“Quân Ukita đang tấn công từ phía núi Shozan ạ~ Nya~~”
“Lại nữa hả!? Bọn chúng còn định tấn công thêm bao nhiêu lần nữa đây chứ!?”
“Cứ mỗi khi mà quân ta ra ứng chiến, quân địch sẽ ngay lập tức tháo chạy; nếu quân ta truy đuổi, bọn chúng sẽ liền đánh úp! Và vì địa hình núi Shozan quá hiểm trở, đã giúp cho chúng có một thế trận phòng thủ tự nhiên cực kỳ vững chắc; và với số lượng quân ít ỏi mà chúng ta hiện đang có ở đây, thì không thể nào phá vỡ bức tường thép của quân địch ạ!”
“Thưa chủ quân! Binh lính của chúng ta đã hoàn toàn bị vắt kiệt sức rồi~ Nyaa~”
“Chết tiệt! Ai mà ngờ được ngay bên cạnh thành Himeji lại có một thành trì tự nhiên như là núi Shozan đâu cơ chứ!”
Sau khi thành Miki bị quân địch chiếm giữ, quân đoàn Sagara đã bị chặn đứng đường thoái binh, rồi cứ liên tục bị quân Ukita đang ẩn nấp trên núi Shozan tấn công và quấy phá.
Địch hiện đang bố trí tại phía bắc núi Shozan, và ở phía đông thành Miki; quân Sagara như miếng thịt bị kẹp trong chiếc sandwich, chẳng thể nào đủ sức để mà đối chọi với lượng binh lực khổng lồ của hai cánh quân địch lúc này.
Dù chiến lược tốt nhất mà họ có thể thực hiện ngay lúc này là dồn toàn bộ binh lực để tấn công về một phía nhằm mở đường thoát binh, thế nhưng thật không may là, quân số của họ hiện tại chẳng đủ để thực hiện kế sách này.
Nếu như quân đoàn Sagara tổng lực tấn công về một phía, thì quân địch chắc chắn sẽ ngay lập tức đột kích và chiếm lấy thành Himeji đang bỏ trống không.
Nobuna, vị chúa công đã bất tỉnh trong vụ hỏa hoạn tại Kamigyo, vẫn chưa thể tỉnh lại từ cơn hôn mê dài, thế nên, họ cũng không thể mong chờ gì vào viện binh từ gia tộc Oda lúc này được.
Và các lãnh chúa tỉnh Harima thì ngay từ đầu vốn đã chỉ muốn đứng ở vị trí trung lập, thế nên bọn họ vẫn chỉ đang ung dung ngồi ăn bánh, xơi nước và theo dõi trận chiến giữa Yoshiharu và Ukita Naoie mà thôi.
Cục diện đã ép quân Sagara vào thế chiếu bí, chỉ chờ nước cuối là tan tành.
Quay trở về diễn biến trực tiếp, vì không thể kiềm chế thêm một chút nào được nữa, Yoshiharu đã điên máu mà tự mình quất ngựa, kêu gọi phát động tấn công quân Ukita đang trốn tại phía bên kia sông Yumezaki.
Binh lính chỉ còn nước cuống cuồng mà theo gót vị chủ tướng của họ, người đang dẫn đầu đoàn binh.
“Chúng ta chỉ còn cách duy nhất là buộc phải vượt qua được chỗ này để mà tóm lấy Ukita Naoie thôi!”
“Quá nguy hiểm, thưa chủ công! Tướng địch là một thiện xạ với súng hoả mai ngắn nòng đó ạ~ Nyaa~!”
“Chắc chắn là bẫy~ nyaa! Ukita Naoie chắc chắn đã dựng lên kế hoạch này để khiêu khích quân ta, để buộc chủ công phải xuất hiện; và một khi mà con cáo già đó thấy ngài đích thân ra trận, hắn sẽ tận dụng cơ hội ấy để lập tức phục kích và kết liễu ngài từ xa đó!”
“Tôi biết chứ! Thế nhưng, quân lương của chúng ta sắp cạn rồi. Nếu để cho chuyện này tiếp diễn theo ý hắn, sỹ khí của quân ta sẽ tụt xuống đáy vực mất!”
BANG!!! Đột nhiên, một viên đạn bay vụt qua sông Yumezaki và găm thẳng vào mũ giáp của Yoshiharu.
“Uwahhh!?”
“CHỦ CÔNNNNNNNNNNNNNNG!!!!!!!!!!!!”
“TƯỚNGGGGGG QUÂNNNNNNNNNN!!!!!!!!!!!”
“T…tôi không sao, may mà viên đạn không xuyên qua được cái mũ, thế nhưng đúng là suýt chết thật! Phù!”
“Thật may mắn ạ!”
“Kanbei đã lấy mảnh giáp của Ầu~Nó-dừng-lại-rùi-kun để chế lại cái mũ này, tuy nặng hơn nhưng đáng tin cậy hơn nhiều!”
“Chậc, ngươi đúng là chỉ có mỗi cái số may là giỏi! Nếu như mà các người chịu giao nộp Shikanosuke cho bổn mỗ ta, thì chúng ta đã có thể kết thúc chuyện này trong êm đẹp rồi. Từ giờ cố mà sống sót đi nhé, những kẻ ngu ngốc kia!” (Ukita)
Cứ như là đã đợi sẵn, quân Ukita liền tràn ra từ phía bên kia bờ sông Yumezaki.
Ngay giữa lòng quân địch là tướng quân Ukita Naoie, kẻ đang khẽ lẩm bẩm mà xoay cò khẩu súng hỏa mai ngắn nòng trên tay hắn.
“Nghe cho rõ đây tên tiểu tử Sagara Yoshiharu kia! Oda Nobuna đã đại bại ở Kyoto! Không chỉ riêng phụ nữ, nữ thần may mắn cũng đã đứng về phía ta ngay cả nơi chiến trường này rồi! Thế nên hãy mau nhanh chóng quy hàng và chịu chết đi!”
“Quân Mori phía bên các người cũng đã đến đâu chứ hả!? Ai mới là người phải bỏ cuộc cơ chứ!”
“Haha, tên tiểu tử nhà ngươi chẳng cần phải lo xa cho bổn mỗ ta đâu, viện quân của chúng ta đã sắp đến đây rồi!”
“Vậy lý do gì lại khiến các ngươi cứ tấn công quân ta không ngơi nghỉ suốt mấy đêm liền nhỉ, cứ như thể là thời gian chẳng còn lại bao nhiêu vậy hả?”
“Chậc, quả thực nếu như mà bổn mỗ ta mà không lập được bất kỳ chiến công nào trước khi mà quân Mori đến đây, bổn mỗ ta sẽ gặp rắc rối mất. Toàn quân nghe lệnh, tiến lên và mang thủ cấp của Sagara Yoshiharu về đây cho bổn tướng ta!”
“Uwahhh!? Đúng theo kịch bản là các người phải bỏ chạy chứ!? Quân địch đang đến kìa!!!!!!!!!!”
“Anh có bị ngốc không hả, Sagara Yoshiharu!?????????” (Kanbei)
Chỉ trong chưa đầy một cái chớp mắt, quân Ukita đã vượt qua lòng sông Yumezaki.
Mặc cho Yoshiharu có muốn kéo ngựa để rút lui, dòng nước trên sông Yumezaki đã khiến cho tốc độ của cậu chậm lại rõ rệt.
“Thưa chủ công! Xin ngài hãy ra lệnh tấn công đi ạ~nya!!!”
“Xin ngài hãy mau thoái lui ạ~ nyaa!!!”
“Chết tiệt, mình đã quá tự tin vào bản thân rồi sao? Có vẻ như mình chẳng thể nào mà so sánh được với Toukichirou-jii-san mà!!!!!!!!!”
Lúc mà Sagara Yoshiharu và binh đoàn của cậu sắp bị kẻ địch bao vây hoàn toàn, một nhóm lính nhỏ đã vượt qua thượng nguồn sông Yumezaki, vừa kịp xuất hiện tại rìa quân của Ukita ngay lúc thời khắc ngặt nghèo nhất.
“Hỡi Khổ nạn từ vầng huyết nguyệt! Yamanaka Shikanosuke ta đã giáng lâm! Ukita Naoie, mau bước ra đây và đơn đao đối chiến, quyết một trận sinh tử cùng ta!”
Lực lượng tinh nhuệ nhất của đoàn Sagara, các hào kiệt xứ Amago đã có mặt!
“Chậc! Con nhãi nhà ngươi lại một lần nữa tới đây để phá bĩnh niềm vui của bổn tướng ta à!? Con tiện nữ ngu ngốc Shikanosuke đó sẽ chẳng đời nào mà nhìn thấu được kế hoạch của mỗ ta. Có vẻ như phía bên địch các người cũng có một tên quân sư ra trò đó nhỉ!”
Lệnh là phải bắt sống Shikanosuke.
“Hừm, có vẻ như càng kéo dài thì quân địch sẽ lại càng có lợi thế. Toàn quân, rút lui về núi Shozan ngay!”
Vẫn như thường lệ, quân Ukita quá giỏi trong việc chạy trốn.
Dù Shikanosuke đã cố hết sức để truy kích địch, thế nhưng quân Ukita lại tháo lui quá nhanh chóng, chỉ trong một cái nháy mắt mà bọn chúng đã hoàn toàn rút chạy về núi Shozan rồi.
“Ngài có sao không ạ, Yoshiharu-sama?”
“S…sống rồi! Nhưng vì sao mà cô lại tới đây thế, Shikanosuke-chan?”
“Là mệnh lệnh của quân sư ạ. Hạ nữ đã được lệnh đưa quân vòng ra phía sau địch từ phía thượng nguồn, ngay khi mà Yoshiharu-sama vừa xuất binh.”
“Quân sư ư? Ừm, là ai thế? Kanbei hay Hanbei vậy?”
“Cả hai vị đó đã cùng lúc đưa ra mệnh lệnh này cho hạ nữ ạ. Trong thời khắc nguy cấp đó, hai người họ đồng lòng như là tỷ muội vậy, phối hợp với nhau ăn ý đến lạ thường ạ.”
“Kanbei và Hanbei đồng lòng ư? Thật quá bất ngờ. Nhưng sự việc ngày hôm nay, tất cả cũng đều do tôi đã quá xốc nổi mà đánh mất bình tĩnh, thực sự xin lỗi mọi người!”
“Ngài không cần phải xin lỗi đâu ạ, dù sao, nếu như mà chúng ta cứ án binh bất động, thì tình thế hiện tại cũng sẽ chẳng thể cải thiện. Trong những cuộc giao chiến với nhà Mori trước đây, thần cũng từng không ít lần dốc hết sức đến kiệt quệ, thế nhưng bây giờ thì…”
“Chúng ta đã có hai quân sư thiên tài ở tại đây rồi!”
“Chính xác ạ, bất kể cho tình cảnh có chuyển biến ra sao, chắc chắn hai vị ấy cũng sẽ nghĩ ra được kế sách tuyệt vời để xoay chuyển tình thế thôi ạ!”
Với sự giúp đỡ của Shikanosuke, Yoshiharu cuối cùng cũng đã có thể quay trở lại thành Himeji; đúng thật là quá hú hồn hú vía mà!
Sau một thoáng nghỉ ngơi, Yoshiharu cũng bình tâm để mà nhận ra rằng, cậu ta có lẽ đã chết một cách nhảm nhí trong cái trận chiến vô nghĩa vừa qua, và cơ thể của cậu thiếu niên bắt đầu run lên mất kiểm soát.
Dù là trận Okehazama hay Kanegasaki, cậu thiếu niên đã hoàn toàn dựa vào ý chí sinh tồn của bản thân để mà sống sót, nhưng giờ đây cậu đã bị Ukita Naoie dồn đến chân tường, mà chưa hề có bất kỳ sự chuẩn bị gì để đối phó với hắn ta cả.
“Mình hiểu rồi, là do dạo gần đây mình đã không phải tham gia bất kỳ một trận chiến nào thực sự khốc liệt cả, thế nên mình đã dần buông lỏng và đánh mất đi sự sáng suốt của mình rồi.”
Yoshiharu cuối cùng cũng nhận ra rằng, kẻ địch lần này hoàn toàn khác biệt với những kẻ địch mà cậu từng phải đối đầu. Ukita Naoie không đơn thuần là kẻ địch mà cậu trai có thể chiến thắng chỉ với ý chí và lòng can đảm đâu!
“Xin mạn phép, thưa Yoshiharu-sama, vì sao ngài lại không cho phép hạ nữ tham gia vào buổi hội nghị bí mật ngày hôm trước thế ạ?”
Shikanosuke có vẻ như đang bực dọc.
“Mọi người đã thảo luận về chuyện gì vào hôm đó thế ạ?”
“Ahhhh, cái… cái đó thì chắc chắn vào một ngày nào đó tôi sẽ nói với cô sau, chỉ là giờ chưa phải là lúc thích hợp mà thôi.”
“Hạ nữ hiểu, Yoshiharu-sama vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng một kẻ mới chỉ gia nhập vào quân đoàn được vài ngày như hạ nữ, thế nhưng ngài đối xử với hạ nữ như thế cũng khiến cho hạ nữ thật chạnh lòng đó ạ. Nếu vậy thì, hạ nữ lại càng phải nhanh chóng lập được chiến công hiển hách, để có được lòng tin của Yoshiharu-sama thôi!”
“Cô hiểu nhầm rồi! Làm sao mà tôi lại không tin tưởng một người đã sẵn sàng liều mạng để cứu tôi cơ chứ? Shikanosuke-chan đã cứu mạng tôi vô số lần rồi, thế nên là tôi thực sự đang mắc nợ cô và chắc chắn là tôi tin tưởng cô hết lòng mà!”
“Vậy lý do nào lại khiến cho ngài từ chối tiết lộ nội dung của buổi hội nghị đó cho hạ nữ vậy ạ?”
“Ừmmm…”
Yoshiharu chẳng biết là phải đáp lại như thế nào cả; vì cậu ta không thể kể cho Shikanosuke về tình cảnh của Nobuna được, thế nên chỉ còn đó là phải để cho cô ấy biết về số mệnh của cô ấy thôi.
Nhưng mà,
“Bất kể mệnh lệnh có là gì, hạ nữ vẫn sẽ vui vẻ đón nhận. Cho dù có bị bỏ lại phía sau đoạn hậu, hay là trở thành mồi nhử tiên phong thăm dò mai phục và bỏ mạng tại đó, hạ nữ cũng sẽ tuyệt đối không oán trách một lời, bởi vì khổ nạn vốn đã là số mệnh của hạ nữ rồi mà!”
Với những lời được phát ra từ miệng Shikanosuke, cậu thiếu niên chẳng thể nào nói với về chân mệnh của cô được.
Để mà cân nhắc được câu trả lời phù hợp với cái lối suy nghĩ kỳ quặc của Shikanosuke, đầu Yoshiharu cứ như là sắp nổ tung đến nơi rồi vậy.
Sờ mó~ Sờ mó~
“Ah? Lại nữa à, thưa Yoshiharu-sama? Ngài thực sự thích ngực của hạ nữ đến như vậy cơ à?”
“Hử? K…không phải là tôi đang sờ ngực cô đâu nhá!?”
“Nơi này hiện tại chỉ có mỗi hạ nữ và Yoshiharu-sama thôi mà, còn ai khác có thể làm chuyện đó ngoài ngài đâu cơ chứ!? Ngài ngăn cấm hạ nữ tham gia vào buổi hội nghị, và làm chuyện đáng xấu hổ này với hạ nữ; Yoshiharu-sama thực sự không xem hạ nữ như là một chiến binh ư!? Thật quá nhục nhã mà!”
Nước mắt lưng tròng, Shikanosuke nghẹn ngào quay lưng rời đi.
Ai trong cuộc thì cũng biết, tất cả đều là hành vi của con Linh miêu khốn kiếp kia.
“Sao mà mi cứ luôn tỉnh dậy ngay vào những lúc nhạy cảm nhất và gây náo loạn hết lên thế hả, Mao Mao!?”
“Mao Mao thích chạm vào nữ nhân mà, và vì thật đáng tiếc khi mà anh không thể chạm được vào người cô gái ấy, thế nên là Mao Mao cũng đã cố gắng hết sức để làm thay cả phần của Sagara Yoshiharu nữa đó~!”
“Xin mi làm ơn hãy biết kiềm chế lại một chút đi!”
“Khụ khụ, anh có khách ạ, Yoshiharu-san.”
Hanbei dẫn vào một vị khách mà Yoshiharu không hề ngờ đến.
“Đã lâu không gặp, Sagara-han, có vẻ như cậu ngày càng ra dáng một vị tướng rồi đấy.”
“Ồ, là ông chú Imai Soukyuu của Sakai đây mà!”
“Hô, mừng là cậu vẫn chưa quên ta. Takenaka Hanbei đã cho mời ta đến đây đó.”
“Làm sao mà ông chú đến được đây hay vậy? Chẳng phải là thành Himeji đang bị quân địch vây kín đó sao?”
“Đúng, nếu như xét theo đường bộ; thế nhưng nếu là đường biển, thì ta đã có thể di chuyển tới đây mà chẳng tốn mấy thời gian đấy.”
“Phải rồi, là tàu bè! Thành Himeji nằm ngay sát biển mà nhỉ!”
“Nếu như có bất kỳ chiến thuyền nào di chuyển tới đây và bày ra dù chỉ là một động thái quân sự nhỏ nhất, chúng ta chắc chắn sẽ bị tấn công bởi hải quân Murakami của gia tộc Mori. Thế nhưng nếu đó chỉ là một chiếc thuyền thương buôn bình thường, chỉ cần chúng ta biết điều và giữ ý, gia tộc Mori sẽ chẳng có cớ gì để mà can thiệp cả, thêm nữa là…”
“Thêm nữa là…?”
“Ta còn đó một mối giao thương với gia tộc Mori, mà còn là tuyến buôn cung ứng vũ khí, đạn dược và lương thực quan trọng cho bọn họ nữa. Thế nên chỉ cần con thuyền đó thuộc về Imai ta, gia tộc Mori sẽ không đụng vào đâu, thậm chí có khi còn hộ tống chúng ta nữa ấy chớ.”
“Tôi hiểu rồi, thế ông chú cần gì ở đây thế? Chắc không phải là vì rảnh rỗi đi ngắm cảnh đâu nhỉ?”
“Thứ đầu tiên mà ta mang đến cho ngài, là quân lương. Chúng đều đang được giấu ở phía dưới đáy thuyền đó.”
“Thật là quá đúng lúc đi mà!”
Cứ mỗi lần nghĩ về chuyện quân mình có nguy cơ phải chết đói trên chiến trường, Yoshiharu lại không thể nào kiểm soát được bản thân cậu được; thế nên ngay khi vừa nghe được tin tốt lành đó, Yoshiharu đã vội chồm lên mà nắm lấy tay của Imai Soukyuu để cảm tạ sâu sắc.
“Ta đã đánh cược hết toàn bộ vận mệnh của ta vào tay công chúa rồi. Nếu như mà Sagara-han có bị đánh bại tại đây, số phận của gia tộc Imai cũng sẽ sớm bước đến hồi kết thôi. Khi thời cơ đầu tư tới, thì phải chớp lấy nó ngay, đó chính là cách sống của những thương nhân.”
“Ông chú vừa nãy nói là thứ đầu tiên, đúng không nhỉ? Vẫn còn thứ gì khác ngoài quân lương nữa ư?”
“Takenaka-san đã nghĩ ra được một kế sách có thể phá vỡ được cái tình cảnh hiểm nghèo bấy giờ, và ta đã đảm nhận việc cung ứng một số nguyên vật liệu cần thiết cho cô bé.”
“Kế sách ư?”
Hanbei ho và giải thích cho Yoshiharu.
“Vâng ạ, em đã luôn suy nghĩ, liệu có cách nào để cho quân ta có thể chiếm được thành Miki mà không gây ra thương vong không. Và em đã nảy ra một ý tưởng rằng, chúng ta có thể đào hào và dựng nên những tòa tháp xung quanh để bao trọn lấy thành Miki, cứ như là xây một ngôi thành bên ngoài một ngôi thành ấy ạ~”
“Chúng ta đang là kẻ bị vây hãm, thế nhưng chúng ta sẽ bao vây lấy thành Miki ư?”
“Chính xác ạ, chỉ huy của thành Miki lúc này là phu nhân của Bessho-sama. Ngài ấy hoàn toàn là tay mơ trong việc chinh chiến, thế nên là nếu trong trường hợp ngài ấy không nhận được bất cứ mệnh lệnh nào từ Ukita Naoie, ngài ấy sẽ chẳng thể nào mà đưa ra quyết định đúng đắn được. Khụ khụ, ngay vừa khi mà chúng ta cắt đứt được đường cung ứng nhu yếu phẩm vào thành Miki, chúng ta cũng sẽ ngăn chặn được tất cả các đường truyền tin giữa Ukita Naoie và thành Miki ạ.”
“Chúng ta có thể thành công không?”
“Có ạ, bởi vì thành chủ thành Miki đã bị trục xuất, thế nên nhuệ khí của binh lính trong thành lúc này hẳn cũng đang kiệt quệ lắm ạ. Em chỉ là người đưa ra ý tưởng này thôi, thế nhưng với Kanbei vốn thuần thục kỹ nghệ máy móc và sử dụng được công nghệ của người phương tây, chắc chắn cô ấy sẽ có đủ khả năng thiết kế và vận dụng nhân lực của mọi người trong đoàn Kawanami, để xây dựng được nên một toà thành độc nhất trên toàn đất nước này trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn đó ạ.”
“Đúng thật là nếu Kanbei muốn, em ấy sẽ có thể nghĩ ra được các món vũ khí lạ lùng nào đó, không, có lẽ Kanbei đã suy nghĩ về ý tưởng đó từ rất lâu rồi ấy chớ nhỉ.”
“Em sẽ đánh lừa quân Ukita ở đây tại thành Himeji này, xin hãy trao lại quyền chỉ huy cho em đi ạ~”
“Liệu rằng Ukita Naoie có tấn công không?”
“Dạ có ạ, hiện tại thì, bọn em đang sử dụng mọi cách để tính toán hành động tiếp theo của đối thủ. Một khi mà Ukita Naoie phát hiện được hiểm cảnh tại thành Miki, chắc chắn hắn sẽ phát động toàn lực tấn công, và trận chiến sẽ trở nên cực kỳ khốc liệt đó ạ. Nhưng cho dù có phải hy sinh tính mạng, em nhất quyết sẽ bảo vệ bằng được nơi này, và cũng bởi em là người giỏi nhất trong chuyện phòng ngự chiến mà. Một khi quân ta trụ vững qua đợt tấn công đầu tiên, tên tướng cẩn trọng Ukita Naoie hẳn sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút quân về núi Shozan. Khụ khụ khụ khụ, em xin lỗi ạ, khụ khụ.”
Dường như tình trạng sức khoẻ của Hanbei đang càng ngày tệ đi.
Hanbei trước giờ vẫn thường ho, thế nhưng dạo gần đây tần suất mà em ấy ho lại càng dồn dập hơn, và mức độ đã vượt ngưỡng bất thường rồi, Yoshiharu lo lắng nghĩ trong lúc nhẹ nhàng xoa lưng cho Hanbei.
“Em yếu lắm rồi đó! Mau mau nằm xuống và nghỉ ngơi đi! Hãy cứ để tiền tuyến cho anh và Shikanosuke-chan lo là được rồi!”
“Không được ạ, nếu đó chỉ là kẻ địch bình thường thì không sao hết, thế nhưng người mà chúng ta đang phải đối mặt lại là Ukita Naoie, nếu không có sự giúp sức của quân sư, anh sẽ chẳng thể nào đấu lại được với hắn ta đâu ạ. Chẳng phải hôm nay Yoshiru-san đã bị hắn gài vào bẫy sao?”
“Nhưng mà…”
“Yoshiharu-san, một khi mà chúng ta đoạt được thành Miki, chuyện chinh phạt tỉnh Harima cũng đã xem như là hoàn thành được một nửa, và…”
Gạt đi vẻ tái nhợt trên khuôn mặt, Hanbei nói với giọng cực kỳ nghiêm túc.
“Yoshiharu-san hiện tại vẫn chưa có đủ khả năng để đảm nhận vai trò lãnh chúa của một tỉnh, và cương vị thống lĩnh của quân đoàn Sagara. Chỉ khi mà anh vượt qua được lần thử thách này, Yoshiharu-san mới có thể trưởng thành một vị tướng quân chân chính được.”
Cứ như hoá thành một con người khác, biểu cảm và giọng của Hanbei lúc này tràn đầy mãnh liệt, và chính sự mãnh liệt ấy đã khiến cho cậu thiếu niên phải nín lặng.
“Sagara-han, trước khi công chúa tỉnh lại, nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu là phải giữ vững được đất Harima.”
Được Imai Soukyuu nhắc nhở, Yoshiharu khẽ gật đầu. Thế nhưng, vẻ suy kiệt quá mức của Hanbei lúc này thực sự không bình thường chút nào cả.
“Đừng có nói với mình là… nhưng mà làm sao lại là như thế được cơ chứ?”
Một dự cảm chẳng lành (Đừng có nói với mình là Hanbei-chan đang mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo nào đó nhé?) bất chợt bùng lên trong lòng Yoshiharu.


0 Bình luận