Giang Cần ngồi trên ghế dài dưới ký túc nữ, mắt nhìn quán trà sữa đối diện, thần sắc có phần trầm ngâm.

Quán trà sữa “Tương Ngộ” đã có rất nhiều người hỏi mua, nhưng chủ quán hét giá cao hơn mặt bằng chung tới ba mươi phần trăm, khiến ai cũng chùn tay.

Mọi người đều chờ ông ta bình tĩnh lại, vì ai cũng đoán được ông Cao Đại Vĩ kia do ly hôn nên tâm lý bị ảnh hưởng, mới đưa ra cái giá trên trời như vậy.

Ai cũng tin ông ta sẽ sớm tỉnh táo, nhưng Giang Cần thì không muốn đợi.

Kế hoạch quảng bá đã đến hồi nước rút, không thể vì một mặt bằng mà trì hoãn cả đội ngũ.

Trước chuyến team building thì không sao, nhưng giờ mọi người đã sẵn sàng hết rồi, nếu cứ kéo dài, nhiệt huyết sẽ bị tiêu hao.

Chiều thứ Tư, Giang Cần lại quay về Công nghệ Lâm Xuyên, đón Ngụy Lan Lan – người đang khảo sát mặt bằng xung quanh.

“Boss, em đã khảo sát năm chỗ, nhưng Tương Ngộ vẫn là vị trí lý tưởng nhất cho đợt quảng bá. Ở đây không chật chội như phía trước, có đủ không gian xếp hàng và hoạt động. Chưa kể còn ba quán trà sữa cạnh tranh trực tiếp – hiệu ứng quảng cáo sẽ rất rõ ràng.”

Giang Cần gật đầu: “Danh sách thông tin ông Cao xong chưa?”

“Xong rồi, em mang theo luôn.”

“Đọc thử cho anh nghe.”

Ngụy Lan Lan mở bảng: “Cao Đại Vĩ, 43 tuổi, 18 tuổi vào Lâm Xuyên lập nghiệp, vay mua nhà, trả xong khoản vay 5 năm trước. 38 tuổi được mai mối, miễn cưỡng lấy vợ, 3 năm liên tục cãi vã, ly hôn, không con.”

Giang Cần nhíu mày: “Nghe quen ghê. Còn gì nữa không?”

“Giờ ông ta chỉ muốn bán quán, lấy nửa tài sản còn lại đi du lịch cùng cha mẹ. Nhưng chưa dám nói với gia đình chuyện ly hôn, sợ bố mẹ buồn.”

“Tâm trạng?”

“Thất bại, mất phương hướng, đêm nào cũng gặp ác mộng.” – Ngụy Lan Lan gấp bảng lại.

Ly hôn, tuyệt vọng, gánh nặng tâm lý đè nặng.

Giang Cần gật đầu, kéo tấm che nắng xuống, nhìn vào gương nhỏ: “Ba tám tuổi, sự nghiệp không ra gì, không dám về quê, không dám nhìn cha mẹ, không biết tương lai đi đâu... ba tám tuổi, trắng tay, trống rỗng...”

Ngụy Lan Lan sững người, định hỏi thì thấy sắc mặt sếp tự dưng trầm hẳn, đôi mắt tối như đáy giếng.

Giang Cần mở cửa xe, cầm theo túi đồ trong cốp: hai chai rượu, một túi thịt heo kho, một túi lạc rang, bỏ vào túi vải, xách bước vào quán.

Cao Đại Vĩ lúc này chán nản chẳng thiết gì, ai tới cũng bị ông dằn mặt, nói chuyện ba câu là gắt, chẳng ai ngồi được lâu.

Ông không cần ai hiểu mình, chỉ cần một người thở là được.

Tất cả đều nhìn quán ông như miếng mồi ngon, càng khiến ông khó chịu. Nên ông cứ bám giá không hạ.

Nhưng lần này, ông nhận ra người đến khác biệt. Là chàng trai tuần trước từng hỏi mua quán, nhưng lần này không vội hỏi giá mà lặng lẽ ngồi nghe.

Càng lạ hơn là sắc mặt cậu ấy, giống hệt ông, mỏi mệt, tiêu điều.

“Làm người lớn rồi, chuyện chẳng thể làm chủ nhiều lắm. Cho nên, hai chữ trưởng thành, thật sự không dễ.”

Giang Cần nói khi lời than vãn của ông Cao vừa dứt.

Cao Đại Vĩ sững người: “Cậu… hiểu thật à?”

“Chú đang nghĩ vì sao đời mình lại đứt đoạn ở đời mình, vì sao cha mẹ khổ cả đời, mình vẫn không khiến họ yên lòng, về quê sợ bị bàn tán, nhìn lại chẳng thấy mình để lại gì… chỉ thấy tan hoang một đời.”

Cao Đại Vĩ tròn mắt: “Thật… cậu hiểu thật à?”

“Tớ có ông chú y chang, tiếc nuối cả đời, làm người lớn thì không được khóc, sợ mất mặt, có chuyện buồn cũng chẳng dám nói. Cố gắng mấy chục năm, nhìn lại trống rỗng. Mỗi tối nằm xuống là mất ngủ, thấy như bị cả thế giới phản bội.”

“Rồi sao nữa?” – Giọng ông run run.

“Rồi một hôm không chịu nổi, ông ấy gọi cho cháu trai mình, hai người nói suốt một đêm.”

Giang Cần vỗ ngực, lấy ra hai chai rượu trong túi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận