Tham vọng của Oda Nobuna
Mikage Kasuga Miyama-Zero
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08

Hồi 16: Thảm kịch tại Kamigyo

0 Bình luận - Độ dài: 2,541 từ - Cập nhật:

Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra ở Kyoto?

Trong thời kỳ Heian, Kyoto đã bị chia ra làm hai nửa: Sakyo và Ukyo.

Nhưng bởi vì Ukyo là một vùng đất có nền khí hậu ẩm ướt, thế nên nơi đó đã sớm bị bỏ hoang vì không phù hợp để sinh sống; Sakyo cũng vì lý do đó mà trở nên thịnh vượng hơn bao giờ hết.

Nhưng trong thời kỳ Chiến quốc, Sakyo đã một lần nữa bị phân ra thành bắc Kamigyo và nam Shimogyo; hai vùng đất này cũng đã bắt đầu phát triển theo hai hướng độc lập khác nhau.

Kamigyo, nơi mà cung điện Nijo tọa lạc, ngôi thành mà Imagawa Yoshimoto đang sinh sống, là khu vực phồn vinh và phát triển, có nhiều quý tộc và giới thượng lưu trú lại.

Còn ngôi đền Honnou, nơi mà Nobuna đang trú chân, cùng với đền Myotaku, nơi Yoshiharu đang ở tại; thuộc về vùng đất Shimogyo, nơi an cư lạc nghiệp của giới thường dân Nhật Bản. 

Các quý tộc và giới thượng lưu, những kẻ đang tề tựu tại Kamigyo, chưa bao giờ có ý định muốn từ bỏ các lợi ích của mình; thế nên bọn họ luôn tỏ rõ vẻ khinh thường tới Nobuna, nàng công chúa đã luôn thúc đẩy việc mở ra một thị trường tự do và bãi bỏ hẳn các loại thuế má lằng nhằng và xưa cũ của nền văn hoá trước.

Ngược lại thì, những thương nhân mới nổi đến từ khắp mọi nơi trên đất nước Nhật Bản, đã nhanh chóng tập hợp tại Shimogyo, để thành tâm thành ý ủng hộ cho công chúa của họ, vị lãnh chúa đã gạt bỏ đi những hủ tục lạc hậu của vùng đất này.

Dưới sự làm việc không ngừng nghỉ của Nobuna, những thương nhân mới đã dần dần mở rộng được thị trường buôn bán tự do hơn lúc trước, nhưng trái lại, những quý tộc tại Kamigyo cũng đã từ từ bị mất đi các lợi ích vốn có của họ.

Và kể từ khi Oda Nobuna tiêu diệt Asakura Yoshikage, kẻ xưa nay vẫn luôn hậu thuẫn những quyền lợi cho tầng lớp quý tộc; giới quý tộc xứ Kamigyo đã lâm vào cảnh hoảng loạn.

Trong lúc căng thẳng ấy, một tin đồn đã được lan truyền giữa các quý tộc kia.

Những kẻ thường dân đã luôn chào đón Nobuna như là thủ lãnh tại Shimogyo ấy, đã bắt đầu có âm mưu xây dựng quân đội, để tấn công đến Kamigyo.

Tất nhiên là, kẻ đã xúi giục bọn họ, không là ai khác ngoài Đệ lục Thiên ma vương Oda Nobuna.

Sau khi chỉ định Yoshiharu làm thống soái cho cuộc chinh phạt đến xứ Chuugoku, Nobuna đã nhanh chóng rời khỏi thành Azuchi để trở về đền Honnou ở Kyoto; nơi mà nàng ngay lập tức bị những tin đồn vô căn cứ kia làm phiền.

“Hà cớ chi mà ta phải phóng hỏa Kamigyo chứ!? Dù là nhìn đám quý tộc ở đó bị đốt rụi thì cũng vui ra phết, thế nhưng mà như thế thì ta cũng phải chi ra cả mớ tiền để khắc phục hậu quả đấy!?”

Dù rằng Nobuna thì khinh khỉnh mà nói ra mấy cái lời dễ bị hiểu nhầm ấy, thế nhưng đúng là sau khi chiến thắng liên minh gia tộc Asai với Asakura, danh tiếng của nàng thay vì được nâng lên, thực tế lại rớt xuống thảm hại hơn cả lúc trước.

Vào đêm hôm ấy,

Nobuna có một buổi đãi rượu nho với Sen no Rikyuu ở tại phòng trà.

Như thường lệ, Rikyuu đang vận trên mình bộ đồ gothic lotlia xám đen mà chẳng lẫn vào ai được, gương mặt thì vẫn vô hồn như thế; nàng ta đã tổ chức buổi tiệc trà này với phong cách được trộn lẫn với thuật giả kim của người man di.

Sau khi tiêu diệt được gia tộc của Asai Asakura và thu về cái đầu lâu vàng như là chiến lợi phẩm, mẫu thân của Nobuna đã cắt đứt mọi mối liên hệ với nàng ta. Ngay sau đó, Sagara Yoshiharu, người mà nàng đã lâu chưa được gặp lại kể từ lúc ở Owari, đã làm một chuyện cực kỳ đáng xấu hổ ngay trước mặt nàng và đồng sự của cậu ấy; khiến cho cô thiếu nữ kiêm đại lãnh chúa Nobuna cảm thấy rất muộn phiền.

Nhưng cái ung nhọt khiến nàng đau đầu nhất lại là Ashikaga Yoshiaki.

Dưới cuộc tấn công của Matsunaga Hisahide, Mạc phủ Ashikaga vốn dĩ đã hoàn toàn bị tiêu diệt, thế nhưng, vị tướng quân của triều đại cũ ấy, lại chẳng biết làm cách nào mà giờ đã trở lại như bóng ma của quỷ dữ. Nobuna đã chẳng sao mà lường trước được cái hoàn cảnh éo le này.

“Rikyuu, ta nên giải quyết vụ Ashikaga Yoshiaki như thế nào đây nhỉ?”

 “...”

“Những kẻ ngu độn ở Kamigyo thì đang kết bè kéo phái hòng trục xuất “tướng quân” Imagawa Yoshimoto của ta ra khỏi lâu đài Nijou, để nhằm mang Ashikaga Yoshiaki trở về lại Kyoto đó. Bọn chúng thì tên nào tên nấy cũng suốt ngày gân cổ đòi phản bác lại các chính sách mới của ta, đúng là cái đám hám tiền chẳng thể nào mà nhè ra được chút tư lợi riêng vì đại sự đất nước mà!”

“Tiểu nữ có nghe được rằng, những thương nhân ở Kamigyo đã thuê đám người vô gia cư để gây rối xung quanh lâu đài Nijou vào tối nay đó ạ.”

“Không chỉ riêng mỗi tối nay đâu, có vẻ như dạo gần đây bọn chúng cũng hay tổ chức làm loạn ở đó lắm. Nhưng mà cũng phải công nhận là Imagawa Yoshimoto có ý chí đáng kinh ngạc thật; trong cái tình thế mà bản thân bị khinh miệt như thế, ấy vậy cô ta vẫn có thể giữ được cái vẻ điềm nhiên hay vậy cơ chớ?”

“Tiểu nữ nghĩ chỉ là do ngài ấy có phần hơi chậm hiểu thôi ạ.”

“Hehe, kể cả khi Rikyuu có nói về cô ta như thế, nhưng mà cũng có những lúc một kẻ cũng phải như vậy để tiến về được phía trước đó. À xin lỗi cô nghen, chẳng biết từ lúc nào mà ta lại bắt đầu hoài niệm về những ngày còn có Inuchiyo ở bên cạnh rồi.”

“...”

“Nhưng mà hem sao đâu, ta đã tuyển lựa được rất nhiều tuỳ tùng thông minh ở Kyoto đó.”

Rikyuu im lặng cảnh báo Nobuna, “Tiểu nữ nghĩ là ngài chỉ nên thu nhận tuỳ tùng ở tỉnh Owari với Mino thôi, nơi mà có người dân đáng tin và luôn ủng hộ ngài ấy ạ. Đất Kyoto thì toàn kẻ lạ, dễ bị địch trà trộn vào lắm ạ.”

“Cũng đúng là như vậy, thế nhưng mà, chỉ có một số ít người ở Owari với Mino là đủ trình độ để giao thiệp với giới hoàng gia và quý tộc thôi.”

“Dù có lẽ là đúng như ngài nói, thế nhưng rủi ro tiềm ẩn khi ngài thu nhận ai đó ở Kyoto vẫn là quá cao ạ.”

“Chẳng còn mấy thời gian nữa, giờ ta phải lập tức hành quân đến Harima ngay. Với số lượng quân ít ỏi mà tên ngốc Saru đó có, chẳng cách nào mà hắn có thể so bì được với tổng lực của gia tộc Mori đâu. Ta còn nghe  được rằng, đám lãnh chúa ở Harima còn đang bắt nạt Saru và chẳng thèm cung ứng mống viện binh nào ấy.”

“Để thuyết phục được các lãnh chúa Harima hợp tác, chúng ta cần có ít nhất là 2 vạn binh lính để thể hiện uy quyền của gia tộc Oda.”

Nobuna thở dài, “Ta bị sao thế nhỉ? Sao ta lại cứ phải bồn chồn như thế chớ? Cứ mỗi lần chuyện mà dính vào tên ngốc Saru đó, ta lại chẳng sao mà không lo lắng được cho hắn cả.”

“Đó là bằng chứng cho việc trái tim ngài đã thuộc về Yoshiharu-sama rồi đó ạ. Trái tim con người là một thứ cực kỳ bí ẩn, càng yêu sâu đậm, thì lại càng khó để mà không thao thức hơn.”

Rikyuu dùng cách riêng của nàng để an ủi Nobuna đang cực kỳ bồn chồn.

Dù Rikyuu thì chẳng thực sự mở miệng nói cái gì hết, thế nhưng nàng ta lại sở hữu thứ kỹ năng có thể giúp giao tiếp với người khác mà không cần phải thông qua trò chuyện.

“Ta thật đúng là quá đáng khi ép buộc Saru, kẻ vừa mới nhậm chứng cai trị vùng Nagahama, phải đi đối mặt với gia tộc Mori với chỉ số quân lực ít ỏi như vậy mà. Nhưng mà lúc này đây, Riku, Manchiyo và cả Juubei nữa, đều đang bận việc kín tay và không thể nào tiếp ứng cho hắn được; chỉ còn mỗi ta là có thể tự do di chuyển đến tỉnh Harima thôi.”

“?”

Rikyuu dường như cảm nhận được thứ gì đó khi nàng ta nhìn ra ô cửa sổ nhỏ của phòng trà.

“Sao thế? Hiếm khi thấy cô có biểu cảm hoảng hốt như thế nghen?”

“!”

“Ể? Cháy sao?”

“!”

“Cháy thật rồi! Chết tiệt, là từ hướng tỉnh Kamigyo và cung điện sao!”

“...”

“Gió tối nay lại còn mạnh nữa chứ! Nếu như lửa mà cứ tiếp tục bị lan ra như thế này, mọi chuyện sẽ càng trở nên tồi tệ hơn nữa mất!”

Chúng ta phải dập lửa ngay! Nobuna đứng dậy ngay lập tức.

“...”

“Nếu như ta mặc kệ vụ hỏa hoạn đó, cung điện và Kamigyo chắc chắn sẽ bị cháy thành than! Để ngăn cho lửa không thể lan ra thêm được nữa, chúng ta phải tìm ra được nguồn phát lửa rồi ngay lập tức đánh sập những tòa nhà xung quanh nó!”

Nobuna lao thẳng ra khỏi phòng trà và hét to, “Chuẩn bị ngựa cho ta!!!” và ngay lập tức lên đồ.

“Kamigyo đang cháy! Nếu cứ như thế này thì…Mặc kệ đi, chúng ta phải dập lửa ngay lập tức!”

Ở thời đại này, phương pháp duy nhất để ngăn lửa cháy lan ra là đánh sập những tòa nhà xung quanh vùng hỏa hoạn.

Trong khi đang sơ tán người dân, Nobuna và binh lính của nàng ấy đồng thời phá sập những tòa nhà xung quanh họ, chiếu theo phương thức ấy.

Nhưng trong lúc mà những thương nhân đang chạy trốn đến điện thờ, nơi đã được binh lính bảo vệ, thì lại thì thầm to nhỏ với nhau.

“Vụ hỏa hoạn này là do con nha đầu Oda Nobuna tự gây ra đấy!”

“Con nha đầu ấy hòng đốt trụi Kamigyo luôn chống đối ả thành cát bụi đây mà!”

“Đúng rồi, thời điểm quá chính xác luôn.”

“Chắc hẳn con nhãi ấy đã được đám nông nô ở Shimogyo thỉnh cầu “Hãy thiêu chết toàn bộ những thương nhân đối địch ở Kamigyo đi” và thậm chí còn đã nhận tiền của bọn chúng rồi…”

Và đám người đó cứ tiếp tục xôn xao về “Âm mưu của Nobuna”.

Giữa đoàn hỏa binh đang đối chọi lại với vụ cháy, Nobuna không hề nhận ra rằng nàng đang dần dần bị rơi vào bẫy.

Và tại ấy, còn có một thứ bí mật đen tối ẩn sâu trong âm mưu này, là điều mà Nobuna chẳng thể nào mà lường tới được.

“Lạ thật, sao lửa lại chẳng hề yếu đi một chút nào thế! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!?”

Dù Nobuna và binh lính của nàng ấy thì đang cố gắng hết sức để ngăn lại vụ hỏa hoạn, thế nhưng mà ngọn lửa ấy lại chẳng hề nhân nhượng mà tiếp tục cháy lan ra toàn Kamigyo.

“Đó là…!?”

Ít nhất thì chúng ta cũng phải bảo vệ được cung điện!! Với quyết tâm đó, tất cả các hỏa binh đều đã rút lại tại phòng tuyến cuối cùng.

Ngay lúc ấy, từ giữa vụ hỏa hoạn, cao trên trời, Nobuna thấy một cái bóng đen vụt qua.

“Đó là cái gì thế!?”

 Một con ma sao?

Trên đầu của cái bóng đen ấy là một cái sừng nhọn; tay của nó, không, vuốt của nó trông cứ như thể là có thể xé toạc mọi thứ mà nó chạm phải vậy.

Nó đang thu người để chuẩn bị lao xuống.

Cái bóng đen sống động giữa ngọn lửa ấy, có vẻ như sắp lao xuống rồi.

Nobuna kinh hãi hét lên, “Làm sao có thể được chứ!? Một sinh vật như thế, làm sao có thể tồn tại ở thời đại này được!!”

Con ma quay đầu lại, mắt của sinh vật ấy với Nobuna liền chạm nhau.

Nobuna dường như có thể nghe thấy tiếng gào xé giận dữ của nó đang vang bên tai nàng.

“Ta…đang cháy…”

“Cháy thành tro trong ngọn lửa địa ngục này đi, haha, hahahaha!”

Cái tiếng cười thật khiếp hãi mà chắc chắn không thể nào là của con người được!

Ác linh ư…ma quỷ từ thời đại cổ xưa…vì sao lại xuất hiện trước mắt mình thế này?

Chẳng còn thời gian để đối đầu với những thứ như thế này nữa, nếu như mình mà không sớm kết thúc được thời đại loạn lạc này, để có cơ hội tăng cường sức mạnh cho Nhật Bản, bằng không thì quốc gia này chắc chắn sẽ bị thuộc địa hoá bởi các nước man di mất…

Cái bóng của thời kỳ cổ đại, mau nhanh chóng cút về thời đại của ngươi đi! Đối với ta, thời đại này không cần đến một ác linh bị trói buộc trong những tín điều cổ hủ và lạc hậu đâu. Thứ nó cần là tương lai, và một người có thể dẫn dắt nó đi được đến tương lai đó. Phải rồi, người đó chính là anh ấy, người đã đến đây từ tương lai xa xôi kia…

“Hahahaha! Hỡi nữ nhân mỏng manh như cánh hoa kia, mau héo tàn trong nỗi hận thù của ta đi!”

Bị bao lấy bởi làn chướng khí toả ra từ bóng ma, ý thức của Nobuna bắt đầu mờ nhạt dần.

Trước khi bị bất tỉnh và ngã xuống khỏi yên ngựa, Nobuna nghĩ.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Vì sao nó lại tấn công mình chứ? Cứu em, làm ơn cứu em, Yoshiharu…

Đêm hôm đó, ngoại trừ Nobuna, thì chẳng ai thấy con ma đó cả.

Tất thảy những người đã có mặt ở đó thì đều nghĩ, rằng công chúa của họ đã bị ngợp khói mà ngất đi. Vì thế nên, họ đã cẩn thận đưa Nobuna trở về lại đền Honnou.

Nhưng, Nobuna, nàng công chúa đã bị chướng khí nuốt trọn, sẽ không thể sớm tỉnh lại được đâu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận