• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

101-200

Chương 122: Website Mua Chung

0 Bình luận - Độ dài: 1,942 từ - Cập nhật:

Chương 122: Website Mua Chung

Sáng hôm sau, Giang Cần lái xe đến Đại học Khoa học Công nghệ Lâm Xuyên, nộp đủ mọi loại hồ sơ đã chuẩn bị từ trước.

Sau khi xem qua, thầy Hồ Mậu Lâm, trưởng ban Đoàn trường gật gù, cầm con dấu đỏ lên đóng “cộp” một cái vào đơn phê duyệt công việc làm thêm.

Ngay sau đó, xe của Thịnh Thị cũng tiến thẳng vào khuôn viên trường, mang theo biển hiệu mới cùng một loạt tờ rơi được in lại.

Giờ đang cuối thu, nhiệt độ xuống thấp, sáng sớm và buổi tối đều lạnh, mấy cái quạt giấy để quảng cáo coi như bỏ. Việc này khiến Giang Cần có hơi tiếc nuối.

Nhưng ngoài quạt ra, Thịnh Thị cũng đưa ra vài phương án thay thế khác cho cậu lựa chọn.

Ví dụ như ô, bình nước hay mũ lưỡi trai.

Có điều so với quạt thì mấy món này vừa đắt, vừa không kinh tế, mà chất lượng nếu quá tệ thì không những chẳng quảng cáo được gì, còn dễ khiến người ta khó chịu.

Tưởng tượng cảnh mình che ô của họ đi chơi mà đi nửa đường chỉ còn lại cái cán, ai chịu nổi?

Thế nên cân đo đong đếm một hồi, Giang Cần quyết định vẫn dùng tờ rơi là ổn nhất.

Sinh viên trường Khoa học Công nghệ cũng đã dần mong đợi cuộc thi hoa khôi, tâm lý tiếp nhận tương đối tốt. Giang Cần còn đặc biệt bảo Bàng Hải in luôn nội dung cuộc thi hoa khôi lên tờ rơi, coi như bù lại phần nào cho việc tờ rơi không tiện dụng.

Sau khi thay biển hiệu ở tiệm trà sữa Gặp Gỡ, chi nhánh mới của tiệm “Hảo Ngọt” chính thức khai trương.

Cùng lúc đó, Giang Cần cũng thuê một nhóm lớn sinh viên làm thêm, bắt đầu phát tờ rơi khắp trường.

Quách Tử Hàng – tổ trưởng tổ phát tờ rơi số 1 – vô cùng có trách nhiệm, tự mình ra trận, quần quật cả ngày, mệt đến thở không ra hơi, cảm thán: cuộc sống thật chẳng dễ dàng gì.

“Giang ca, phát tờ rơi đúng là không phải việc cho người làm đâu.”

“Ừ đấy, tay tớ mỏi muốn rụng luôn rồi.”

Giang Cần ngồi xổm trên bậc thềm uống trà sữa, mà cái tay mỏi của cậu chính là tay cầm cốc trà sữa suốt từ nãy đến giờ. Còn đống tờ rơi của cậu thì đặt dưới đất, đang bị đám nữ sinh vây quanh tranh nhau lấy.

Nhìn cảnh đó, mép Quách Tử Hàng co giật: “Nghĩa phụ ơi, dạy em với, sao anh lúc nào cũng phát sáng được thế?”

“Muốn học hả?”

Quách Tử Hàng gật đầu lia lịa, ánh mắt chứa đầy khát vọng.

Giang Cần ho nhẹ một tiếng, vươn thẳng lưng, rồi duỗi tay ra làm một động tác như đang vẽ hình vòng cung trong không khí.

“?”

Sau đó, Quách Tử Hàng vừa phát tờ rơi vừa luyện động tác ấy đến mức tay muốn rụng, kết quả chẳng những bị lườm trắng mắt, còn bị nhìn như thằng hâm, mặt đỏ tới mang tai.

Cậu không biết là do mình làm sai động tác, hay là chưa lĩnh ngộ được bí quyết trong đó. Nhưng giờ Giang Cần đã quay lại trường rồi, cậu cũng chẳng thể hỏi, đành tiếp tục kiên trì luyện tập.

Tối đến, Quách Tử Hàng vừa luyện động tác vừa về ký túc, khiến tụi bạn cùng phòng cười không ngớt.

“Lão Quách, cậu đang làm cái gì vậy? Quay vô lăng một tay hả?”

“…”

Động tác của Quách Tử Hàng khựng lại, trong đầu bỗng như có luồng điện xẹt qua, đột nhiên hiểu ra chân lý.

Mẹ nó, ý của nghĩa phụ là, sức hút của anh ấy là vì có… xe Audi!

Thế nên luyện đi luyện lại cái động tác này thì có ích gì? Quan trọng là phải có xe!

Giang Cần chẳng hề biết Quách Tử Hàng lại hiểu sai lệch đến vậy. Lúc này cậu đang ung dung lái Audi một tay, quay lại trường, đến phòng khởi nghiệp 208.

Tô Nại đang chờ trong văn phòng, máy tính vẫn mở, hiển thị giao diện chính của một website mới.

Cuộc thi hoa khôi của Đại học Lâm Xuyên đang trong giai đoạn khởi động, bên phía Đổng Văn Hào bận đến chân không chạm đất. Nhưng Tô Nại thì không tham gia, mà làm theo lời Giang Cần, dẫn dắt đội ngũ mới xây dựng một trang web tên là “Mua Chung”.

“Ông chủ, đây là bản demo website mới theo yêu cầu của anh, xem thử đi.”

“Nhanh thế? Mới có năm ngày thôi mà, Tô Nại, quả nhiên anh không nhìn nhầm em, đúng là tướng vượng ông chủ.”

Tô Nại ho nhẹ: “Anh đừng vội vui, đây mới chỉ là khung thôi, kiểu như… slide trình chiếu ấy.”

Giang Cần cụt hứng: “Thế cái này để làm gì?”

“Để hai bên hiểu ý nhau chứ sao, khỏi xây nhà xong mới phát hiện móng sai. Anh thấy đúng không?”

Giang Cần kéo ghế ngồi xuống: “Thôi được rồi, nói nghe cũng có lý, bắt đầu trình diễn đi.”

Tô Nại gật đầu, bắt đầu giới thiệu từng phần: “Giao diện cơ bản của Mua Chung gồm các mục: Mua sắm, Ẩm thực, Giải trí và Đời sống. Phân mục chi tiết chưa làm, nhưng trang phụ cấp hai, cấp ba đều tương tự nhau. Ngoài ra còn có hiệu ứng trưng bày sản phẩm, popup trang ưu đãi…”

“Cũng được đấy, mấy cái trong kế hoạch đều có đủ.” Giang Cần gật đầu hài lòng.

“Nếu vậy em sẽ làm tiếp theo hướng này.”

“Mất bao lâu?”

“Cái này khó hơn ZhiHu nhiều, vì nhiều tính năng và module. Đội mới có sáu người, muốn làm hết chắc cần hơn một tháng.”

Giang Cần nghĩ cũng hợp lý. Cuộc thi hoa khôi kéo dài gần một tháng, đúng lúc website hoàn thiện.

“Cứ yên tâm mà làm, mấy việc khác đừng lo. Có gì gọi cho Ngụy Lan Lan, giờ cô ấy làm trợ lý bán thời gian cho anh rồi. Anh đã dặn rồi, việc của em ưu tiên số một.”

“Vâng, cảm ơn ông chủ!”

Giang Cần vỗ vai Tô Nại, rồi ra cửa sổ vươn vai một cái.

Mua Chung là công cụ kiếm tiền tiếp theo của cậu, cũng là bước tiến thứ hai trong sự nghiệp khởi nghiệp. Nguồn cảm hứng tất nhiên là từ Diệp Tử Khanh.

Dạo này giáo sư Nghiêm cứ thắc mắc mãi, tại sao Giang Cần không hỏi gì về “thất bại khởi nghiệp” nữa. Sự thật là cậu đã lục tung báo trường cả buổi chiều, nắm rõ ngọn ngành rồi.

Diệp Tử Khanh chính là học trò bất hạnh trong lời giáo sư Nghiêm, cũng là kiểu người từ năm nhất đã “gây bão” trong trường giống Giang Cần.

Ban đầu, cô ấy không khởi nghiệp qua mạng, mà dùng nhóm lớp, ký túc, kết hợp với QQ để tập hợp nhu cầu sinh viên, rồi gom đơn đặt hàng để đàm phán với cửa hàng gần trường, ăn phần trăm trên doanh số – kiểu như chiết khấu gián tiếp.

Dần dần, người gom đơn dưới cô ấy ngày càng nhiều, nhóm mua chung cũng tăng theo, từ đó phát sinh hàng loạt vấn đề.

Vì thống kê, đàm phán đều cần người làm, chi phí tăng chóng mặt, hướng phát triển cũng bị bó buộc.

Diệp Tử Khanh quyết định làm luôn một website, để sinh viên tự chọn món muốn mua, rồi gom thành đơn mua chung. Người phụ trách đi lấy hàng thì cử riêng.

Nhưng làm vậy chẳng khác gì biến mình thành trung gian.

Mà làm trung gian thì sớm muộn cũng bị kẹp giữa hai bên, chẳng ai hài lòng.

Kết quả là, đội ngũ cồng kềnh, sinh viên làm thêm ngày một nhiều, khiến cô bị kéo tụt lại. Dù không muốn bỏ cuộc, nhờ có hậu thuẫn kinh tế mạnh, Diệp Tử Khanh vẫn đổ tiền vào để phá thế bế tắc.

Sau đó ra sao thì Giang Cần không rõ, nhưng chắc là càng làm càng khó, rồi cuối cùng phá sản.

Cô ấy đặt sai vị trí – làm trung gian đi xin hàng – cái cách đó tuy hữu hiệu ngắn hạn, nhưng giới hạn quá nhiều.

Nếu ngày ấy cô dám bỏ đi gánh nặng nhân sự, chuyển hướng, biết đâu vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế.

Nhưng mình không thể dùng ánh mắt tương lai để phán xét quá khứ của người khác.

Vì thời ấy, ai làm nhóm mua chung cũng gần như vậy. Diệp Tử Khanh chẳng qua là người bơi xa hơn, rồi đâm đầu vào đá thôi.

“Đều là giọt nước mắt của thời đại.”

“Còn mình là… bug của thời đại.”

Giang Cần biết, thời đại Internet sắp đến rồi. Con đường đúng đắn không phải là trung gian, mà là làm nền tảng – làm thị trường trên mây.

Chỉ khi anh là người đặt luật chơi, anh mới có thể đi xa hơn, đứng cao hơn.

Dù vậy, giờ chưa phải lúc để mơ mộng chuyện đốt tiền lập quy tắc, nhưng kiếm tiền nhỏ thì vẫn làm được.

Việc này với người khác là khó, nhưng với Giang Cần thì dễ – vì cậu có diễn đàn, tức là có sẵn người dùng và thương gia.

Tổ chức thi để kéo lưu lượng, dùng lưu lượng hút người dùng.

Người dùng là nền tảng, còn Mua Chung sẽ thay thế quảng cáo diễn đàn, trở thành đích đến cuối cùng.

Giang Cần không hề mơ mộng viển vông.

Vì ngay khi tổ chức cuộc thi hoa khôi, đã có rất nhiều thương gia đến hỏi về quảng cáo. Nhưng khi nghe báo giá cao, các cửa hàng nhỏ lại lùi bước.

Giờ thì khác, cậu cung cấp cho họ nền tảng, còn dẫn khách tới. Ai lại từ chối cơ hội như vậy?

“Giang Cần!”

Đúng lúc ấy, tiếng bước chân vang lên trước cửa, Đường Lâm và Hồng Nhan tới 208, theo sau là một chú thợ mặc đồ công nhân xanh: “Chị Tào nhờ bọn em gọi chú thợ trường tới sửa cửa sổ phòng 207.”

“Thế thì cảm ơn nhiều nha. Cái khe cửa đấy hại tớ mất ngủ mấy đêm, muỗi cũng bay vào suốt.”

Giang Cần dẫn chú thợ sang 207.

Dạo gần đây, cậu bận đến khuya, hiếm khi về ký túc xá. Có lúc ngủ luôn ở 207 cho tiện, nhưng cái cửa sổ lỏng làm giấc ngủ dở tệ.

Cùng lúc đó, Đường Lâm kéo Hồng Nhan vào 208, lặng lẽ nhìn quanh, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở bảng thống kê dán trên tường.

“Hồng Nhan, tớ nghe nói website này tháng trước kiếm được hơn năm mươi vạn tiền quảng cáo, thật không?”

Hồng Nhan gật đầu: “Chắc là thật đó.”

Đường Lâm đưa tay vuốt qua ghế xoay của Giang Cần, cảm thán: “Quá xịn luôn, chỉ thiếu một thứ.”

“Thứ gì?”

“Thiếu một bà chủ trấn giữ nha.”

Tô Nại vừa từ nhà vệ sinh quay lại, nghe đến hai chữ “bà chủ” thì hơi cau mày.

Họ đang nói về bà chủ?

Ừm, bà chủ là tuyệt nhất, tuyệt tuyệt tuyệt nhất thế giới.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận