Tham vọng của Oda Nobuna
Mikage Kasuga Miyama-Zero
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08

Hồi 12: Khởi chiến thành Kotsuki

0 Bình luận - Độ dài: 2,515 từ - Cập nhật:

Quân đoàn Sagara đã xuất binh rời khỏi thành Himeji, và đang đóng trại tại một ngọn đồi nhỏ, cách không xa về phía thành Kotsuki.

Họ đang ở một vị trí thuận lợi, mà có thể quan sát bao quát được vị trí trại quân của Ukita Naoie, kẻ đang cho quân lính vây hãm thành Kotsuki ở phía bên kia.

Cho đến bây giờ, quân của Ukita Naoie vẫn đang ngầm cho phép quân đoàn Sagara di chuyển tự do xung quanh khu vực chiến sự.

Kể cả dù cho Yoshiharu có đã gửi ra bao nhiêu binh lính trinh sát đi chăng nữa, kẻ địch cũng chẳng hề có dấu hiệu gì là muốn phản kháng lại.

Yoshiharu, cứ luôn ngỡ rằng trận chiến sẽ nổ ra ngay lập tức ngay lúc họ vừa đặt chân đến vùng đất này, thế nhưng, chuyện lại chẳng hề như dự tính của cậu thiếu niên.

Yoshiharu vừa nghiến răng vừa nói, “Kể cả khi quân ta đã giương hiệu khiêu khích bọn chúng đến thế rồi, thế nhưng kẻ địch lại chẳng hề có phản ứng lại dù chỉ là một chút nào cả~ Chả nhẽ bọn chúng đang khinh thường chúng ta, vì chúng ta không xứng để bọn chúng phải bận tâm ấy hả?”

Hanbei ho nhẹ và quan sát khí đang bao phủ lấy trại của Ukita Naoie.

“Yoshiharu-san, số lượng quân đang đóng giữ tại thành Kotsuki là khoảng 2000 người, nhưng mà số lượng quân đang vây hãm thành Kotsuki của Ukita, lên tới tận 1 vạn người đó ạ.”

“1 vạn người hử? Quân số của quân đoàn Sagara thì còn chưa vượt quá ngưỡng 5000 nữa~ Nếu không phải vì cái con mèo nhồn Mao Mao đã gây ra hoạ lớn tại thành Himeji lúc trước, thì có nhẽ quân số của chúng ta đã tăng thêm được chút đỉnh rồi~”

“Yoshiharu-san, diện tích của thành Kotsuki nhỏ lắm ạ, chúng ta không thể đánh chiếm căn cứ của kẻ địch được đâu.”

“Anh tính như thế này có được không, Hanbei-chan? Chúng ta sẽ chủ động tấn công trước quân của Ukita để phá tan thế kìm kẹp xung quanh lâu đài ấy?”

“Dù đúng là Ukita Naoie là một trong số Tam quỷ, nổi trội trong nghệ thuật ám sát và đầu óc thì đầy rẫy mưu mô, thế nhưng theo nghiên cứu của em, hắn ta cũng cực kỳ điệu nghệ trong chuyện khiển quân trên chiến trường đó ạ~ ”

“Hể, Tam quỷ ấy à? Lần đầu tiên anh được nghe đó~ Vậy 2 người còn lại là ai thế?”

“Uhhh, hai vị còn lại là cố nhân Saitou Dousan-sama của Mino, và Matsunaga Danjo Hisahide-sama ạ~”

“Nghe dữ dằn vậy~ Cơ mà cái danh Tam quỷ đó có thực sự là phản ánh đúng với tính cách của ba người đó không vậy? Sau khi được thực sự tiếp xúc và nói chuyện trực tiếp với Dousan Ojii-san và Matsunaga nee-chan, anh nghĩ rằng, tất cả đều là do người đời hiểu nhầm, với cái cách suy nghĩ vượt trước thời đại của họ mà thôi. Chẳng phải Nobuna cũng giống như thế sao? Vậy thì, với những lập luận đó, liệu rằng Ukita Naoie, lại hoá ra lại là một gã tốt bụng?”

“Chắc chắn là không rùi ạ~”

Hanbei bắt đầu giải thích với Yoshiharu về những hành động mà đã gắn liền với nhân cách của Ukita Naoie.

“Cho đến lúc này, toàn bộ các chiến binh mà đã đại bại dưới tay của Ukita, đều là do mắc phải những cái bẫy mưu mô và bẩn thỉu của tên tiểu nhân ấy~ Kỹ xảo thường thấy nhất của hắn là đóng vai nạn nhân “thân thiện”, để đánh lừa đối thủ của gã, khiến cho họ lơi lỏng và mất cảnh giác, trước khi mà ra tay ám toán họ~ Nạn nhân đầu tiên của hắn chính là nghĩa phụ, và sau đó, là các nghĩa tỷ của gã~ Đó cũng chính là cách hắn thường dùng để mở rộng lãnh địa của hắn đó ạ~”

“Một tên khốn nạn đến tận xương tuỷ, thật đúng là cạn lời rồi.”

Đột nhiên nghĩ đến chuyện là phải đánh nhau với một kẻ kinh tởm như thế, Yoshiharu lúc này chỉ muốn khóc thét mà thôi.

Mình có thực sự nên kéo Hanbei-chan vào cuộc chiến với một tên khốn như vậy không?

“Mà nói như thế cũng không có nghĩa là Ukita Naoie không biết chút gì về chiến tranh đâu ạ. Trong thực tế thì, hắn ta cực kỳ lão luyện trong các trận chiến phòng thủ đó~ Nếu không phải do thế thì, hắn ta đã sớm bị ám toán từ lâu bởi chính gia tộc Mori rùi, nếu là với chỉ cái tài nghệ ám sát không của hắn thui ấy ạ, uhhh.”

“Sẽ khó thành công nếu như chúng ta cưỡng ép mở đường vào thành, và nếu như quân ta đơn thương độc mã tiến vào chiến trường, chúng ta lại có thể dễ dàng bị ám sát sao~ Đúng là một tên khốn quỷ quyệt mà!”

“Sau khi khiêu khích được kẻ địch, hắn ta sẽ sử dụng cây súng hoả mai ngắn nòng của hắn, để ám sát tổng lãnh chỉ huy của quân địch đó ạ~ Rùi sau ấy, hắn ta sẽ tiêu diệt sạch mọi quân địch đang lao đến hắn, vốn đang ngập trong hận thù; chuyện như thế vốn đã xảy ra nhiều lần trước đây rồi ấy ạ~”

“Uwahhhhhh~ Hem được đâu!!!!! Anh đã hy vọng vào một trận chiến mang đầy tính danh dự cơ mà!!!!!!!!!”

“Sau cùng thì, chuyện tiến quân lên mà chẳng có chiến lược nào vạch sẵn, có khác nào là như tự sát đâu ạ~”

Kanbei vừa mới trở về vào trong trại, gãi mũi tự tin mà nói oang oang, “Nghe nè nghe nè~ Sau khi Simon mị được tận mắt chứng kiến đội hình của quân địch, mị đã nghĩ ra được một chiến lược siêuuuuuuu tuyệt vời đó!”

“Oioi, đừng có mà làm mấy chuyện nguy hiểm như thế chứ, Kanbei! Kẻ địch lần này là Ukita Naoie đó, nếu như mà em bất cẩn, em sẽ bị ám sát liền~ Hãy chú ý hơn về sự an toàn của em đi!”

“Simon đã cân nhắc kỹ lắm về rủi ro rùi~ Nhưng mà Simon cũng đâu có ý định là sẽ nằm xuống tại nơi đây đâu~ Bởi vì Simon đang nắm giữ vận mệnh giúp đỡ cho Đại nghiệp Thiên hạ bố vũ của Oda Nobuna cơ mà!”

“Em đã dùng bài Tarot để bói cho em rồi đó hử?”

“Simon sẽ không tự bói cho chính cô ấy đâu, bởi vì tiên đoán sẽ bị nhiễu loạn khi vướng vào ý chí của bản thân mừ. Mà dù sao thì, Simon vừa mới phát hiện được một lối mòn nhỏ xíu, mà có thể giúp cho quân ta đột nhập vào phía bên trong thành Kotsuki đó! Hãy cử Simon lẻn vào trong thành Kotsuki một mình, để thuyết phục quân trong thành Kotsuki đứng về phía phe ta, rùi tạo thành thế gọng kìm để đánh tan quân của Ukita Naoie đi!”

“Kanbei, em thực sự có thể lẻn vào được bên trong thành Kotsuki đang bị vây hãm kín mít như thế đó hả?”

“Đơn giản như đang giởn thui~”

“Nhưng hoạ nhỡ nếu như mà, em không thể thuyết phục được mọi người bên trong thành ấy thì sao?”

“Thật thô lỗ khi lại đem lòng nghi ngờ mị đó, Sagara Yoshiharu. Chắc chắn là mị sẽ thành công thui!”

Ngay lúc ấy, Goemon cũng đã trở lại ngôi trại, và đem theo một sứ giả đang phủ đầy vết thương.

“Oh Goemon!? Người này là ai thế?”

“Ninnin, một người lính dũng cảm, người này là một sứ giả được gửi tới từ thành Kotsuki.”

“T…Tại hạ có đem theo b…bức thư này…từ thành chủ…của thành Kotsuki…”

Ngay lúc người sứ giả vừa gắng sức trao lại lá thư, anh ta liền gục đi với vô số các mũi tên đang găm đầy trên lưng.

Thương tổn kinh khủng quá! Hanbei với Kanbei liền phải ngoảnh mặt sang chỗ khác.

“Nhanh cứu lấy anh ta đi, Goemon. Người này vẫn chưa phải tuyệt mệnh đâu!”

“Ninnin, đã nhận mệnh~”

Nội dung của bức thư bị phủ đầy máu đó là, “Khi làn khói hiệu được bắn lên vào tối nay, quân chúng tôi sẽ mở cổng và quyết chiến với quân địch Ukita. Xin hãy cùng phối hợp với chúng tôi để tạo nên thế gọng kìm, tiêu diệt kẻ địch!”

“Đúng lúc quá nhỉ, đỡ phải mất công mị lẻn vào bên trong thành Kotsuki!”

“Đề nghị này quả thực là khó để mà từ chối nhể.”

Nhìn về phía người sứ giả đang bị thương nghiêm trọng, Yoshiharu nhận định rõ ràng, “Anh ta đã mạo hiểm cả tính mạng để mang được bức thư đến tại chỗ này, đây không thể nào là bẫy được đâu!”, nếu như đây mà thật sự là quỷ kế của Ukita Naoie, lính của Ukita sẽ không thể nào mà bị đánh thương nghiêm trọng đến mức này.

Nhưng Hanbei lại có suy nghĩ khác.

“Uhhh, cũng được thôi nếu như họ có đồng ý với lời đề nghị hợp binh của chúng ta. Nhưng sự thật rằng, chuyện thành chủ thành Kotsuki, người vốn chưa hề có liên hệ gì với gia tộc Oda trước đây, lại đột nhiên gửi thư cầu binh ư, thật quá đáng nghi đó ạ~”

“Cô cẩn thận quá đáng lắm luôn rồi đó, Takenaka Hanbei. Lúc nào cũng kỹ càng như vậy, can đảm của cô lạc trôi hết đâu rồi thế~”

“Kanbei, Ukita Naoie là một con rắn độc mưu mô và xảo quyệt, quân ta sẽ thực sự gặp rắc rối lớn nếu như đây thực là quỷ kế của hắn ta đó~”

“Rủi ro càng lớn thì phần thưởng càng nhiều~ Simon có một nhiệm vụ tối quan trọng là, không được phép gục ngã tại nơi đây. Cùng mang danh là quân sư, nhưng cô thực sự quá nhút nhát rồi đó, Hanbei!”

“Cái tính lạc quan thái quá của cô mới là điểm yếu chí tử của một quân sư ấy, Kanbei!”

“Do cái nhân cách này của cô nên cô mới phải rút trúng lá bài (card) lúc trước đó!”

“Card-o?”

“Chết~ Quên lời mị vừa mới nói đi nha~”

“Đúng rồi nhỉ, Kanbei! Sao em không thử dùng thuật bói bài tarot để tiên tri về may mắn của chúng ta trong trận chiến tối ngày hôm nay xem?”

“Simon không thích dùng bói bài tarot vào mấy thứ như chiến tranh đâu~ Thay vào đó, chẳng phải là chúng ta nên dồn hết sức vào trí tuệ của chúng ta để chiến thắng cuộc chiến này đó sao?”

“Được rùi mà, cứ coi như là để tham khảo thôi cũng được~”

Kanbei thở dài, “Đã bảo là vô ích thui rồi mà~”, và lấy ra bộ bài tarot đặt trước mặt Yoshiharu.

Nếu là trong quá khứ, chắc chắn cô bé sẽ ngay lập tức khước từ lời đề nghị của Yoshiharu. Thế nhưng mà, trong trái tim Kanbei lúc này đây, đang có một đám mây đen mịt mù bao phủ, khiến cho cô bé chẳng thể nào mà suy nghĩ thật chính xác được.

“May mắn của quân ta trong trận chiến tối ngày hôm nay, mị bắt đầu rút bài đây.”

“Uhhh, cô đã rút được thứ gì thế?”

“Hừmmmm, là lá “Mặt trăng” à? Lá này có nghĩa là “Kẻ địch đang ẩn mình, kết quả thực diệt vong”, nghe chẳng giống như là điềm báo tốt chút nào cả.”

““Mặt trăng” sao?”

Hanbei nghiêng đầu và bắt đầu chìm vào trong suy nghĩ.

“Bởi vì cuộc tiến công sẽ diễn ra vào lúc buổi đêm, nên ánh sáng chiếu từ mặt trăng chắc chắn là sẽ có lợi cho phía quân ta. Nhưng có vẻ như, mặt trăng hôm nay sẽ không có tác động gì đến kết quả của trận chiến đêm nay rồi~”

“Không có tác động gì đúng hem? Chính miệng cô vừa mới nói đấy nhé, vậy thì chắc chắn là mị đã đúng rùi~”

Hanbei gật đầu đồng ý.

“Vậy thì Kanbei và anh sẽ trực tiếp chỉ huy quân sĩ cho cuộc tiến công, Hanbei-chan, em hãy ở lại đây và bảo vệ cứ trại này của quân ta nhé!”

“Em hiểu rồi, nhưng mà Yoshiharu-san, xin anh đừng gắng quá sức quá ạ.”

“Với Simon mị làm quân sư bên cạnh, sẽ chẳng có chuyện xấu gì xảy ra đâu~”

“Tôi có thể hiểu được chuyện Kanbei đang trần đầy cảm giác biết ơn với Yoshiharu-san, vì đã đứng ra bảo vệ cô lúc tại thành Himeji; thế nhưng mà Kanbei à, với vai trò là quân sư, cô vẫn còn hơi thiếu một chút sự cảnh giác cần thiết đó~”

“Che, làm gì có chuyện mà Simon mị lại biết ơn với Sagara Yoshiharu được cơ chớ!”

“Thật vậy à, nhưng từ góc nhìn của tôi, thì có vẻ như chuyện có hơi khác nhỉ. Lần đầu tiên được che chở và bảo vệ bởi những lời ấm áp, từ ngoài những gia quyến trong gia đình ra, tôi nghĩ rằng, là bất cứ ai thì cũng sẽ có cảm giác biết ơn sâu sắc mà không thể nào có thể chỉ được diễn tả bằng lời đâu~”

Mặt Kanbei bỗng đỏ bừng ngay vừa lúc nghe được những lời đó.

“C…Cuồng ngôn! Sau cùng thì, sự hiện diện của Sagara Yoshiharu sẽ chỉ là vật cản trở tới giấc mơ của tôi thôi!”

“Ể? Giấc mơ? Ý cô là gì thế, Kanbei?”

“Không…Không có gì hết, geez!”

“Uhhh, khí của Kanbei đã trở thành một đống hỗn lộn sau khi bị kích động rồi. Nếu có chuyện gì mà bản thân cô không thể nào tự nghĩ thông suốt được, xin hãy cùng bàn luận với tôi nhé. Tôi giờ chỉ còn…chút mấy thời gian nữa thôi…”

“Thời gian? Ý cô là sao chứ? Vẫn còn đó cả mớ thời gian nữa cơ mà? Và chẳng có chuyện gì mà Simon mị không thể tự nghĩ ra cách giải quyết được hết á!”

Hanbei phải cười mếu mà nói, “Vậy thì tôi cũng chẳng có ý kiến gì thêm được nữa rồi~”

“Nào nào, hai người các em phải mau ngưng cãi nhau và làm hoà sớm đi chứ~ Vậy thì, ta tuyên bố, chiến dịch chính thức bắt đầu!”

Dù rằng họ đã bốc phải tấm bài mang đầy điềm xấu, thế nhưng mà Yoshiharu lại chẳng hề bị nao núng một chút nào. Cậu thiếu niên tin chắc rằng, vận mệnh phải là do chính bàn tay cậu viết nên.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận