Lúc mà Goemon trở về bên cạnh Yoshiharu thì thời gian cũng đã điểm giữa đêm rồi.
Những công trình lớn bao quanh thành Miki đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc giữa thành Miki với thế giới bên ngoài.
Thiết kế của Kanbei đã hoàn toàn vượt xa thường thức vây thành của con người Nhật Bản lúc bấy giờ.
Mỗi tháp canh đều bố trí những ống nhòm ngoại lai để quan sát mọi động tĩnh xảy ra phía bên trong thành Miki.
Một điểm đột phá khác là sự kết hợp giữa rào chắn với hầm hào.
Bằng cách đặt lên những khẩu pháo thần công tân tiến nhất được nhập khẩu từ xứ nam ban nhờ vào Imai Soukyu, các tháp canh này có tầm quan sát toàn diện và có thể ứng phó với mọi tình huống có thể xảy ra.
Những công trình quân sự lạ lẫm có khả năng di chuyển vốn chưa bao giờ được phát minh đó, là do Kanbei sử dụng ý tưởng của Nobuna khi nàng ấy bảo cô lắp đặt bánh xe cho “Ầu~ Nó dừng lại rồi” dạo trước. Dù cho thứ vũ khí ấy vẫn chưa thể được sử dụng cho địa hình vùng núi hiểm trở, thế nhưng nếu là đồng bằng thì các tháp pháo ấy có sức mạnh không khác gì như những chiếc xe tăng ở thời kỳ hiện đại.
Không thể làm gì, binh lính trong thành Miki chỉ có thể im lặng trơ mắt nhìn những vũ khí khổng lồ kỳ lạ đang được dựng lên ngày qua ngày với một tốc độ quá đáng kinh ngạc. Cũng do thế, mà họ đã không thể nào tiếp tục gửi nhu yếu phẩm cho Ukita Naoie từ thành Miki qua đường bộ hành được nữa.
Đường thuỷ thì cũng đã bị kiểm soát bởi những hào kiệt xứ Amago.
Vừa mới quay trở lại chính trại, Goemon vốn luôn điềm tĩnh đã phải buột miệng thán phục với những thứ tháp pháo và tài năng của Hanbei.
Nữ quân sư đã tạo nên những vật thể mà vốn chỉ có trong viễn tưởng, thật là một thành tựu quá đỗi tuyệt vời.
Thời đại đang dần chuyển mình.
“Sao cứ mỗi lần trở về là quần áo em lại rách tơi tả thế hử Goemon? Đừng có gắng quá sức nhé em!”
Yoshiharu gặp Goemon tại lều họp.
“Takanaka-shi đã đoán đúng rồi ạ.”
“Quả nhiên là vậy ư…”
“Kuroda-shi hiện đang bị giam giữ tại nhà tù nằm phía sâu bên trong núi Shozan, lúc ấy em không thể tự mình cứu cô ấy ra được (Goemon nói lắp).”
Goemon trao lại tấm bài “The fool” cho Yoshiharu.
Dù Yoshiharu không hiểu được ý nghĩa của lá bài, thế nhưng hình ảnh chú chó nhỏ là bạn đồng hành duy nhất của người du mục lại quá phù hợp với hoàn cảnh của Linh miêu và Kanbei.
“Có vẻ như Kuroda-shi đã một mình đi tới núi Shozan để đàm phán với Ukita Naoie, thế nhưng không may là cô ấy đã bị bắt lại.”
Yoshiharu chợt hiểu được lý do mà Kanbei đã đưa lại lá bài này cho Goemon.
The Fool nghĩa là kẻ ngu dốt.
“Chính em ấy là người đã nói rằng chỉ riêng một cá nhân thì không thể nào thay đổi được lịch sử cơ mà? Vậy sao lại quá khờ dại mà tự thân một mình làm cái chuyện nguy hiểm đó cơ chứ?”
Đôi mắt cậu thiếu niên rưng rưng như sắp khóc, thế nhưng giờ không phải là lúc để cậu tỏ ra yếu đuối.
Mình phải cứu em ấy khỏi chỗ đó ngay lập tức!
“Nhưng mà, chuyện chẳng đơn giản thế đâu, Sagara-shi.”
“Sao vậy Goemon?”
“Lúc mà vừa xác nhận được Kuroda-shi vẫn còn sống, Ukita Naoie cũng đã phát hiện ra em. Naoie-jii-san đã liên tục hét lên rằng, ông ta sẽ xử tử Kuroda-shi ạ.”
“Xử tử sao!?”
“Kuroda-shi đã không phản bội, nhưng tình cảnh hiện tại thì cũng chẳng mấy khả quan.”
“Chết tiệt!”
“Địch chắc chắn đã tăng cường cảnh giới nghiêm ngặt hơn. Giải cứu Kuroda-shi sẽ không dễ dàng gì.”
“Nhưng dù thế thì cũng không thể nào bỏ em ấy lại đó được!”
Ngay khi mà Yoshiharu đang chuẩn bị vắt óc để nghĩ ra một chiến lược nào đó, thì Hanbei đã mang một tiểu nữ vào.
“Khụ khụ, Yoshiharu-san, có sứ giả của Ukita.”
“Hanbei-chan! Chẳng phải anh đã bảo em đi nghỉ rồi sao!?”
“Umm…” Hanbei lắc đầu.
“Có vẻ như là chuyện quan trọng nên em phải có mặt ạ.”
Sứ giả mà Ukita Naoie gửi đến là một tiểu cô nương nhỏ tuổi.
Mặc cho thế, khuôn dung của cô bé lại chẳng có chút dao động, kể cả khi đang đơn côi tại sâu trong lãnh địa của kẻ địch.
Tiểu cô nương này có vẻ như là người ngoại lai, màu tóc và tròng mắt nổi bật hẳn so với người dân của đất nước này.
Tác phong và cử chỉ của cô bé thật chuẩn mực và lanh lợi, chẳng bù cho ngài thống soái của đoàn Sagara đăng khoanh chân ngồi xổm tại đằng kia.
“Tiểu nữ có mang theo bức thư của chủ quân, tiểu nữ xin phép được chờ ở đây đến khi nào ngài đáp lại. Nếu như ngài không còn căn dặn gì khác, xin được phép cáo lui.”
Tiểu cô nương lễ phép trao bức thư tới tay Yoshiharu rồi rời khỏi căn lều.
Yoshiharu đã phải nhăn mặt khi đọc nội dung của nó.
“Trong thư viết gì thế ạ?”
“Vì các người đã phát giác ra rằng Kuroda Kanbei đã không phản bội, nên mỗ chẳng còn lý do gì để giữ mạng cho con bé đó hết; nhẽ ra mỗ phải nên xử tử nó ngay, thế nhưng mà…”
“Uhhh, nhưng gì vậy ạ? Yoshiharu-san?”
“Mỗ vẫn chưa nhận được bất cứ mệnh lệnh nào yêu cầu mỗ phải giết chết Kuroda Kanbei. Tất cả những gì mà gia tộc Mori quan tâm là bắt sống Yamanaka Shikanosuke. Hiện giờ có vẻ như là mỗ chỉ cần bắt được Yamanaka Shikanosuke trước khi mà quân của gia tộc Mori tiến đến chỗ này, thì địa vị của mỗ vẫn sẽ được bảo đảm.”
Trong khi đọc to thư của Ukita Naoie, tay của Yoshiharu run lên vì giận dữ.
“Quân của gia tộc Mori sẽ đến đây trong vòng mười ngày nữa. Trước khi bọn chúng đến đây, nếu như ngươi đồng ý giao Yamanaka Shikanosuke ra, thì mỗ sẽ trả lại ngươi Kanbei vẫn còn nguyên vẹn; thế nhưng nếu nhà ngươi dám từ chối, thì cái ngày mà gia tộc Mori đặt chân đến mảnh đất này, sẽ là ngày mà Kuroda Kanbei về với tổ tiên; hãy coi như đó là phần thưởng vì nhà ngươi đã dồn ép mỗ được đến tận mức này đi.”
Đọc xong, Yoshiharu gầm lên, “TÊN KHỐN UKITA NAOIE! THƯ KIỂU *** GÌ ĐÂY THẾ HẢ!?”
Tâm trí của cậu thiếu niên ngập đầy giận dữ đến nỗi mà giọng nghẹn lại, mũi thở không ra hơi.
“Có chết tao cũng không bao giờ giao Shikanosuke-chan cho mày! Cái lịch sử khốn nạn! Lũ Mori có bao giờ nhân từ với kẻ thù truyền kiếp của chúng, những hào kiệt xứ Amago đâu cơ chứ. Với một Shikanosuke-chan không bao giờ chịu khuất phục hay lui về làm ni cô, cô ấy chắc chắn sẽ bị bọn chúng giết chết! Nhưng nếu mà cứ như thế này, thì Kanbei sẽ… Chỉ còn có 10 ngày nữa ư!”
Goemon khẽ mím môi và kéo nhẹ tay áo Yoshiharu.
“Sagara-shi…như trước đây em đã từng nói với anh… đã đến lúc mà chúng ta phải biết từ bỏ rồi...”
“Đừng có nói những lời cay độc như thế chứ Goemon! Bảo anh từ bỏ ư! Làm sao mà anh có thể vứt bỏ mạng sống của đồng đội dễ dàng như thế được!”
Goemon chợt đứng dậy, mắt đối mắt với Yoshiharu mà hét to,
“Sagara-shi! Là thống soái, anh phải có đủ dũng cảm và quyết tâm để sẵn sàng buông bỏ mọi thứ trong những lúc ngặt nghèo như thế này!”
“Uhhh… Hanbei sẽ cố gắng tìm cách để giải quyết chuyện này, chúng ta rồi sẽ cứu được Kanbei khỏi núi Shozan thôi… thế nên hai người hãy bình tĩnh lại đi ạ!”
“Đừng ôm thêm việc nữa, Hanbei-chan. Mấy ngày nay em vẫn chưa ngủ được chút nào có đúng không?”
“Uhh…”
“Anh xin em, hãy mau đi nghỉ đi. Chuyện em gái của Kanbei vẫn còn chưa giải quyết đâu vào đâu nữa mà!”
“Về Shoyomaru-chan, em đã làm những việc cần phải làm với cô bé đó rồi, khụ khụ.”
“Đừng bảo là… em đã xử tử cô bé đó thật rồi ấy nhé?”
“Vâng…Shoyomaru đã bị “hành quyết” , một tin đồn dạng như thế đang được lan truyền khắp nơi ạ.”
“Vậy ư… cũng như là hồi Nagamasa à...”
“Thế nên là, tình cảnh của Kanbei hiện tại đang cấp thiết hơn ạ, khụ khụ khụ!”
Cơn ho của Hanbei đột nhiên trở nên dữ dội.
Dữ dội hơn hẳn những cơn ho thường ngày của cô bé.
Dù cho có Yoshiharu xoa lưng, Goemon có cho uống bí dược của ninja, cơn ho của Hanbei cũng chẳng hề có dấu hiệu là sẽ dừng lại.
“Goemon! Giúp anh đỡ em ấy lên lưng!”
“Mmm, đây không phải là cơn ho bình thường.”
Yoshiharu vội vã cõng theo Hanbei, người đã phải lao lực quá độ và ngất đi rời khỏi căn trại.
Băng qua vô số những rào chắn cùng những tòa tháp canh, cậu thiếu niên tiếp tục đi về phía trước mà cố gắng không để lay động đến Hanbei…
Để xác nhận hướng trại của Hanbei, Yoshiharu ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bầu trời đêm của thời kỳ chiến quốc tại Harima tỏ rõ như ban ngày.
Chẳng có gợn mây nào, trên màn trời sâu thẳm là vô số những vì sao đang dõi xuống nhân gian.
Thật là một khung cảnh tuyệt đẹp mà Yoshiharu chẳng thể nào thấy ở thế kỷ 21,
Người ta gọi đó là dải ngân hà ư?
Chợt cậu thiếu niên để ý,
Cơ thể Hanbei thật nhẹ,
Nhẹ đến mức mà cứ tưởng như là chẳng có chút trọng lượng nào trên lưng cậu ta vậy.
Hanbei vẫn luôn gầy như thế ư?
Mình đã quá dựa dẫm vào cô bé này rồi, cứ vô lý mà đùn đẩy biết bao việc cho em ấy.
Thành Miki,
Nhuệ khí của ngôi thành đang dần bị nuốt trọn bởi chiến trường mà nữ quân sư này đã bày ra.
Bởi do là quân sư sở hữu tài năng quá đỗi phi thường, Hanbei-chan đã luôn suy nghĩ về “Một cuộc chiến mà không ai phải hy sinh”.
Và Kanbei-chan đã giúp cho em ấy thực hiện hoá giấc mơ đó bằng kiến thức về khoa học ngoại bang.
Thế nhưng mà,
Nhưng mà sao mình lại cứ có cảm giác rằng, mình đã quên mất chuyện gì đó vô cùng quan trọng chứ? Dù chẳng thể biết vì sao, thế nhưng cái cảm giác khó chịu trong lòng của Yoshiharu đang càng lúc càng rõ ràng hơn.
“Yoshiharu-san...”
Hanbei đáng ra phải đang bất tỉnh lại bỗng thì thầm vào tai cậu thiếu niên.
“Xin anh hãy mang em… đến một ngọn đồi nhỏ, nơi em…có thể quan sát được toàn cảnh thành Miki ạ.”
“Không được! Em phải đến y sư ngay, với cả gió trời đêm không tốt cho cơ thể của em chút nào!”
“...ở chỗ ấy…em có thể hấp thụ được khí…từ thành Miki… xin anh…”
Dù rằng đã thở còn không ra hơi, thế nhưng Hanbei cứ liên tục nài nỉ, khiến Yoshiharu chẳng còn cách nào khác mà phải thuận lòng.
Cả hai đã trèo lên một khu đất cao tại gần thành Miki.
Với sự giúp đỡ của Yoshiharu, Hanbei từ từ ngồi dậy và lặng lẽ nhìn về hướng ngôi thành.
Tại sao?
Tại sao mình lại đưa Hanbei-chan đến đây cơ chứ?
Tựa đầu bên vai Yoshiharu, Hanbei thì thào,
“Trong lúc mà Yoshiharu-san đang cõng em đi…em đã nghĩ ra một cách để cứu… Kanbei rồi...”
Yoshiharu định nói gì đó nhưng Hanbei tiếp tục cất lời,
“Nếu như bây giờ chúng ta tấn công núi Shozan… Kanbei sẽ gặp nguy hiểm…Thế nên là chúng ta buộc phải tạo ra một cơ hội… để ép buộc cho Ukita phải tấn công chúng ta.”
Yoshiharu lo lắng nhìn về phía Kanbei.
“Một cơ hội ư?”
“Dù thành Kotsuki hiện đã bị chinh phạt bởi Ukita…nhưng sức phòng thủ của nó lại vô cùng yếu… Xin anh hãy cho em chỉ huy một đội quân nhỏ để giả vờ tấn công thành Kotsuki... Thấy đường rút quân của mình bị bịt kín, Ukita chắc chắn sẽ phải hoảng sợ…mà đưa binh đánh đuổi quân ta…”
Trí tuệ của Hanbei lúc nào cũng khiến cho Yoshiharu phải kinh ngạc.
“Giờ đây khi mà thành Miki ở phía đông đã bị phong toả…Ukita chắc chắn sẽ không muốn thành Kotsuki tại phía sau lưng hắn bị chiếm giữ đâu…”
Dù họ sặc sụa, Hanbei vẫn không ngừng giải thích chiến lược của trận chiến cho Yoshiharu.
“Và dù điều này có phần hơi mạo hiểm… nhưng xin anh hãy cho Shikanosuke-san dẫn đầu đoàn nghi binh ạ…Vì muốn bắt được Shikanosuke-san, Ukita chắc chắn sẽ tự thân cầm quân… Sau khi đã bắt được Kanbei, nếu như hắn có thể bắt sống thành công thêm Shikanosuke-san…lời hứa giữa hắn với gia tộc Mori sẽ được coi như là đã được hoàn thành…và địa vị của hắn sẽ không bị suy chuyển.”
Yoshiharu gật đầu.
“Tất nhiên là…chúng ta chỉ giả vờ thôi…Trong lúc quan sát “khí” của quân Ukita…em sẽ lựa chọn thời điểm thích hợp để giăng bẫy tóm gọn quân địch trên sông Yumezaki… với chiến lược “đột kích từ mọi phía”. Thế nhưng nếu như quân địch phải chịu tổn thất nặng nề… chúng chắc chắn sẽ rút lui về lại núi Shozan…thế nên em sẽ giả vờ yếu thế và cố kéo dài trận chiến thêm...”
“Đột kích từ mọi phía ư? Thật hoài niệm mà, Nobuna và anh mém tý nữa thì bị đánh bại hoàn toàn tại Mino bởi do cái chiến lược đó ấy. Tài điều quân của em vẫn luôn sắc bén như ngày nào.”
“Dù chiến lược này vẫn chưa thể coi là hoàn hảo…thế nhưng… có lẽ… đó là điều cuối cùng… mà em có thể làm...”
“Hanbei-chan?”
Hơi ngập ngừng một chút, nhưng nữ quân sư lại tiếp tục.
“Tận dụng cơ hội đó, xin anh hãy nhờ Goemon và gia tộc Kawanami để giải cứu Kanbei… Ukita chưa bao giờ là một đối thủ dễ bị đánh lừa… thế nên em phải kiềm chân…để cho Goemon có thời gian giải cứu Kanbei, khụ khụ.”
“Anh thay em chỉ huy quân nghi binh không được sao?”
Với một gương mặt nghiêm nghị, Hanbei nói,
“Vâng, cả Yoshiharu-san lẫn Shikanosuke-san đều thiếu kinh nghiệm để vận dụng hiệu quả chiến lược “Đột kích từ mọi phía”... thế nên chỉ huy lần này buộc phải là em...”
“Anh hiểu rồi, vậy khi nào thì chúng ta bắt đầu kế hoạch này?”
“Goemon sẽ cần một chút thời gian để chuẩn bị…nhưng nếu có thể… tốt nhất là ngày mai.”
“Phải rồi, anh cũng đang lo cho tình cảnh của Kanbei quá…mong rằng sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra.”
“Mặc dù Ukita Naoie là một trong tam quỷ… thế nhưng có chuyện lạ mà em có nghe được… hắn ta không bao giờ làm hại nữ nhân…thế nên em đoán chắc hẳn chỉ bỏ đói Kanbei thôi...”
“Vậy thì sao hắn lại đe doạ chúng ta như thế chứ?”
“Có lẽ là do lần này tính mạng của hắn cũng đang gặp nguy hiểm… và khụ khụ…”
Yoshiharu khẽ xoa lưng Hanbei.
“Và?”
“Kế hoạch này…phải được…thực hiện…lúc em…vẫn đang…còn…tỉnh…”
“Han…bei…?”
Hanbei vẫn đã luôn gắng gượng,
Thế nhưng,
Cơ thể cô bé cuối cùng cũng đã vượt giới hạn.
“….”
Trong vòng tay của Yoshiharu, dáng người nhỏ bé của Hanbei từ từ đổ xuống.
Yoshiharu không thể ú ớ được tiếng nào.
Trong một khoảnh khắc, trái tim của cậu thiếu nhiên cứ như là đã ngừng đập.
Không thể tin vào mắt mình.
Đầu óc trống rỗng.
Chỉ còn cái cảm giác khó chịu cứ gào lên rằng, cậu thiếu niên đã luôn biết chuyện sẽ xảy ra như thế này.
Cứ như thế, sinh mệnh của Hanbei dần nhạt nhòa, lay lắt như ngọn đèn mờ giữa đêm khuya vắng lặng.
Thậm chí cô bé đã không còn có thể ho được nữa.
“Yoshi…haru-san…em…xin lỗi…có vẻ như…em không thể…tiếp tục… được… thêm… nữa rồi…”
Nụ cười gượng gạo của Hanbei càng khiến cho trái tim của cậu thiếu niên đau đớn và quằn quại hơn.
Tại sao…mình lại quá dựa dẫm…vào em ấy nhiều vậy chứ…
“Yoshi…haru-san….”
“Đừng nói nữa! Anh sẽ đem em về chỗ y nhân ngay!”
Yoshiharu muốn đứng dậy và bế Hanbei lên, thế nhưng cô bé lại kéo tay áo cậu và cố lắc đầu.
“...có chuyện… em muốn nói với anh…”
Nữ quân sư thều thào yếu ớt.
“Em xin lỗi…Em…Vẫn luôn…muốn được Yoshiharu-san…khen…rằng…Hanbei… giỏi lắm...Thế nên là…Em đã…nói dối…anh…Em… xin lỗi…”
Hanbei nhìn vào đôi mắt của Yoshiharu đã thấm đẫm lệ, mỉm cười và tiếp tục.
“Zenki-san… và em…đã phá vỡ phong ấn… tại Kyoto…”
“Phong ấn nào cơ?”
“Để bảo vệ… thường dân khỏi…quỷ dữ…Kyoto… từ thời Heian… đã được dựng nên…bởi nền tảng của… Âm dương thuật… thế nhưng mà…phong ấn đó… cũng chính là nguyên do…thu hút oán linh…Sutokunokami-sama[note79833]…tới Kyoto…”
“Em đang nói gì vậy, oán linh gì cơ chứ?”
“Những ác linh… luôn trú ngụ trong trái tim của con người… Rất lâu về trước…Kyoto đã bị nuốt chửng bởi thù hận… giận dữ và oán hận…tâm trí của người dân…đã bị gieo rắc…mầm mống của quỷ... Thời gian tại thành phố ấy… dường như đã ngừng trôi…cũng giống như sự oán hận trong lòng người dân… cũng chẳng hề thay đổi…Cuộc chiến Onin[note79834] từ trăm năm trước…thứ đã cướp đi… vô số những sinh mạng vô tội…vẫn đã luôn…”
“Ý em là nếu như chúng ta không làm thay đổi được suy nghĩ của người dân, thì chúng ta sẽ không thể nào kết thúc được thời đại ngập tràn chiến tranh này sao?”
“Nếu như… thế gian này… tin rằng…chiến tranh là cần thiết…thì cần…một ai đó…đủ ý chí mạnh mẽ …để dẫn dắt những mị dân ấy…thoát khỏi mê lộ…và người đó …không ai khác… ngoài Nobuna-sama…”
Hanbei mím môi cay đắng, Và em…chỉ là một kẻ giúp việc phụ hoạ mà thôi.
“Lúc tại núi Hiei…lý do mà em… đã dập tắt ngọn thánh hỏa đó… là để giúp cho trái tim của những con người… vẫn đang còn sợ hãi vong linh…được có thêm… một hy vọng mới…”
“Vậy, vì chiến tranh vẫn còn, có lẽ nào là chúng ta đã sai và ngọn thánh hỏa trên núi Hiei vẫn chưa bị dập tắt hoàn toàn ư!?”
“Dù cho… ngọn thánh hỏa đã bị dập tắt hay chưa… thì cũng không quan trọng nữa… từ cái ngày… mà nữ vương…Nobuna-sama vượt qua được….thảm hoạ tại núi Hiei…đã có một sự thay đổi lớn… trong lòng người dân thủ đô... Làn sóng khí…vẫn luôn chảy tại Kyoto…chính là long mạch…nguồn gốc sức mạnh của âm dương thuật…đã đang biến mất dần…”
“Hanbei-chan, bấy lâu nay em đã tự mình làm những chuyện đó ư? Cố gắng hết sức để chấm dứt thời đại của âm dương thuật…anh…anh đã không hề nhận ra chuyện đó…”
“Thời kỳ đen tối… bị thống trị bởi oán linh… sẽ sớm bị chấm dứt…Nobuna-sama… với Yoshiharu-san…chắc chắn sẽ chấm dứt được nó…rồi sau đó…thời đại này…sẽ là nơi… mà con người… có thể sống hạnh phúc… dưới ánh mặt trời rạng rỡ…”
Yoshiharu cuối cùng cũng đã hiểu ra được mọi chuyện.
Lý do vì sao mà Takenaka Hanbei lại muốn tự mình chiến đấu với thế giới tăm tối đó,
Và cả nguyên nhân đã khiến cho bệnh tình của cô bé đột nhiên ngày càng trở nặng hơn.
“Lý do mà cơ thể em trở nên suy kiệt đến như vậy, cũng bởi do chuyện đó có phải không?”
Hanbei lặng lẽ gật đầu.
“Từ lúc sinh ra… thể trạng em… đã luôn ốm yếu…thế nên em…buộc phải luôn định kỳ...hấp thụ khí …từ đền Seimei…để có thể kéo dài… sinh mệnh…”
Yoshiharu cắn môi.
“Nhưng giờ đây, bởi vì long mạch đã bị cắt đứt nên khí cũng đã dần mất đi… Hanbei-chan…vì sao…vì sao mà em lại làm một chuyện dại dột như thế chứ!?”
“Yoshiharu-san…anh và…Nobuna-sama… là người đã cho em… một lý do… để tiếp tục được sống…từ giờ trở đi…xin anh… hãy cho phép Kanbei… được kế thừa …giấc mơ ấy…”
Em đã rất hạnh phúc khi được gặp Yoshiharu-san đó ạ.
Hanbei cười.
Yoshiharu chưa bao giờ cảm thấy căm hận sự ngu dốt của cậu như thế này.
Cậu thiếu niên không còn dám nhìn mặt Hanbei nữa
Dù từ lâu đã nhận ra có điều gì đó không đúng, nhưng Yoshiharu luôn cảm giác nó là điều bất khả thi, thế nên cậu đã không quan tâm đến nó nữa; thời gian cứ thế trôi qua và cậu ta đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
Không phải là không thể nhớ lại được, mà là bởi Yoshiharu đã khước từ nó, cậu ta không muốn phải nhớ về những ký ức kinh khủng có liên quan đến cái tên Takenaka Hanbei.
“Trong sự kiện cuối cùng của Tham vọng của Oda Nobunaga, Takenaka Hanbei đã yểu mệnh bởi do bệnh tật trong lúc đang vây hãm thành Miki.”
…Vì… sao… mình lại…
Nhưng,
Yoshiharu chợt nhận ra,
Theo chính sử, Takenaka Hanbei đã thọ hơn 35 tuổi mà.
Cô gái nhỏ đang nằm trong lòng của Yoshiharu thậm chí còn chưa bước qua tuổi mười lăm.
Còn quá sớm.
Vẫn chưa đến lúc mà?
Đó là chuyện sẽ xảy ra tận mãi về sau! Vẫn chưa quá muộn! Sẽ ổn thôi, vẫn còn có thời gian mà!
Trái tim của Yoshiharu hét lên như vậy.
Thế nhưng,
Hanbei-chan đã phải rút ngắn tuổi thọ,
Bởi vì mình.
“Xóa bỏ bóng tối…chấm dứt long mạch…toàn điều vô nghĩa! Thật vô nghĩa khi mà thế giới đó lại không có em! Hanbei-chan! Trả lại mọi thứ về bình thường đi! Anh không muốn phải sống trong một thế giới mà không có em đâu!”
“Không thể…đâu…Yoshiharu-san …kẻ địch của Nobuna-sama…không chỉ là những lãnh chúa…thời chiến quốc này… Thứ mà đang… thực sự ngăn cản giấc mơ của Nobuna-sama…và Yoshiharu-san là những suy nghĩ cổ hủ… và những tâm trí chôn chân… từ chối bị thay đổi… tại trên quốc gia này…”
“Được rồi, đừng nói thêm nữa, chúng ta mau chóng quay về đi!”
“Chuyện… tình cảm của anh… sứ mệnh… Đại nghiệp …Thiên hạ bố vũ...và giấc mơ… tiến ra biển lớn…đều sẽ bị ngăn cản… bởi suy nghĩ rằng…“Quốc gia này đã bị nguyền rủa rồi, nó sẽ chẳng bao giờ thay đổi”...Âm dương thuật… thức thần… quỷ dữ… và oán linh…lẽ ra đã phải… biến mất… theo thời đại cũ…Một tương lai… như Biến cố tại đền Honnouji… chắc chắn… sẽ bị thay đổi… con đường…mà em đã chọn… đã đúng không sai…đó là những điều… mà em vẫn luôn tin vào...”
“Biến cố tại đền Honnouji…”
“Không… quan trọng …dù cho ai có …là kẻ phản đồ… do trái tim mục nát… của những kẻ không muốn phải thay đổi…những kẻ muốn huỷ hoại Nobuna-sama… đó là những con người… đã bị ám lấy bởi vong linh… và trở thành vật cản… tới giấc mơ của Nobuna-sama…để mở ra… cánh cửa…tiến đến …thời đại mới…”
Hanbei nói càng lúc càng chậm lại.
Yoshiharu ôm chặt lấy Hanbei mà thút thít khóc.
Mình đúng là một tên khốn nạn ngu ngốc mà!
Cậu thiếu niên cứ gào lên như thế trong tâm trí mình.
Hanbei nhận ra sự dằn vặt trong trái tim Yoshiharu, cô đưa tay lên lau nước mắt trên má cậu thiếu niên, dùng chút sức lực còn lại cuối cùng để an ủi Yoshiharu.
“Nếu như mà…chúng ta muốn thay đổi lịch sử… thì xin anh… đừng lãng phí thời gian… vào chuyện vô nghĩa… như là số mệnh của em…”
“Hãy chắc chắn… là anh… sẽ cứu được Kanbei… chỉ có… duy nhất… cô ấy… là có thể thay em… giúp đỡ Yoshiharu-san… và Nobuna-sama ạ… ”
Giọng của Hanbei nhạt dần, và chẳng thể nào mà nghe thấy được nữa.
Yoshiharu lặng lẽ ngẩng đầu lên trời.
Một ngôi sao băng bỗng vụt qua phía trên hai người họ.
Yoshiharu chợt nhớ lại một truyền thuyết.
Một điều ước sẽ trở thành hiện thực nếu như ta nguyện cầu đến sao băng ba lần.
Ta không quan tâm dù có ai nghe thấy lời cầu nguyện này hay không.
Dù người có là Chúa trời, hay là Thần phật, Quỷ thần đi chăng nữa…
Yoshiharu thầm ước từ sâu thẳm trong trái tim của cậu.
Mặc cho có chuyện gì sẽ xảy đến với thân xác này, linh hồn này, ta cũng không bận lòng nếu ta phải hiến dâng tất cả, nên cầu xin người…
Xin người hãy cứu lấy Hanbei-chan
Cứu lấy Kanbei.
Cứu lấy Shikanosuke-chan.
Cứu lấy Nobuna.
Cậu thiếu niên ước 4 điều ước.
Lặp lại từng từ, cho đến khi mà ngôi sao băng đó khuất dạng.
Yoshiharu tuyệt vọng. Liệu mình có thực sự có thể bảo vệ lấy ai không?
Đột nhiên cậu thiếu niên lại nghĩ về những lời mà Goemon đã cảnh báo cậu suốt vừa qua.
“Mình đúng là một tên ngu ngốc khốn nạn!”
Yoshiharu vung tay tự đấm vào mặt.
Lần này, cậu ta đã không thể kiềm lại được nữa mà nước mắt nước mũi chảy thành dòng.
“Yo…shi..ha…ru...san…”
Hanbei đã yếu đến mức mà mí mắt chẳng thể động đậy thêm.
Hơi ấm từ cơ thể cô đang dần bị cái lạnh của gió trời đêm cuốn lấy.
Như là đang nói mơ, cô cứ liên tục gọi tên của Yoshiharu.[note79835]
“A…Anh đây, anh ở đây này, Hanbei-chan…”
“Kanbei và… em…một người… đã được… sống tiếp…đúng không ạ? Sẽ không có chuyện…rằng cả hai chúng em…đã không được cứu…phải không anh…”
Tâm trí của Hanbei đang dần trở nên mờ nhạt.
“Không! Cả hai… còn sống! Chắc chắn là cả hai phải sống!”
“Yoshiharu-san…em đã làm đúng…phải không ạ…xin anh hãy nói sự thật…cho em …biết đi…”
“........”
“Ai là người…đã còn sống…vậy ạ?”
Yoshiharu câm bặt.
Có lẽ là chỉ trong một khoẳng khắc, hay là thời gian đã trôi không biết qua bao lâu.
Nếu như nói dối, thì cứ như là cậu đã làm một việc cực kỳ sai trái với Hanbei.
Yoshiharu siết chặt tay, chặt đến nỗi khiến cho lòng bàn tay cậu rỉ máu.
“...Là… Kanbei…”
Thật tốt quá ạ.
Hanbei mím môi.
Rồi sau đó, cô…đã mỉm cười.
Thanh thản.
Mình đã có một giấc mơ quá đỗi hạnh phúc rồi...
“Xin anh…đừng khóc…vì em nhé…”
Hanbei đã hoàn toàn lịm đi.
Cô muốn nói gì đó, thế nhưng chẳng có chút âm thanh nào còn được vang ra từ họng cô.
Cứ như thế, ngọn lửa sự sống của Hanbei đã lụi dần; Hanbei nằm đó, cứ như là cô bé chỉ đang ngủ thôi vậy.
Dù cho cậu thiếu niên có lay nhẹ hay xốc vào người.
Dù cho cậu có cầu xin cô, khóc to và cầu nguyện đến thế nào đi chăng nữa.
Cô bé cũng đã chẳng thể nào tỉnh lại được nữa.
Một suy nghĩ đáng nguyền rủa bỗng ngập đầy trái tim Yoshiharu.
Hanbei đã vĩnh viễn ra đi rồi.
“UWAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!”
Yoshiharu hét lên và mang theo cơ thể đã mất đi sự sống của Hanbei lao xuống vách đá.
Nhảy lên lưng ngựa, cậu thiếu niên lao thẳng về phía trại của Hanbei.
Yoshiharu không thể ú ớ thêm gì ngoài những hơi thở gấp đang tràn ra từ phía trong cổ họng.
Những chuyện mà đã xảy ra từ lúc gặp được Hanbei, cứ như là một thước phim dài đang vội vụt qua trong tâm trí cậu.
Những kỷ niệm, những cảm xúc đó chẳng khác gì những lưỡi dao sắc bén đang cứa thẳng vào trái tim của Yoshiharu.
Khi cậu thiếu niên lấy lại được nhận thức, thì cậu đã đặt cơ thể của Hanbei nằm trên giường rồi.
Dù ngực của cô thiếu nữ vẫn đang khẽ phập phồng, nhưng hơi thở yếu ớt của cô bé cứ như là sẽ chợt bị dập tắt lúc nào không hay.
“Chỉ cần nếu như mà Chủ nhân vẫn còn sống, thì ta vẫn có thể duy trì hình dạng này, thế nhưng điều đó cũng có nghĩa là ta sẽ biến mất một khi mà Chủ nhân đã tận mệnh.”
Zenki tiến đến sau lưng Yoshiharu.
“Chủ nhân sẽ không thể tỉnh lại, ngài ấy chỉ còn có thể trụ lại được nhiều nhất mười ngày nữa thôi.”
“10 ngày… ư…”
“Kuroda Kanbei cũng sẽ bị xử tử sau mười ngày nữa, có vẻ như số mệnh của hai người họ đã được đính chặt với nhau rồi.”
Mặt của Yoshiharu lấm lem nước mắt, Zenki khẽ vỗ vai cậu thiếu niên.
“Tôi…”
“Đừng mặc cảm, đây là con đường mà chủ nhân đã chọn. Đất nước này cần phải mở ra được một cánh cửa hoàn toàn mới để tiến tới tương lai. Kể cả dù cho không có cậu can thiệp, thì âm dương thuật cũng đã được định sẵn là phải biến mất khỏi thế giới này rồi.”
“Hanbei-chan nhẽ ra phải được sống. Nếu như mà tôi đã không gây hoạ khắp nơi, thì chắc chắn là em ấy vẫn còn sống!”
Bép.
Yoshiharu mở to mắt nhìn Zenki vừa mới tát mình.
“Sagara Yoshiharu! Nếu như cậu vẫn còn là một nam tử hán, thì đừng có mà nói những điều nhảm nhí như thế nữa! Cậu muốn làm ô uế ý chí của chủ nhân sao!?”
Như đã hiểu ra điều gì, cậu thiếu niên nín bặt mà ngừng khóc.
Phải rồi.
Nếu như mà mình bỏ cuộc tại đây, thì ý chí của Hanbei, giấc mơ và những nỗ lực của em ấy sẽ trở thành công cốc.
Yoshiharu cắn môi và nắm lấy cổ chân.
Mặc cho móng tay đã cắm thật sâu khiến cho máu bật ra, cậu thiếu niên cũng chẳng hề cảm thấy.
“Tôi hiểu rồi, giờ không phải là lúc để khóc lóc. Tôi sẽ tiếp tục tiến về phía trước, không dừng lại!”
Hô…Zenki nheo mắt.
“Đúng như mong đợi từ Sagara Yoshiharu, cậu đã có dáng vẻ của một bậc quân vương rồi đấy.”
“Tôi chắc chắn sẽ cứu được Hanbei-chan, Zenki! Kể cả dù cho thế giới này có tận, tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc, dù cho có ai có phản đối, tôi cũng sẽ bỏ họ ngoài tai!”
“Cậu dự định sẽ cứu ngài ấy như thế nào?”
“Là bởi do long mạch đã bị cắt đứt, thế nên khí mới bị yếu đi, nếu như tôi có thể tập hợp tất cả khí còn sót lại vào cơ thể của Hanbei, thì chắc chắn là tôi sẽ cứu được em ấy!”
“Đúng là một cách suy nghĩ sáng tạo, thế nhưng rất tiếc khi ta phải nói với cậu rằng, chuyện đó sẽ không thành công đâu.”
“Vậy thì mau nói cho tôi biết làm cách nào để cứu được em ấy đi, Zenki!”
“Hiện tại thì ta cũng chỉ giống như là chủ nhân mà thôi, yếu đuối và thật vô dụng.”
“Vậy thì những người còn lại thì sao? Chẳng nhẽ lại không còn có âm dương sư nào có đủ sức mạnh để cứu Hanbei-chan ư?”
“Ta không dám chắc về sức mạnh, thế nhưng đúng là có một vị âm dương sư có thể sẵn sàng giúp đỡ chủ nhân ở ngoài kia...”
“Người đó đang ở đâu vậy!? Mau nói cho tôi biết đi!”
“Như ta đã nói, tất cả các âm dương sư hiện đã bị mất đi sức mạnh. Dù là sinh mệnh của họ không bị yếu đi như chủ nhân, thế nhưng với tư cách là những pháp sư, họ đã thay đổi hoàn toàn, không còn như trước nữa.”
Chắc chắn là vẫn còn cách, phải có cách nào chứ! Yoshiharu sát lại gần Zenki.
“Dù đúng là có một cách, thế nhưng mà để thực hiện được nó thì gần như là bất khả thi.”
“Là gì? Nói cho tôi biết đi Zenki!”
Zenki cười quỷ quyệt.
“Tại Shousouin của đền Todai, có một bảo vật tên là Ranjatai.”
“Ranjatai?[note79836]”
“Đó là loại đệ nhất tuyệt thế trầm hương được lưu giữ từ triều Đường của thời đại Heian, tất nhiên là, đó không chỉ là loại trầm hương thông thường; chỉ với một giọt chiết xuất từ loại gỗ đó cũng có thể ban cho con người sự bất tử. Có một thứ linh khí cực đáng kinh ngạc đang được lưu giữ trong số trầm hương ấy, thế nên dù chỉ là một mảnh nhỏ trích từ nó thôi cũng sẽ bù đắp được lượng khí mà chủ nhân đang thiếu hụt. Mặc dù Ranjatai cũng chưa đủ mạnh để chữa dứt khỏi cho bệnh tình của chủ nhân, thế nhưng mà nó chắc chắn sẽ kéo dài đáng kể được tuổi thọ của ngài ấy.”
“Chỉ cần nếu em ấy vẫn còn sống và có đủ thời gian, thì tôi chắc chắn sẽ tìm ra cách chữa bệnh cho Hanbei-chan!”
“Dù Belchior Manase là một danh y có tiếng cả trong cách chữa bệnh bằng phương pháp cổ truyền lẫn y học ngoại bang, thế nhưng ngài ấy vẫn không thể chữa khỏi được căn bệnh của chủ nhân; điều gì lại khiến cho cậu tự tin khi nói rằng cậu có thể chữa được bệnh chủ nhân thế?”
Vậy thì mau nói cho tôi cách để lấy được Ranjatai đi! Không hề cố ý, Yoshiharu đã xông tới nắm lấy cổ áo của Zenki.
