Tham vọng của Oda Nobuna
Mikage Kasuga Miyama-Zero
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08

Hồi 10: Bước đầu tiên để chinh phạt Harima!

0 Bình luận - Độ dài: 7,225 từ - Cập nhật:

Quân đoàn Sagara hiện tại chẳng có lấy chút thời gian để được xả hơi.

Giữa cái sự náo loạn “Sao mọi chuyện lại hoá thành như thế này vậy?” “Tôi cứ nghĩ là cuối cùng thì Hime cũng đã trở về rồi, thế nhưng ai mà ngờ được rằng, gia tộc Kuroda chúng ta giờ đã phục vụ dưới trướng của gia tộc Oda rồi cơ chứ?” “Tương lai gia tộc chúng ta nom sao mà lại ảm đạm quá vậy trời~” đang xuyên suốt trong gia tộc Kuroda, Yoshiharu mở ra tấm bản đồ của tỉnh Harima và bắt đầu hội nghị quân sự.

Trước khi hội nghị bắt đầu, Sougen đã xin phép cáo lui, “Ta sẽ đi trông coi các ruộng lúa đây.” và rời đi trước; các tuỳ tùng khác của gia tộc Kuroda theo lẽ đó, chỉ có thể ở lại và lắng nghe những gì mà Sagara Yoshiharu cùng với Kanbei sắp nói mà thôi.

“Vì sao mà phụ thân lại trao quyền kiểm soát của tòa thành Himeji này lại cho Sagara Yoshiharu được cơ chứ, Simon thực chẳng sao mà hiểu được? Lẽ nào não của phụ thân đã có vấn đề gì rồi đó sao?”

“Uhhh, có lẽ là do phụ thân của Kanbei đã dự đoán trước được, từ giờ trở đi sẽ là thời đại của gia tộc Oda, giống như là Kanbei đã khẳng định lúc trước vậy. Chắc hẳn cô đã được thừa hưởng trí tuệ hơn người từ ngài ấy đó.”

“Phụ thân lúc nào cũng né tránh mọi sự hết~ Cũng vì cái tính cách đó, mà phụ thân vẫn chưa từng bước chân ra khỏi địa phận của tỉnh Harima, mặc dù phụ thân là một người thông minh có kém cạnh gì Simon đâu chứ; và cũng do đó, Simon khác hẳn phụ thân~”

“Anh cũng muốn được trở thành một người thông thái như cha em nữa~”

“Mị chẳng quan tâm dù anh có muốn trở thành cái giống gì, nhưng chắc chắn là Simon sẽ vượt qua được biển lớn, để thám hiểm đến thế giới mới phía bên kia rìa đại dương~”

“Uhhh~ Đúng là cách nói của Kanbei chính hiệu rồi~”

Kanbei suy xét trên tấm bản đồ tỉnh Harima, rồi cô bé bắt đầu giải thích chiến lược của mình.

Vì chắc chắn Sagara Yoshiharu sẽ phải quay trở về lại về tương lai, nên mị chỉ cần chờ và lấy lại tòa thành này sau khi mà hắn ta đã rời đi thôi~

“Thành Himeji nằm ngay giữa trung tâm tỉnh Hajima, có thể nói nơi đây chính là trái tim của Harima cũng chẳng sai. Với nơi này làm căn cứ, chúng ta có thể điều quân tới mọi nơi trên chiến trường theo ý muốn của chúng ta~”

Giọng Kanbei tràn đầy sự tự tin, khiến cho Yoshiharu, và toàn thể hội nghị, đều phải vô thức mà gật đầu tán thành.

“Để đối chọi được với gia tộc Mori, đầu tiên chúng ta phải kiểm soát được hai tòa thành: Mục tiêu đầu tiên là tòa thành thuộc quyền sở hữu của gia tộc Bessho, có tên là Miki, là tòa thành lớn nhất phía đông của tỉnh Harima. Nếu như mà nơi này bị gia tộc Mori kiểm soát, lối thoát ở phía đông của tỉnh Harima sẽ bị chặn đứng, và chúng ta sẽ mất đường rút quân về lại lãnh địa của gia tộc Oda.”

“Thành Miki hử?”

“Mục tiêu thứ hai là tòa thành nằm giữa phía tây của tỉnh Harima với tỉnh Bizen, toạ lạc sát trên đường biên giới của tỉnh Mimasaki: Thành Kotsuki, một tòa sơn thành tự nhiên nhỏ. Xét theo giá trị chiến lược, tòa sơn thành này tuy không quá quan trọng, nhưng mà nó đang bị vây hãm bởi tiên phong quân của gia tộc Mori, chủ tướng Ukita Naoie. Nếu như mà chúng ta bỏ mặc bọn họ, các lãnh chúa tỉnh Harima sẽ liền ngay và lập tức mà lũ lụt kéo về để xin được phục vụ dưới trướng của gia tộc Mori, thế nên, đó lẽ dĩ nhiên là mục tiêu tối quan trọng của chúng ta hiện tại! Chúng ta phải ngay lập tức gửi viện quân đi…Thế nhưng mà…”

“Nhưng mà?”

“Simon đã phái đi các sứ giả để mời các lãnh chúa của tỉnh Harima tề tựu lại thành Himeji. Trước mắt, chúng ta phải thuyết phục họ cho bằng được, để họ trở thành đồng minh của gia tộc Oda; chuyện viện quân thì cứ tạm gác lại ở đó đã.”

“Em triệu tập các lãnh chúa về đây á? Từ lúc nào vậy?”

“Simon là một quân sư thiên tài, mị có thể phát huy được tối đa trí tuệ của bản thân, nếu cùng một lúc mà đảm đương được nhiều việc đó~”

“Chẳng có thời gian để mà thở nữa, tình thế lúc này đã căng lắm như dây đàn rồi~.”

“Chiến tranh tại Harima với nhiều lực quân, cũng giống như là chơi trò Go vậy, kẻ nào mà thu thập được nhiều quân hơn, sẽ là kẻ chiến thắng. Trước khi mà chính quân của gia tộc Mori đổ bộ được đến đây, việc đầu tiên mà chúng ta cần phải làm là thống nhất toàn bộ các lãnh chúa tỉnh Harima, từng người một, khụ.”

Hanbei ho nhẹ và giải thích chiến lược của Kanbei.

Kể cả Kanbei cũng phải lo lắng nhìn về khuôn mặt nhợt nhạt của Hanbei, thế nhưng ngay lập tức, cô bé lại chằm chằm về tấm bản đồ tỉnh Harima.

“So với các lãnh chúa ở tỉnh Harima, thành chủ thành Miki là người có sức mạnh quân sự lớn nhất; nếu như mà chúng ta thành công lôi kéo được người ấy trở thành đồng minh, Harima sẽ gần như là nằm tại trong túi của Simon~”

“Ý em là của gia tộc Oda, đúng chứ?”

“Hô hô, cũng như nhau cả thui mà~”

Thời gian để chờ đáp lại chỉ có vỏn vẹn một ngày.

Với chủ nhân thành Miki dẫn dầu, sau khi toàn thể lãnh chúa tỉnh Harima nghe được tin “Oda Nobuna đã dẫn quân tiến vào tỉnh Harima” kiểu như thế, tất cả bọn họ đều đã cấp tốc lên đường ngay hướng thẳng đến thành Himeji.

Các lãnh chúa đã tập trung tại đây sớm hơn Kanbei dự kiến.

Kẻ nào sẽ chọn theo gia tộc Mori, và kẻ nào sẽ đầu quân cho gia tộc Oda?

Lựa chọn của họ là thứ sẽ quyết định tới cuộc sống của họ sau này, thế nên họ đã phải lo lắng mà vội vàng tới đây.

Yoshiharu quyết định sẽ tiếp đãi các lãnh chúa ở chính sảnh thành.

Nhưng mà,

Trước hết thì, vì nghe tin rằng “Oda Nobuna đã tự thân dẫn quân tới tỉnh Harima”, nên các lãnh chúa mới phải vội vã như vậy, nhưng mà thực tế thì, gia tộc Oda lại chỉ đưa đến một đoàn quân nhỏ, và tướng lãnh của bọn họ lại là một gã Sagara Yoshiharu vô danh tiểu tốt nữa chứ.

Bởi vì trước khi Yoshiharu được chiêu mộ bởi Nobuna, cậu thiếu niên vốn chỉ là một chàng trai đến từ tương lai, lẽ dĩ nhiên là cậu ta làm gì có chút địa vị nào ở thế giới này được.

Và với tỉnh Harima, người dân của họ luôn tôn thờ truyền thống và địa vị gia đình, với phương châm, huyết thống đối với họ là thứ luôn quan trọng hơn tất thảy.

“Gã này là ai thế?”

“Mặt thì giống khỉ mà mặc phục trang của samurai là sao?”

“Có ai biết tên đáng ngờ này xuất thân từ đâu không vậy?”

“Chúng ta là các quý tộc đã bảo vệ tỉnh Harima kể từ khi bắt đầu Mạc phủ Ashikaga đấy!”

“Oda Nobuna tự thân đến đây mới là đúng đạo chứ?”

“Cô ta thực sự dám gửi đi một tên nhãi mà chẳng có chút địa vị gia tộc nào đến đó hả? Nực cười thật, và nhìn cái bản mặt kỳ quặc của hắn ta đi kìa!”

“Giờ mới nói, vì sao Kuroda Kanbei lại tự ý trở thành tùy tùng của gia tộc Oda mà lại chẳng hỏi lấy ý kiến của chúng ta dù chỉ một lần cơ chứ hả?”

Kể từ lúc cậu thiếu niên đặt chân đến thời kỳ Chiến quốc này, đây là lần đầu tiên mà Sagara Yoshiharu lại tận mắt thấy, một nhóm người lại quá bất đồng quan điểm nhiều đến thế.

Rõ ràng là đối với một gia tộc phóng khoáng và tự do như gia tộc Oda, Sakai với Kyoto thì chắc chắn là tốt hơn chỗ này nhiều.

Bởi vì sợ hãi trước người lạ, Hanbei ngay từ khi xuất hiện đã vội ôm chặt lấy cánh tay của Yoshiharu mà run lẩy bẩy. (Bộ ngực nhỏ nhắn của cô bé đang ép chặt vào phần tay áo của Yoshiharu, nhưng thật tiếc rằng, cái lớp áo khoác lại quá dày, và vùng cần phát triển thì vẫn chưa lớn hẳn, thế nên Yoshiharu lại chẳng cảm thấy được gì; và cũng có người nào đó đang hú hét xin được thế chỗ Yoshiharu ngoài này đây~ ĐÚNG, chính là người đang đọc từng từ để kiếm lỗi bắt bẻ Trans đó ạ, Editor-san~)

“Không sao đâu mà, Hanbei-chan. Ít nhất thì sẽ không có cuộc chiến nào đột nhiên nổ ra ở đây đâu nhỉ~”

“Uhh, sợ quá đi, em sẽ bị nhục mạ mất thôi, uhhh.”

“Đừng có mà đột nhiên quăng ra mấy con dao đó ra chứ em, nguy hiểm lắm đó~”

Kanbei cũng đang lộ dần ra vẻ mặt lo lắng.

“Đúng như mị dự đoán, chẳng có ai trong cái đám thiểu năng này có đủ trí tuệ để hiểu được những gì mà Simon đã cố gắng truyền đạt cả.”

Yoshiharu đã hoàn toàn từ bỏ việc tự mình cậu đi thuyết phục đám lãnh chúa đó, đối với họ, một người mà chẳng có chút địa vị xã hội nào như cậu, thì lời cậu nói ra cũng chỉ như gió thoảng qua tai thôi.

“Xin em đó, Kanbei~ Làm ơn giúp anh lôi kéo bọn họ về phe nhà Oda đi mà! Anh nghĩ anh vô vọng rồi, chỉ có người bản xứ ở đây như là em, mới có đủ khả năng để thuyết phục được bọn họ thôi.”

“Nhưng mà kể cả dù có cho đó là Simon, thì mị cũng đâu có tí trọng lượng nào trong mắt của bọn chúng đâu chứ~ Thật đúng là khó khăn quá đi mà.”

“Nếu mà chúng ta thuyết phục được bọn họ tại đây, công lao đóng góp của em cho trận chiến này sẽ là vô cùng to lớn đó, và chắc chắn sau này, Nobuna cũng sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho em nữa~”

“Nịnh bợ vô ích thôi, dù sao thì sự việc lần này cũng là để tống cổ Sagara Yoshiharu trở về lại tương lai mà~”

“Ể? Anh sao? Tống cổ gì cơ, em đang nói gì thế Kanbei?”

“Hông có gì hết~”

“Rõ ràng là có mà? Em mà không rõ ràng là anh sẽ càng để tâm hơn nữa đó!”

Kanbei gặp rắc rối rồi.

Chẳng biết là vì sao, mà khi cô bé càng tiếp xúc với chàng trai có cái tên là Sagara Yoshiharu nhiều hơn, cô bé lại càng không thể căm ghét cậu trai này như trước được nữa.

Dù Yoshiharu đúng là dâm dục thật, nhưng điều duy nhất có trong tâm trí của cậu ta, là cố gắng hết sức vì đại nghiệp của Nobuna.

Kể cả khi mà mị đã lệnh cho Linh miêu ám vào hắn ta, để chuẩn bị cho thời khắc tiễn đưa hắn ta về thời đại của mình, và cùng tiện lúc tạo nên vết rạn nứt trong mối quan hệ giữa hắn với Oda Nobuna, thế nhưng mà, tại sao hắn ta lại chẳng hề oán trách mị, dù chỉ lấy một lời vậy?

Dù rằng cô bé đã đánh giá cậu thiếu niên là một tên ngốc vào lúc mới lần đầu gặp mặt, thế nhưng mà, sau khi được trực tiếp chuyện trò với cậu trai, hoá ra cậu lại không thực sự tệ đến mức đó.

Vì sao mà Yoshiharu lại chọn tin tưởng mị vô bờ bến thế? Kanbei dù có suy nghĩ bao nhiêu lần, cũng chẳng thể nào mà giải thích được.

Và cũng còn một vấn đề nữa mà Kanbei cần phải lưu ý, đó là về Takenaka Hanbei…

“Giờ thì…”

Kanbei bước tới phía trước các lãnh chúa và bắt đầu phát biểu.

“Các quý ông? Xin được kính chào các quý ông, đã không ngại quản đường xá xa xôi để đến đây, và tề tựu tại ngôi thị trấn nhỏ của Simon tiểu nữ này ạ~”

(Gentlemen nhưng Simon phát biểu bằng tiếng Anh.)

Chan đờ men? Con nhóc đó đang nói cái ngôn ngữ gì thế? Phương ngữ ở Kyoto hả? Dù rằng ta có nghe là con bé đã du học tới Kyushu, nhưng có vẻ như lại đi học mấy cái thứ tào lao bí đao nữa rồi.

Sau khi để lọt vào tai mấy cái lời xì xào bàn tán của các lãnh chúa, Yoshiharu chỉ biết bất lực mà thở dài.

“Dù rằng tiểu nữ biết sẽ rất khó để cho các tiên sinh có thể chấp nhận, nhưng mà trước khi quân đội của Oda Nobuna kéo đến Harima, vị tướng quân Sagara Yoshiharu đây, sẽ đảm nhiệm chỉ huy cho trận chiến lần này, nhưng mà bản thân tiểu nữ cũng chẳng quan tâm lắm đến Sagara Yoshiharu này đâu, nên các tiên sinh hoàn toàn có thể ngó lơ ngài ấy, mà chỉ cần biết rằng, chủ nhân của gia tộc Oda, chính là Oda Nobuna là được!”

Các lãnh chúa lập tức xì xầm về những tin đồn xấu nói về Oda Nobuna.

“Mỗ nghe là cô ta chính là kẻ đã đốt trụi núi Hiei đó.”

“Rồi gần đây, cô ta cũng đang lên kế hoạch để phá huỷ cả cung điện hoàng gia!”

“Cô ta còn đem cả đầu lâu của Asai Nagamasa với Asakura Yoshikage, ra làm chén uống rượu, và đã uống cả thứ nước chảy ra từ đó nữa!”

Một bầu không khí sợ hãi và ngờ vực bắt đầu bao trùm lấy xung quanh các lãnh chúa.

“Simon đã chu du đến nhiều đất nước khác nhau, và tiểu nữ nghĩ rằng, chỉ có Oda Nobuna, là vị chúa công duy nhất, có thể thống nhất được thời kỳ Chiến quốc Nhật Bản này thôi. Kể từ khi chiến thắng trận chiến Onin, Oda Nobuna đã gieo mầm nên những sự sống mới đến với đất nước này; chỉ có ngài ấy mới giúp được chúng ta, khiến cho một hòn đảo biệt lập nằm giữa biển khơi này, được trở thành một hải quốc hùng mạnh! Quân sư thiên tài là tiểu nữ đây xin được phép lấy danh dự của tiểu nữ ra để khẳng định điều đó! Liệu tiểu nữ ta đã có bao giờ dự đoán sai về tương lai chưa ạ?”

Nhưng mà các lãnh chúa tỉnh Harima thì không thể nào mà theo kịp được bài diễn văn đang tuôn ra từ trong đầu của Kanbei được, họ nói rằng, “Trận chiến Onin là trận chiến nào thế?” “Hải quốc là gì thế hử, là tên của một loại thức ăn vặt à?” “Món ấy liệu có ăn được không đó?”

Dù Hanbei đã lo lắng nhắc nhở, “Cô nói nhanh quá rồi đó, Kanbei~ Cô phải phát biểu rõ ràng rành mạch để người nghe nắm được những thông điệp mà cô đang muốn truyền tải chứ~” Thế nhưng mà Kanbei lại chẳng có sự tinh ý để nhận ra cơn giận dữ của các vị lãnh chúa đang đứng phía dưới kia, và họ lại đang ngày càng nóng máu hơn kể từ lúc mà Kanbei bắt đầu phát biểu; thế nên là cô bé lại càng nghĩ nhanh hơn và nói nhanh hơn cả trước nữa.

“Gia tộc Oda không hề quan tâm đến địa vị của các tiên sinh đâu, chỉ cần khi mà công việc đã được hoàn thành, các tiên sinh sẽ được trao thưởng tương xứng với kết quả mà các tiên sinh đã đạt được. Nếu như một người nào đó có thể hiện xuất sắc trong trận chiến, người đó sẽ được tin tưởng và trở thành cận thần trong gia tộc Oda. Bằng chứng sống rõ ràng nhất đang đứng trước mặt các tiên sinh đây! Kể cả cho dù đó có là ngài Sagara Yoshiharu vô dụng này, cũng đã được ban thưởng đến tận 250 nghìn mẫu ruộng, và được chỉ định làm đại tướng trong trận chiến với gia tộc Mori đó ạ~!”

Khoan đã, nếu như mà con bé đang nói sự thật, thì chẳng phải Kanbei đã trở thành cận thần của gia tộc Oda rồi sao, và tất cả chúng ta đã bị bỏ rơi rồi đó hả? Thì ra mọi chuyện là như thế à, nếu như mà cứ tiếp tục nấn ná ở lại đây, thì chẳng phải là toàn bộ chúng ta, sẽ phải phục vụ dưới trướng của con nhãi Kanbei đó à?

Sự kiên nhẫn của các lãnh chúa của tỉnh Harima đã chạm đến giới hạn.

“Thế nên là các tiên sinh, xin hãy ngay lập tức giao nộp con tin để gửi lại tại chỗ ngài Sagara Yoshiharu đây đi ạ, rồi gửi viện quân đến thành Kotsuki đi!”

“NÓI CÁI NHẢM NHÍ GÌ THẾ HẢ!”

Mọi điều bực bội của các lãnh chúa ngay lập tức chuyển thành lời chửi bới như tát nước, xả vào mặt Kanbei.

Nhưng nội dung thì chủ yếu là toàn là những lời đố kị.

“Vì sao bổn mỗ phải nghe lệnh của tiểu tử Kanbei nhà người chứ hả?”

“Với cái địa vị của nhà Kuroda mà cũng dám to mồm đến thế sao!”

“Chẳng phải tiểu tử nhà ngươi lẽ ra phải là âm dương sư chứ?”

“Từ lúc nào mà tiểu tử nhà ngươi lại dám vứt bỏ chính nơi chôn rau cắt rốn của mình, để khom lưng trước cái vùng đất man rợ của một đất nước khác chứ hả!?”

“Tiểu tử ngươi chắc chắn đã âm thầm lên kế hoạch, để chiếm lấy Harima về riêng cho gia tộc Kuroda, thế nên ngươi đã mới bí mật tới phục vụ dưới trướng nhà Oda, đúng không~?”

“Tiểu tử ngươi cũng đã gán con tin ở nhà Oda rồi chứ gì?”

“Uhhh…”

Kanbei cứng họng mà phải im lặng ngồi xuống.

Lại thế nữa rồi.

Thực chẳng có ai ở Harima này có thể hiểu được suy nghĩ của mị hết.

“Kuroda Kanbei! Đừng có mà tự tiện đem bán đất Harima này cho tên nhãi đằng kia, chỉ bởi vì tiện nữ nhà ngươi có chút hiểu biết hơn bọn mỗ ta đây chứ!”

“Phải rồi đó, và hơn nữa là, làm sao mà quân ta có thể thắng được gia tộc Mori, chỉ với chút binh lực ít ỏi này cơ chứ!?”

“Tiện nữ nhà ngươi đang cố gắng phá hoại Harima này đó sao!?”

“Ta có nghe là dân Thiên chúa đều là những con quỷ uống máu người đó!”

Tất cả các lãnh chúa của tỉnh Harima đều là đàn ông, cổ hủ và cứng đầu.

Kể cả cho đến hiện tại, chuyện một công chúa hiệp sĩ được phong thành chủ nhân của một tỉnh, gần như là cực kỳ hiếm xảy ra.

Vốn dĩ thì, các lãnh chúa kia đã không hề hài lòng chuyện Kanbei là chủ nhân của thành Himeji, khi mà cô vẫn còn quá trẻ, và với cái lòng đố kỵ cao ngất trời nữa, họ liền hét thẳng vào mặt cô “Biến khỏi Harima ngay, đồ mọi rợ!”

Lòng đố kỵ của đàn ông thật đáng kinh tởm.

“Yoshiharu-san, tình thế hiện tại đã vượt quá ngoài tầm kiểm soát của chúng ta rồi ạ.”

Hanbei “Uhhh”, và bắt đầu nước mắt nước mũi tràn lan; còn phía Kanbei thì, cô bé đã hoàn toàn đóng băng và ngồi “Uh” một chỗ rồi.

“Đó…Đó là lý do vì sao mà mình ghét Harima.” (Kanbei đã đánh mất vẻ tự tin thường có của ẻm, nên nhân xưng cũng thay đổi luôn)

“Nhìn tình cảnh này thì anh cũng đã hiểu rồi, về cơ bản là, cái lòng đố kỵ của bọn họ đang ỷ đông để chèn ép những người có tài năng nhưng thuộc thiểu số đúng không? Những gã này đã quá sợ hãi đến trí thông minh của Kanbei, nên bọn chúng đã lợi dụng chuyện anh là tướng quân chỉ huy của trận chiến lần này làm bình phong, để xỉa mói em chứ gì!”

“Sagara Yoshiharu?”

Đầu cậu thiếu niên cứ như là sắp nổ tung, Yoshiharu đứng dậy, với gương mặt gằm xuống đất.

“LŨ KHỐN CÁC NGƯỜI LÀ SAMURAI, ĐÚNG CHỨ HẢ? CÒN TRƯỚC ĐÓ NỮA, CÁC NGƯỜI LÀ ĐÀN ÔNG, ĐÚNG KHÔNG? CÁI THỂ LOẠI ĐÀN ÔNG GÌ MÀ LẠI SO BÌ VỚI MỘT ĐỨA BÉ, RỒI NHỤC MẠ NÓ TRƯỚC MẶT TOÀN THỂ BAO NHIÊU NGƯỜI THẾ HẢ!? BẢO TA SAI THÌ BƯỚC RA ĐÂY MÀ NÓI VÀO MẶT TA ĐÂY NÀY!”

Kanbei vô thức nhìn cậu thiếu niên, “Sagara Yoshiharu, anh…”

“Dù chẳng đáng để tự hào gì, nhưng biệt danh của ta là “Người treo cổ” đây! Cho đến tận bây giờ. dù có bị treo cổ hay gì đi nữa, ta cũng đều chấp hết, nên là, thằng nào có gan thì bước ra đây!”

Dù rằng các lãnh chúa đúng là có hơi bị choáng bởi Yoshiharu, nhưng chỉ là trong một giây lát, ngay sau đó họ liền lập tức lấy lại bình tĩnh ngay.

“Một gã hạ nhân não tàn, không biết phép tắc!”

“Bổn quan là quý tộc của tỉnh Harima đấy!”

“Làm sao mà mỗ có thể tin được vào một con bé đã bỏ quên âm dương thuật, để theo đuổi cái thứ giáo lý Thiên chúa vớ vẩn được hả?”

“Đừng có nghĩ chỉ vì con tiện nữ nhà ngươi còn nhỏ tuổi, mà có thể được đùa giỡn với số mệnh tương lai của Harima theo ý muốn của ngươi nhé!”

“Nếu cứ như thế này, Harima sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn bởi gia tộc Mori mất!”

“Ngay từ khi còn bé, Kuroda Kanbei đã là một con tiện nữ vô lễ và ngạo mạn rồi, hạ nhân ngươi muốn chúng ta phải coi con tiện nữ đó là tiểu nữ lúc này á, vô lại!”

“Tự biết xấu hổ đi đồ vô lại!”

Kanbei chẳng hề cãi lại,

Nước mắt đã lưng tròng trong đôi mắt to tròn của cô bé rồi.

Yoshiharu cuối cùng cũng đã hiểu được, điều gì đã khiến cho Kanbei lại phải rời Harima ngay từ đầu rồi.

Và vì sao cô bé lại đi đến tận Sakai, cùng với Kyushuu, để học hỏi văn hoá man di; khi mà cô bé vẫn còn nhỏ tuổi thế nhưng đã sớm quyết định quy phục dưới trướng Oda Nobuna này.

“Lũ khốn các người lắm miệng quá thể rồi đó!”

Yoshiharu cảm thấy cơn giận đang xộc lên từ sâu trong trái tim cậu.

Đối với những lời đàm tiếu về cậu thiếu niên, Yoshiharu vốn tính chậm hiểu nên có thể ngó lơ toàn bộ, thế nhưng, phải trương mắt nhìn một đám đàn ông đang bắt nạt một đứa con nít á, làm gì có ai mà nhịn được cho nổi cơ chứ!

Hơn nữa, cô bé ấy lại còn là Kuroda Kanbei, vị quân sư nổi danh khắp thời chiến quốc của Nhật Bản!

“Quân tiên phong nhà Mori đã dẫn quân đến ngay dưới mũi các người rồi, thế mà cái đám người các ông vẫn còn dư dả thời gian ở đây để mà nói về mấy cái chuyện tào lao như là địa vị gia tộc sao? Cái từ ngu dốt đúng là được sinh ra chỉ để dành tặng cho các người thôi đó!”

“Tiểu tử nhà ngươi vừa nói cái gì thế hả!?”

“Dõng cái tai lên mà nghe cho rõ đây! Ta là một vị lai nhân, đến đây từ 400 năm sau từ cái thời đại này đấy! Mấy cái thứ nhảm nhí mà các người tôn quý hơn vàng: nguồn gốc xuất thân không rõ ràng, hay là vị thế gia đình thấp kém ư? Chúng chẳng có cái giá trị quái gì ở tương lai 400 năm sau hết!”

“Tên tiểu tử thô lỗ này!?” Các lãnh chúa tỉnh Harima liền đứng bật dậy lên, tiến sát đến gần Yoshiharu.

“Chỉ có duy nhất một chiến binh, người được sinh ra tại tỉnh Harima, là được lưu danh sử sách đến tận đời đời sau, là Kuroda Kanbei thôi! Lũ khốn nạn các người chắc chắn sẽ hoàn toàn bị lãng quên nếu mà vẫn còn cố giữ khư khư cái tính đốn mạt cổ hủ của các người đấy!”

“Nhà ngươi…nói dối!!”

“Rảnh hơi mà lừa các người làm gì cho phí cái sức ta ra!? Các người đã nói rằng, Kanbei muốn chiếm Harima làm của riêng của em ấy sao? Con mắt chỉ chăm chăm đi soi mói người khác nên chả có tí tầm nhìn gì cả! Tương lai đã viết, Kanbei có thèm vào cái tỉnh nhỏ xíu như Harima! Thứ mà còn bé muốn á? Là Nhật Bản? Không, là cả cái thế giới này cơ!”

“T…Thế giới!? Chỗ đó là chỗ nào chứ!?”

“Ý của ta là, CẢ CÁI TRÁI ĐẤT NÀY ĐẤY!”

Bọn mỗ thực sự chẳng hiểu cái tên tiểu tử đang đứng đây đang nói về cái chuyện trên trời dưới đất gì hết cả. thế nhưng mà, dù cho bọn mỗ chẳng thể nào hiểu được, bọn mỗ vẫn có thể cảm nhận được cái sự tự tin tuyệt đối đang toả ra mãnh liệt từ hắn ta.

Các lãnh chúa tỉnh Harima hoàn toàn bị áp đảo bởi Yoshiharu, và nín bặt cả về chuyện đang nói xấu dở về Kanbei luôn.

“Một tên vị lai nhân sao…đừng có nói với mỗ là, cái tin đồn đó là sự thực đấy?”

“Cách nói chuyện của tên tiểu tử đó chẳng có gì giống là đang nói dối cả.”

“Đúng là trông tên tiểu tử đó chẳng có vẻ gì là đủ thông minh để mà bịa ra được cái câu chuyện kia đâu.”

“Uhhh, xin anh hãy bình tĩnh lại đi ạ, Yoshiharu-san. Những người này không phải là kẻ địch của chúng ta đâu, nếu mà chúng ta cứ tiếp tục chọc tức họ nữa, sẽ chẳng còn cơ hội để liên minh với họ đâu ạ.”

Hanbei kéo tay áo của Yoshiharu, và cậu trai mới chợt nhận ra “Ahh...” mà kìm giọng cậu xuống.

“Chẳng phải em đã nói là, một mình anh sẽ chẳng thể nào mà đủ sức được để thay đổi tương lai sao? Tương lai thực sự là được kiến tạo lên bởi vô số người, chuyện đối đãi với những người đó chỉ như là nhân vật phụ trong một vở kịch, là không ổn đâu~”

Cũng như Hanbei, Kanbei đang túm lấy tay áo của Yoshiharu, nhưng ngón tay của em ấy thì đang run lên lẩy bẩy.

“Thế nên là, em sẽ không cảm ơn anh vì đã đứng ra bảo vệ em đâu~”

Nhìn vào đôi mắt ướt lệ của cô bé, Yoshiharu mím môi cười mà nghĩ “Em chỉ cần thật lòng nói ra những từ mà sẽ khiến anh cảm thấy hạnh phúc hơn là được cơ mà~”

Sau khi lần đầu nhận ra rằng, Kanbei cũng có vẻ mặt dễ thương, Yoshiharu cũng cảm thấy là cậu đang dần dần thân thiết hơn được với cô bé hơn.

“Kanbei, em thực sự là một cô bé tốt bụng đó~”

“Anh đang hiểu nhầm cái chuyện gì thế hả, Sagara Yoshiharu? Cái tên ngạo mạn nhà anh này~ Đừng có mà hé răng ra thêm và làm xáo trộn lịch sử nữa đi~”

“Anh hiểu rồi~ Các người có thể giải tán được rồi đấy.”

Yoshiharu ra lệnh “Ta sẽ tặng các người món đặc sản của miền bắc Omi: Bún cá thu, như là quà gặp mặt, thế nên là mau chóng mà giải tán đi.” đến các lãnh chúa của tỉnh Harima, nhóm người vẫn đang nín thinh từ nãy đến giờ.

Đây là lần đầu tiên mà cậu trai được thấy một Kanbei quá ngoan hiền, và đang trưng ra một biểu cảm dễ thương, chẳng có chút mưu mô toan tính nào như thế. Yoshiharu có thể cảm thấy được, cơn giận dữ của cậu đã không cánh mà bay tự lúc nào rồi.

“À mà, các người không phải gửi đến con tin đến đâu.”

“Vì sao chứ?”

“Đơn giản là không cần thiết. Con tin kiểu gì cũng là con cái của các người thôi, đúng chứ? Ta có phải là hạng người mà sẽ làm hại đến con nít đâu, thế nên là, dù ta có giữ con tin của các người thì cũng chỉ là vô nghĩa thôi.”

“Ôhhhh, chuyện hào hiệp gì thế này!” 

Sau khi nghe thấy thế, các lãnh chúa tỉnh Harima đều suy nghĩ đồng lòng “Hãy liên minh với gia tộc Oda đi” và rời khỏi thành Himeji…….. Lẽ ra phải là như thế.

Nhưng mà, thật xui xẻo là trên cơ thể của Yoshiharu, có một tồn tại còn đáng sợ hơn so với vận xui với phụ nữ của cậu.

Chủ nhân của thành Miki, tòa thành lớn nhất tỉnh Harima, là một thiếu niên, chắc là mới trạc tuổi đôi mươi.

Cũng có lẽ là do tuổi đời còn quá trẻ, nên cậu trai mới dễ bị cảm xúc lấn át như vầy.

Cậu ta đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi nhân cách của Yoshiharu, thế nên liền buột miệng,

“Sagara Yoshiharu-dono, xin ngài hãy chấp nhận muội muội của tại hạ làm cầm nhân (con tin), không, không phải thế, xin hãy chấp nhận muội ấy làm nghĩa tỷ muội của ngài đi ạ!”

Và rồi, cậu ta đưa ra một cô bé, chắc còn chưa đến 5 tuổi, từ lòng cậu đến tay Yoshiharu.

Nhẽ ra phải là các lãnh chúa của tỉnh Harima đã liền lập tức chấp nhận kết đồng minh với gia tộc Oda, nhẽ ra phải là như thế…

Nhưng…

“Huynh mới của muội sao mà nhìn giống khỉ thế ạ?”

“Oi Setsuko! Đừng có mà nói mấy chuyện linh tinh như thế chứ! Từ nay trở đi, ngài ấy sẽ là huynh trưởng mới của muội đó!”

“Huynh!? Hmmm, đừng có chạm vào mấy chỗ kỳ lạ đó của muội chứ!”

“Ể? Setsuko?”

“Huynh trưởng mới của muội là kẻ dâm tặc! Huynh ấy cứ dùng bàn tay lông lá của huynh ấy mà chạm vào đũng quần của muội thôi, ahhh!!”

“ÂYYYYYYYYYYY! T…TÊN KHỐN, NGƯƠI ĐANG LÀM GÌ SETSUKO THẾ HẢ, TÊN DÂM TẶC NÀY!”

“Không phải đâu, là Mao Mao đang chạm vào em ấy đó, không phải là tôi đâu! Tôi không phải là lolicon đâu mà!”

“Onii-chan, không phải chỗ đó, hử> M…Muội sẽ tè dầm mất!”

“Này cái con Mao Mao kia! Nãy mới thấy mi vẫn còn đang ngủ cơ mà, sao lại đột nhiên tỉnh dậy và đi làm loạn vào mấy cái lúc quan trọng như thế này chứ hả!?”

“Đồ quỷ dữ! Hành động của tên mạt hạng nhà ngươi đã làm ô danh của gia tộc Oda rồi đó! Dám thực sự làm những hành động dơ bẩn đó với Setsuko, dù muội ấy vẫn còn quá nhỏ như thế ư, không thể nào mà tha thứ được!”

“Những tin đồn về kẻ vị lai nhân, là một tên lolicon hết thuốc chữa, là sự thật kìa!”

Hanbei thở dài trong vô vọng.

“Mị cũng thực sự sốc luôn đó, anh thực sự là một tên ngốc điên khùng vậy luôn đó hả, Sagara Yoshiharu?”

“Này, chẳng phải chính em là người đã để cho con Linh miêu này ám lấy anh ấy hả, Kanbei!? Mau nhanh chóng lấy nó ra khỏi người anh đi!”

Đến sau cùng, với một sự hiểu nhầm cực kỳ tai hại, “Một khi mà con khỉ nhà Oda, Sagara Yoshiharu bị chọc điên máu, hắn ta sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ, và thành một con đại quỷ biến thái, mà chẳng có nhân loại nào hiểu được lý do tại sao”, các vị lãnh chúa sợ hãi của tỉnh Harima đã cấp tức trở lại thành của họ, và chẳng hề dám hó hé gì thêm về chuyện là sẽ gửi con tin đến chỗ Yoshiharu nữa.

Theo hướng tích cực là, sẽ chẳng còn ai trong số bọn họ là dám chống đối, và đối địch lại Yoshiharu và Kanbei nữa đâu.

Nhưng trái lại, quân số của quân đoàn Sagara vẫn sẽ chỉ giữ nguyên là 5000 như lúc ban đầu, chắc chắn là không đủ để đối chọi lại được với gia tộc Mori.

Ngay vừa lúc Yoshiharu và đồng bọn còn chưa biết phải làm sao, Souen bước vào và đưa ra một tin cực kỳ bất ngờ.

“Hô hô~ Kanbei này. Dù là con đã rất khéo léo khi dâng hiến thành Himeji cho gia tộc Oda, mà không đòi hỏi phải đáp lại gì, tuy nhiên, con vẫn chưa hoàn toàn đủ cặn kẽ đâu. Để Hime-sama, người đã quá mệt nhọc với Đại nghiệp Thiên hạ bố vũ của ngài, dễ được mở lòng, con phải dâng người muội muội của mình, là Shojyomaru, làm cầm nhân cho ngài ấy chứ. Nếu mà con cũng đã suy tính đến chuyện đó rồi, hay là con cứ gửi con bé đến thành của ngài Sagara Yoshiharu-dono đây đi?”

“Hửm? Simon con có thấy chuyện đó là cần thiết đâu chứ?”

“Con đúng là có vốn hiểu biết sâu rộng thật đấy, nhưng mà kỹ năng ngoại giao của con thì vẫn cần phải cải thiện nhiều lắm. Và nếu như mà con gửi một cầm nhân đến tại gia tộc Oda, sẽ có nhiều lãnh chúa khác lấy con ra làm gương để mà noi theo nữa.”

“Vậy ạ? Nhưng mà vì Sagara Yoshiharu đây đã bộc lộ ra cái bản tính cầm thú dâm loạn hoang dã của anh ấy, con không nghĩ giờ mà làm chuyện đó sẽ có tác dụng gì đâu ạ.”

Là Mao Mao cơ mà! Yoshiharu cố nắn lại chuyện cho đúng sự thật.

“Và hơn nữa…”

“Hơn nữa?”

“Hô hô~ Kẻ địch lần này của chúng ta, là gia tộc Mori khôn khéo và kẻ tiện nhân Ukita đó, bọn họ không phải là những người mà chúng ta có thể dễ dàng đánh bại đâu. Cũng cân nhắc theo rủi ro của trận chiến lần này, chẳng phải là việc gửi Shojomaru đến nơi an toàn sẽ là hợp lý hơn sao?”

Sau khi nghe những lời đó, Kanbei không có vẻ gì là vui vẻ mà đáp lại, “Với tài quân lược của Simon, rủi ro là chuyện mà không thể nào xảy ra được.”

“Công nhận là đầu óc con đúng là thông minh thật đấy, nhưng chẳng là phải xét theo phương diện chiến thuật, gia tộc Mori còn lợi hại hơn sao? Vì con vẫn chưa thuần thục được việc phải lập nên một kế hoạch đa chiều ấy.”

“Có lẽ là người nói đúng, thưa phụ thân. Thực ra thì, Simon con đang bí mật lên kế hoạch để gửi Sagara Yoshiharu trở lại về tương lai…Không, phụ thân hãy quên cái lời mà con vừa mới nói đi ạ.”

“Hehe, chẳng phải con vừa mới buột miệng nói hết tất cả rồi đó à? Con vẫn cứ luôn luôn như thế, dù cho con có muốn cố gắng giấu đi, thế nhưng, con vẫn luôn muốn nói thật to để cho mọi người có thể nghe được hết vậy.”

“Uhhh…”

“Quên những kế hoạch loằng ngoằng và phức tạp đó đi, Kanbei. Không hợp với con đâu, thay vào đó thì, hãy tin tưởng vào những người đồng đội của con hơn nữa đi. Shojyomaru là bước đầu tiên, để minh chứng cho chuyện con đã trở thành đồng đảng thật sự của quân đoàn Sagara đấy.”

“Thưa phụ thân, dù cho người có nói đến thế nào, Simon cũng không thể gửi Shojyomaru làm cầm nhân được đâu ạ.”

Nhưng mà,

“Tỷ tỷ à, chiến tranh thật đáng sợ quá đi~”

Trạc tuổi Nene, là cô bé Shojyomaru đang lộ diện ra từ phía sau cột nhà, run lên lẩy bẩy. Nhìn thấy thế, Kanbei liền ngay lập tức thay đổi suy nghĩ của mình.

“Phải rồi, Shojyomaru sợ lắm nhỉ? Tỷ hiểu rồi, vậy thì tỷ muội chúng ta cùng đến thành Nagahama để chơi nhé?”

“Dạ vâng ạ, Aneue~!”

“Ừm đúng rồi đó~ Shojyomaru dễ thương quá đi~ Đến đây ôm tỷ một cái nào~”

“Vâng ạ, Aneue~!”

“Ừm ừm~ Muôi muội nào của tỷ là dễ thương nhất nào~ Ừm ừm~ Dễ thương quá đi~ Dễ thương đến chết mất~”

Thường thì, Kanbei là kiểu mặt lạnh khi phải chạm mặt người khác, thế nhưng, đối với cô em gái nhỏ của cô bé, thì hoàn toàn khác hẳn.

Tình thương của Kanbei dành cho Shojyomaru đã đạt tới cái đẳng cấp của phái Miêu giáo dành cho loài mèo rồi.

Ngắm nhìn nụ cười thật lòng xuất phát từ trái tim của Kanbei, khi cô bé đang ôm lấy Shojyomaru, Yoshiharu cười mỉm và nghĩ thầm “Lúc này đây, nom em ấy đúng là khác hẳn với Kanbei mà mình biết, có vẻ như sau cùng thì, con bé cũng vẫn chỉ là một cô gái mà thôi.”

Nhìn cặp chị em đang quấn quýt bên nhau kia, Hanbei ghen tị mà cảm thán, “Đúng là một muội muội dễ thương thật~”

“Dù rằng anh đang lo sợ là, Nagahama sắp trở thành một hậu cung loli mất thôi, thế nhưng mà, tại đó vẫn còn có Nene làm bạn với Shojyomaru, nên chẳng có gì phải lo lắng quá cả~”

“Vâng ạ, Nene chắc chắn sẽ trở thành bạn tốt với em ấy thôi.”

Yoshiharu và Kanbei cùng mỉm cười mà gật đầu đồng ý với gợi ý của Souen.

“Nghe đây nè Sagara Yoshiharu. Nếu như mà anh dám làm điều gì kỳ lạ với Shojyomaru, chắc chắn mị sẽ cắt chym anh ngay lập tức đó~”

“Nói bao nhiêu lần rùi mà, anh không phải là lolicon~ Và lúc này đây thì anh có rời khỏi Harima kiểu gì đây được cơ chứ?”

Và cứ như thế, Kanbei đã gửi cô em gái bé bỏng Shojyomaru của mình, với danh nghĩa là con tin, đến thành Nagahama, dưới sự thuyết phục của Souen, cha của cô bé.

Tất nhiên là, sau hành động này của cô bé, các lãnh chúa tỉnh Harima đều sẽ liền truyền tai nhau là “Ta nghe được là Kanbei đã gửi đi cầm nhân rồi đó.” “Còn những nghi vấn về chuyện tiểu nữ đó đang có âm mưu chiếm lấy Harima làm của riêng nó thì sao…” “Sau chuyện này, thì mọi thứ cũng đã quá rõ ràng rồi.” và cũng dần bình tĩnh lại.

Dù rằng phía quân ta cũng vẫn chẳng có thêm được mống viện quân nào, thế nhưng mà, với thành tựu đạt được lần này, họ đã chuẩn bị xong được bước đầu tiên.

Nhưng đây cũng là lần đầu tiên, sự quyết tâm của Kanbei hòng buộc Yoshiharu phải trở về tương lai, cũng đã dần nguội đi một chút.

Nếu như mà cô bé không gửi được cậu trai quay trở về tương lai, tương lai của Oda Nobuna chắc chắn sẽ bị trở thành một nồi lẩu thập cẩm dở tệ. Dù nhờ vào việc Linh miêu đang ám lấy Yoshiharu, cũng đã câu được cho cô bé thêm một chút ít thời gian, thế nhưng mà nhiêu đó cũng chỉ như là muối bỏ bể. Để giải thoát Oda Nobuna khỏi vận mệnh của “Tower”, cô bé buộc phải đuổi Yoshiharu đi ngay lập tức!

Nhưng cứ mỗi lần cô bé nhớ lại vẻ mặt của Yoshiharu, người đã đứng ra và cố gắng hết sức để bảo vệ cô bé khỏi sự lăng nhục của các lãnh chúa vùng Harima, ngực Kanbei lại bỗng nhói lại, và có một sự ấm áp lạ thường lan ra từ trong thân tâm của cô bé.

Liệu có cách nào để bảo vệ được Oda Nobuna mà không phải gửi Sagara Yoshiharu trở về lại tương lai sao…Không, mình chẳng có chút ý tưởng nào hết cả…

Dù rằng Kanbei đã bắt đầu thừa nhận là, cô bé đang có mối hiểu nhầm trầm trọng đối với Sagara Yoshiharu, nhưng mà là hiểu nhầm ở chỗ nào cơ chứ? Cô bé lại chẳng thể nào mà rạch ròi rõ ràng được. Vỗn dĩ thì, suy đoán được tâm tư và suy nghĩ của người khác, không phải là sở trường của Kanbei; chuyện học thêm thuật tiên đoán nhờ vào bài Tarot cũng là nhằm để khắc phục được cái yếu điểm chí mạng đó của cô bé.

Và thêm nữa,

Tương lai mà tấm bài Tarot đã dự đoán về Takenaka Hanbei, cũng khiến cho Kanbei phải bận lòng.

Dù lúc ấy, trong vô thức, cô bé đã tráo lại tấm bài vào trong bộ bài Tarot để không ai có thể nhìn thấy được, thế nhưng mà, Kanbei vẫn luôn băn khoăn rằng, liệu rằng hành động lúc đó của cô bé có phải là đúng đắn không?

Lý do là vì…Tấm bài mà Hanbei đã rút được lúc đó, khi mà cô bé hỏi về tình trạng sức khoẻ của mình…

“Làm thế nào mà? Chắc chắn là do thuật bài Tarot vốn dĩ là không thể nào dự đoán được chính xác hoàn hảo thôi! Bởi vì chẳng có cơ sở nguyên lý khoa học gì trong thuật bói toán cả, thế nên là chắc chắn đã có sự nhầm lẫn ở đâu đó, chứ sao mà cái kết quả ấy lại có thể là sự thật được cơ chứ!”

Lần đầu tiên trong đời mình, Kanbei lạc lối trong vô định.

Cô bé lúc này vẫn chưa thể nhận ra được, chính vì những cái suy nghĩ lo âu đó, đã tạo nên một điểm tối trong trí tuệ hoàn hảo của chính mình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận