Tập 08
Hồi 06: Hội nghị nào! Tiệc trà nóng đến bỏng mắt của Yoshiharu!
0 Bình luận - Độ dài: 2,620 từ - Cập nhật:
“...Chết tiệt thật…Mình không thể nào mà rũ con Linh miêu này ra khỏi người được…Hết thời gian mất rồi…”
Yoshiharu đang khoanh chân ngồi chờ tại phòng trà, và rồi với sự xuất hiện của Nobuna với Mitsuhide, một cuộc loạn chiến ngôn đã liền diễn ra.
“Lâu lắm rùi mới được gặp lại anh đó, Sagara-senpai! Hãy cùng tổ chức lễ cưới kiểu man di tại thành Sakamoto, ngay sau khi mà em đã chinh phạt được Tamba nhé!”
“Eh~~? Vì sao mà Juubei-chan lại ở chỗ này thế?”
Với ấm trà đang được đặt giữa hai người bọn họ, Yoshiharu cùng với Nobuna đang truyền ám hiệu qua ánh mắt.
Chả hiểu sao mà dưng lúc này con bé Juubei lại đột nhiên trở nên nhạy cảm đến lạ thường á. Nhưng mà, em cũng chả biết phải lấy lý do gì để khiến cho con bé phải lập tức bỏ về cả~
Giờ cũng chẳng phải là lúc thích hợp để chúng mình bí mật hẹn hò đâu~, Yoshiharu than thở qua ánh mắt, nhưng Nobuna liền quay mặt ngoắt đi mà phản đối cậu trai trẻ.
Phải rồi nhỉ. Anh cứ để ngày tháng trôi qua mà chẳng thèm đoái hoài hử? Mà chẳng sao, em đã có sẵn giải pháp cho vấn đề này rồi đây. (Nobuna)
Đâu phải đâu mà~. Anh biết là, một đời người đôi khi chẳng quá được tuổi 20 (T/L note: Tại thời Chiến quốc, do chiến tranh loạn lạc diễn ra liên tục, người dân phải tòng binh và tiến ra chiến trường từ rất sớm, thế nên tuổi đời dân binh Nhật Bản thường kết thúc ở tuổi 20). Anh cũng chẳng có kiên nhẫn mấy đâu, đặc biệt là lúc phải lưỡng lự hay chờ đợi nữa… (Yoshiharu)
…Em biết mà. Giờ đây, khi mà mối quan hệ của chúng ta đã bị đồn thổi đi khắp nơi, nên em cũng đã ngờ rằng, em sẽ không thể thường xuyên ở bên cạnh anh được nữa; thế nhưng mà, nếu chỉ là bên trong phòng trà này thì…
Hmmm~ Chỉ cần Juubei cuốn gói khỏi cái chỗ này, sẽ chẳng có ai phát giác được chuyện của chúng ta đâu.
Tại phòng trà nhỏ.
Mitsuhide đang ngồi cạnh Yoshiharu.
Đó…là dấu hiệu của sự khởi đầu của một chuỗi thảm kịch.
“Hoho~ Hình dạng tách trà này nhìn lạ mắt thế nhỉ, là nghệ nhân nào đã làm nên được tạo vật này thế ạ~?” Ngồi bên cạnh Yoshiharu, Mitsuhide ngắm nghía cái tách trà, mà do chính tay cậu trai làm ra, và buông lời bình phẩm. Nhưng Yoshiharu lại vô ý mà ngó lơ cô nàng, thay vào đó, cậu thiếu niên tiếp tục cuộc trò chuyện với Nobuna qua ánh mắt.
Cứ như là họ đang nói chuyện với nhau thông qua trái tim vậy.
Cùng lúc đó, hội nghị quân sự đã được bắt đầu.
“Saru. Ashikaga Yoshiaki đã cấu kết với gia tộc Mori, và bọn chúng đã thề sẽ phục vụ dưới trướng của ngài ấy. Sự xuất hiện của Ashikaga cũng đã thúc đẩy bình thường hoá mối quan hệ căng thẳng giữa Uesugi Kenshin cùng với Takeda Shingen. Hai người bọn chúng đã ngừng giao chiến trên đảo Kawanaka, và Ashikaga cũng đã có động thái liên tục đích thân viết thư gửi đến cho Kenshin và Shingen. Vì gia tộc Oda đã có mối giao hảo với Shingen, thế nên hãy cứ tạm gác lại chuyện Shingen lúc này đã, thế nhưng, phía còn lại, với bản tính trung thành với chính quyền của Kenshin, có lẽ cô ta sẽ thực sự cân nhắc và đồng ý với lời kêu gọi của Ashikaga.”
“Phải rồi. Kể cả khi mà chúng ta đã hoàn toàn kiểm soát được các vùng đất xung quanh thủ đô, nếu mà Uesugi với Takeda lại quyết định kết đồng minh, mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ đau đầu đó…”
“Thế nên là. Dù rằng ta có muốn điều động toàn bộ quân nhà Oda đến để tiếp chiến với gia tộc Mori, thế nhưng với tình hình lúc này đây, ta chỉ có thể gửi một đạo vệ quân đến tỉnh Harima thôi. Bản thân ta cũng phải luôn cảnh giác với bất kỳ tin tức nào ở các tỉnh phía Đông mà.”
“Harima hửm? Là nơi chôn rau cắt rốn của Kanbei sao~”
“Đạo quân nhà Mori sẽ dừng chân ngay tại tỉnh láng giềng giáp ranh với Harima, Mimasaka của đất Bizen. Nếu như mà Harima bị chinh phạt, Settsu sẽ liền gặp nguy. Và một khi mà Settsu đã thất thủ, Kyo sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của bọn chúng. Thế nên ta đã gửi sẵn đạo vệ quân đến tỉnh Harima trước rồi.”
“Trận chiến lần này nghe còn nguy hiểm hơn lần ở Anegawa hay Gifu nhỉ~ Tôi thực sự có cảm giác bất an rồi đó.”
“Sagara-senpai, với Juubei này bên cạnh, anh chẳng phải cần lo nghĩ gì nhiều đâu. À mà anh nè, cái viên thuốc này là gì thế nhở~”
Mitsuhide nhạy bén đã phát hiện ra một viên thuốc lạ phía bên trong tách trà của Yoshiharu.
“Thuốc? À~~ Cái này~~~ Hử~~~ Đây là cái gì vậy nhỉ~?”
Đó là thứ thuốc của ninja mà Goemon đã đưa cho Yoshiharu, khi mà cậu ta đang ở cùng với Nobuna tại Hakone.
Thứ thuốc này vốn nguyên bản là thuốc giảm đau, thế nhưng mà nó lại có một tác dụng phụ cực kỳ kinh khủng. Khi nó được hấp thụ vào trong cơ thể người bệnh, tâm trí và thể xác của người đó sẽ liền trở nên cực kỳ phấn khích, cứ như là một loại thuốc tăng lực vậy.
Yoshiharu phải cân nhắc kỹ lắm nếu phải dùng đến nó, và mong là sẽ chẳng có vấn đề gì lớn xảy ra. Viên thuốc này được đưa đến bởi Goemon trong sáng, thế nên hẳn nó chẳng phải là thuốc tăng lực theo đúng chỉ định… chắc thế nhỉ...
…Nhưng, Yoshiharu lại mù tịt về công dụng thực sự của loại thuốc này, và cũng hoàn toàn quên béng mất chuyện nó đã bị trộn lẫn vào trong lá trà. Có lẽ cậu trai ngây thơ này vốn cũng chẳng có ý định gì là sử dụng nó trong buổi tiệc trà lần này đâu.
“Nhớ ra rồi, là Goemon đã đưa anh thuốc này đó. Có vẻ như nó như là một loại thuốc bí ẩn gia truyền có công dụng là giảm đau của gia tộc Ninja ấy~”
“Hô hô~ Juubei em, có vẻ là dạo gần đây đã phải sử dụng trí lực quá nhiều, nên đầu óc cứ ong ong, khiến cho em chẳng đêm nào mà ngủ được tròn giấc được. Nếu đây đúng là thuốc của tộc Ninja, hẳn nó phải có tác dụng ngay lập tức đúng hem~ Itadakimasu~ Ực~”
“Á, oi! Juubei-chan, đừng có tuỳ tiện uống thuốc mà chưa biết tác dụng như vậy chứ… Em thật bất cẩn quá rồi đó!”
“...Uh…”
“Oi? Em có ổn không vậy? Juubei-chan?”
“Kỳ lạ thật đó…cơ thể em…sao mà nóng thế nhỉ…”
Nhanh hơn cả cách mà người yêu cũ sẵn sàng trở mặt với Editor-san, thuốc “tăng lực” ngay lập tức đã bắt đầu có tác dụng.
Đột nhiên, khuôn mặt của Mitsuhide trở nên rực đỏ, và cô nàng bắt đầu thở hổn hển “hah…hah” theo một cách “kỳ lạ”.
“Ahh, sao mà lại nhớp nháp thế này…Kỳ…Kỳ lạ quá. C…Cơ thể em…nóng quá đi thôi…”
Ực, Yoshiharu vô thức nuốt nước bọt mà nhìn về cái cơ thể ướt đẫm mồ hôi, cùng với biểu cảm quá ư là lạ thường của Mitsuhide.
Hai chân cô nàng bắt đầu dang rộng ra thành hình chữ “八”, và đôi bàn tay nàng cũng đang vội cựa quậy bên má đùi trong của nàng ấy. Khoé mắt nàng ta cũng đã dần dần đẫm lệ.
“G…Gì đấy, Juubei? Saru, tên khốn nạn dâm dục nhà anh lại vừa đưa cho Juubei uống cái gì thế hả?”
“Nói trước rùi mà, là thuốc giảm đau~ A? Khoan đã, hình như thứ thuốc này có tác dụng phụ nữa thì phải~”
“Thế sao giờ anh mới chịu mở mồm nói hả?”
“No…Nobuna-sama. Nguy hiểm lắm…Ngài đừng uống cái thuốc này…Ư ư, ngứa quá…Trong tận nơi sâu nhất của cơ thể mị…nóng rực….Hah hah hah…”
Dù đối với đàn ông, thứ thuốc này vốn chỉ là thuốc tăng lực bình thường, nhưng với phụ nữ, lại là thuốc gây lứng (kích dục) cực kỳ mạnh mẽ. Và rồi, cái tính tò mò đến phiền phức của cô nàng Nobuna, lại chọn ngay lúc này mà làm loạn.
“Hửm? Đây chắc không phải là thuốc độc đâu nhỉ? Nhìn Juubei, thì có vẻ như nó cũng có hiệu nghiệm phết. Để mị thử miếng xem nào~”
“Không…Ngài không được, Nobuna-sama!”
“Chẳng có hại gì quá mức nếu ta chỉ uống có một liều thôi, phải không? Vì dạo gần đây ta cứ hay bị mất bình tĩnh ấy, nên đầu ta cũng hay bị nhức nhức suốt ngày thui~”
“Không được, Nobuna-sama. Đúng là nó có giúp giảm đau đầu thật, nhưng toàn thân em giờ đang nóng như lửa đốt ấy ạ…Em có cảm giác như…bồn chồn sao ấy ạ…Hah hah…hah…hah…”
“Tác dụng phụ là do cơ địa của mỗi người thôi. Nếu mà có gì kỳ quái quá, ta chỉ cần bảo Danjo bào chế thuốc giải là được mà. Ực~”
Nobuna uống thuốc với vẻ hiếu kỳ tột độ.
“Ahh!”
Yoshiharu cuối cùng cũng đã nhớ ra. Đây là thuốc tăng lực cực mạnh! Vốn ban đầu nó chỉ được sử dụng như là thuốc giảm đau, thế nhưng, tác dụng phụ lại khiến cho người ta hưng phấn quá mức! Trước buổi hẹn hò bí mật với Nobuna, Goemon đã đưa cái thuốc này cho mình đây mà!
“Nobuna! Không ổn, cái thuốc này là…Cô đã uống nó luôn rồi ấy hả!?”
“Ể? Chẳng phải nó chỉ là thuốc giảm đau thôi à? Chính mồm đã anh nói thế chứ ai…Ah…Hừmmm!?”
Cô nàng đột nhiên chết lặng.
Sau khi uống thuốc, chẳng mất bao lâu để Nobuna cảm thấy tê rát khắp cơ thể mình.
Nhưng mà, tâm trạng cô nàng cũng khác hẳn nữa… Đây chẳng phải là kiểu tê rát bình thường đâu.
“C…C…Cái gì thế này? C…C…Cơ thể…t…t…ta…n…n…nóng…Nóng quá…”
“No…Nobuna-sama, t…t…thứ này…c…có lẽ là th…thuốc…kích dục đó ạ…”
“Th…thuốc kích dục…gì…hả? S…S…sao mà cái thứ này…l…lại có trong phòng trà của Saru…chứ?”
“Hah…hah…hah…Nóng quá. Không chịu nổi nữa rồi…Phải cởi…cởi ra…Hah hah…”
“Kh…kh…kh…khoan đã, Juubei…! Tỉnh táo lại đi, Saru…vẫn còn đang ở đây đó, s…s…sao lại làm hành động khó coi như vậy…Ể?”
Si si………
Cơ thể của Nobuna đã ngấm thuốc và bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, “ngón tay” của Yoshiharu lại đang liền vuốt ve cô nàng theo một cách cực kỳ dâm dục nữa. Nhưng mà chân và hông của cô nàng lại đang tê cứng, đến nỗi mà nàng ta đã không thể nào mà tự đứng lên được nữa rồi.
Có tiếng mà chẳng có miếng, thực ra thì, đó có phải là ngón tay của Yoshiharu đâu, mà là bàn tay của Miêu Miêu đang chạm vào nàng ta ấy chớ.
“Nô~~~! Sa…Saru…Yoshiharu…! Kh…Khum phải là lúc này. Đừng có chạm vào em ở chỗ đó chứ…!”
“Ể? Chỗ đó là chỗ nào chứ hả?”
“...E…E…em…k…không chịu nổi nữa….Đ…Đ…ĐỪNG MÀ~~~~~~!”
Nobuna chẳng thể nào mà giữ mình ngồi ở cái thế seiza nữa rồi.
Nàng ấy gục ngã.
“Ahh, Nobuna-sama! Sagara-senpai, anh đã làm gì ngài ấy thế hả!?”
Mitsuhide thở hổn hển “Hah…hah..” và tay đã sẵn sàng đặt trên chuôi thanh kiếm đang đeo bên hông.
“Hiểu rồi! Là do cái con khốn nạn Mao Mao! Ngồi im ngay, giờ không phải lúc để cho nhà mi quậy phá đâu, Mao Mao!”
“Nhưng mà chạm vào da thịt của con gái là tập tánh của Mao Mao cơ mà~”
“Cái thứ thuốc đó không chỉ là thuốc giảm đau bình thường! Giờ mới nhớ ra được thì muộn quá rồi, mình phải làm sao đây cơ chứ!?”
Yoshiharu chỉ muốn tóm ngay cái đầu của con Linh miêu đang sờ soạng đùi của Nobuna kia, mà nhét nó vào bên trong áo, giấu nó vào bên trong ngực của cậu. Thế nhưng, bởi vì chẳng quen phải ngồi seiza lâu bao giờ, nên đùi cậu trai cũng đã hoàn toàn bị tê cứng rồi.
“Uwahh?”
“Gì…gì á…Yoshiharu!? Khoan… Khoan đã! Juubei vẫn còn đang ở đây cơ mà đồ ngốc này!”
Yoshiharu trượt chân khi cố gắng đứng lên, và ngã nhào lên phía thân trên đang chẳng hề phòng thủ gì của cô nàng Nobuna, người mà đang thở dốc “Hah…hah”, và cố giấu đi cái biểu cảm kỳ quặc của mình.
“...Không…Không được…Nobuna-sama…Ngài không thể làm thế được. Em đã cố tin tưởng Senpai rồi…thế mà anh ấy lại đánh tráo thuốc giảm đau mà lừa em với ngài uống thuốc kích dục…hah…hah…hah. Senpai, anh không được làm thế với Nobuna-sama…Nếu mà anh thực sự đang lên cơn lứng đến thế…thì xin hãy dùng cái cơ thể mỹ miều của Juubei này để thỏa mãn bản thân anh đi!”
“Gì chứ~ Hiểu nhầm trầm trọng rồi đó em ơi! Oi, Mao Mao! Đừng có tự tiện chui ra và sờ soạng bọn họ nữa coi!”
“Hứ~~~~~~~~~~~~~~~~~~? Dừng lại đi mà, Yoshiharu! Anh đang chạm vào chỗ nào thế hả~~~! Nâu, không phải là chỗ tam giác trong ấy chứ~~~ ”
“Xin…xin lỗi~ Là do con quỷ Mao Mao ấy! Đừng có mà nghịch đùi con gái lung tung nữa coi, con báo kia~!”
“Nâu! Nâu~~~! Nếu mà anh chạm vào đó, em sẽ lứng chết mất~~~ Ahhh~~! Nâu~~~~!”
“Này~~~Senpai~ anh đang chạm vào chỗ nào của Nobuna-sama thế hử….Ah, haha~!? Anh lần mò gì ở chỗ đó thế~! Ah, ahhh, sao mà em lại đuối sức dữ vậy~...”
“Hả!? Đừng có mà nói là…Cái con Mao Mao đó…Nó đang lần mò cả Nobuna, lẫn Juubei-chan cùng một lúc đó nhá~ Cái con quỷ nham hiểm và dâm dục này~~~ ”
Yoshiharu thì đang đè lên phía thân trên của Nobuna, người đang run lên lẩy bẩy, còn cái thân hình mảnh khảnh của cô nàng Mitsuhide thì đang dựa vào lưng cậu ta, mà cứ liên tục khóc nấc lên “Uhhhhh”.
“...Quá…Quá đáng lắm rồi ấy, Senbai…Anh thực nhám làm những hành động dâm dục đến thế ư…Dụ nhúng em vào phòng riêng…để chuốc thuốc kích dục…rồi còn dám chạm…vào cái chỗ nhạy cảm… giữa hai chân…của con gái bọn em nữa…”
“Này! Nói thế mà người điếc nghe được là phản cảm lắm nhá! Là đùi! Có phải là cái chỗ thiên đường…à nhầm…vùng kín ấy đâu chứ hả!”
“HAH, HAH, HAH…SARU, CHÌA CÁI ĐẦU NGƯƠI RA ĐÂY! CÁI GIỐNG DÂM DỤC NÀY! TA PHẢI TIÊU DIỆT NGƯƠI NGAY! SAO MÀ…SAO MÀ NGƯƠI LẠI DÁM! LÔI CẢ JUUBEI THAM GIA CÙNG CHỨ HẢ~~~ĐỒ NGU NGỐC~~~!”
“Mao Mao vui, Mao Mao hạnh phúc quá~ Miễn là khi nào vẫn còn được chạm vào con người, Mao Mao sẽ không bao giờ phải cảm thấy cô đơn nữa~ Với bàn tay này, với đôi chân và cái đuôi này, Mao Mao sẽ chạm vào cả hai người họ cùng lúc lun~”
“EHHHHHHHHHH~?”
“UHHHHHHHHH~!?”
“NÀY! KHOAN ĐÃ~~~! MAO MAO! CON LINH MIÊU CHẾT TIỆT! MI HẾT SỨC QUÁ ĐÁNG RỒI ĐÓ~~~~!”
…………..
…………..
…………..


0 Bình luận