“Oi oi, Ranjatai là một bảo vật huyền thoại của hoàng tộc, nó không phải là thứ mà chúng ta dễ dàng chạm được vào đâu.”
“Nhưng mà vẫn có cách chứ!”
“Nếu như cậu dám làm chuyện hồ đồ, thì lịch sử sẽ càng trở nên hỗn loạn hơn nữa. Hiển nhiên là chủ nhân đã biết trước chuyện này và lo lắng cho cậu, thế nên là ngài ấy đã không hề nói gì cả, và vốn dĩ thì ngay từ đầu ta cũng không định nói cho cậu biết về thứ đó đâu chứ.”
“Hãy dùng cái đầu của cậu và suy nghĩ đi, một thứ như là Ranjatai không dễ gì để lấy được đâu. Kể cả dù cho nếu như chúng ta có cống nạp một khoản tiền lớn cho cung điện qua danh nghĩa của quý tộc, thì cũng e rằng chúng ta cũng chẳng có đủ thời gian đến khi mà cung điện chịu đồng ý đâu. Còn tệ hơn nữa nếu như chúng ta có ý định đoạt lấy nó bằng vũ lực, Oda Nobuna sẽ bị trở thành kẻ thù của cả đất nước này đấy!”
Nhưng Yoshiharu đang ở trong thế giới của chính cậu.
Dù cho Zenki có nói đúng như thế nào đi chăng nữa, thì cậu thiếu niên cũng chẳng hề có ý định gì là sẽ thoái lùi.
“Vậy thì chúng ta sẽ trộm nó, nếu như cử Goemon đi, chắc chắn chúng ta sẽ có được nó. Tất cả những gì mà chúng ta cần làm là cắt lấy một mảnh của nó và đem trở lại đây thôi.”
“Chưa nhắc đến sự thật rằng nó không phải chỉ là bảo vật mà chúng ta có thể sở hữu trong vài ngày hữu hạn, nếu như mà cậu gửi Goemon đến Shousouin, cậu dự định sẽ làm gì với cuộc hành quyết Kanbei vào 10 ngày nữa chứ?”
“AHHHH!”
“Không quan trọng dù có sử dụng phương thức nào đi chăng nữa, cậu chỉ có thể cứu được một trong hai người mà thôi. Ta mong muốn được tôn trọng ước nguyện của chủ nhân, thế nhưng mà nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này, cậu cũng sẽ chẳng cứu được Kuroda Kanbei đâu!”
“Phải rồi, nếu không có Hanbei-chan, thì chúng ta cũng sẽ chẳng sử dụng được chiến thuật “Đột kích từ mọi phía”.”
Lúc này đây, nằm trước mặt của Yoshiharu là một quyết định khó khăn.
Cậu thiếu niên không biết phải chọn đường nào cho đúng.
Dù cho cậu đã cố hết sức để mà suy nghĩ, thế nhưng đến cuối cùng thì cậu cũng chẳng thể nào quyết định được.
Ngay từ đầu thì mình cũng đâu phải là loại hay suy nghĩ nhiều đâu cơ chứ.
Mình là Sagara Yoshiharu kia mà.
Tim mình đang gào thét, nó đang thét rằng nó sẽ chẳng chịu từ bỏ bất cứ ai.
Thét lên rằng sẽ chẳng có tương lai nào dành cho kẻ dám hy sinh mạng sống của chính đồng đội mình!
Yoshiharu hét lên, “Zenki, vì giờ anh vẫn chưa thể biến mất được, hãy trợ giúp tôi!” và bước ra khỏi căn lều.
“Cậu đi đâu thế?”
“Đền Honnou! Tôi sẽ đến chỗ của Nobuna! Nếu là cô ấy, thì chắc chắn cô ấy sẽ lấy được Ranjatai về cho Hanbei-chan!”
“Nếu không được sự cho phép của cung điện, mà chúng ta sử dụng vũ lực để đoạt lấy nó, thì tiếng xấu rằng Oda Nobuna muốn phá huỷ cung điện sẽ càng trở nên rõ ràng hơn đấy; và một khi mà gia tộc Oda bị trở thành kẻ thù của quốc gia, cũng là lúc mà mọi thứ đã chấm hết đó.”
“Tôi sẽ không để Nobuna trở thành kẻ thù quốc gia! Nhưng mà tôi chắc chắn cũng sẽ không để cho Hanbei phải chết! Thế nên bằng mọi giá tôi sẽ có được Ranjatai và cứu được cả Kanbei!”
“Cậu là một tên ngốc à? Cậu có thể làm được gì trong chỉ mười ngày chứ? Và cũng đang có vô số những sự việc bất thường đang bủa lấy quanh Oda Nobuna ở Kyoto nữa. Nhẽ ra cậu đã phải hiểu được chuyện này từ lúc mà cái mệnh lệnh kỳ lạ yêu cầu phải xử tử Shojyomaru được ban xuống rồi chứ!? Sao mà cố chấp đến vậy hả!?”
“Chẳng phải là chuyện của Shojyomaru, Hanbei-chan đã giải quyết ổn thoả rồi ư?”
“Đúng là như vậy…”
“Nobuna luôn có suy nghĩ giống hệt tôi! Chỉ cần tôi giải thích được lý do, chắc chắn là cô ấy sẽ giúp đỡ!”
Phải rồi, nếu như đó là Nobuna…
Nếu là Nobuna, thì chắc chắn cô ấy sẽ hiểu cho mình!
---------------------------------------------------------------------
T/L note: Vậy là đã gần đi hết vol 8, Hồi này yêu cầu nhiều cảm xúc để có thể truyền tải được cảm giác mất mát của Saru, thế nhưng vì giọng văn của Trans chưa đủ mạnh, Editor và Proofredear hiện chưa thể tham gia chỉnh sửa và hiệu đính được, tuy nhiên bọn mình sẽ tiếp tục hoàn thiện đầy đủ trong tương lai, rất mong các bạn đọc chia sẻ. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ nhóm dịch~


0 Bình luận