Tham vọng của Oda Nobuna
Mikage Kasuga Miyama-Zero
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08

Hồi 07: Nhiệm vụ bất khả thi! Đoàn Sagara xuất kích!

0 Bình luận - Độ dài: 2,684 từ - Cập nhật:

Cuối cùng thì, sau một khoảng thời gian, tác dụng của thuốc cũng đã dần hết hiệu lực.

Tại cái tình cảnh mà chỉ có trời mới biết làm sao, Nobuna với Mitsuhide thì đang cùng ở trong trạng thái bán khoả thân, và kẹp chặt Yoshiharu ở giữa hai nàng họ, cứ như một cái sandwich người nhớn vậy. Hai nàng ta cứ đang khẽ rên lên, mà thở “Hah hah” hổn hển, nhưng rồi đột nhiên, mọi thứ lại bỗng trở về bình thường, cứ như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Chỉ cần nhích thêm dù chỉ là một xíuuu nữa thôi, là bộ ba sẽ bước vào con đường tà đạo của sự dâm loạn mất. 

Mấy cái lúc như này thì lại chẳng thấy mặt con bé Goemon đâu! Vừa lúc khẽ than thở, Yoshiharu cũng đang phải chuẩn bị vững lỗ tai, để còn mà sắp bị chửi bới và nhục mạ, bởi hai cô nàng Nobuna với Mitsuhide, đang cùng lúc chỉnh đốn lại trang phục của hai người họ ở phía đằng kia.

Yoshiharu chẳng nghĩ ra được cái cớ gì để tự biện hộ cả.

Mà, cứ như là hai nàng ta sẽ cho mình cơ hội để được giải thích vậy á~

“...N….N….NGƯƠI THỰC SỰ DÁM CHUỐC THUỐC KÍCH DỤC CHÚNG TA ĐẺ MÀ NHÂN CƠ HỘI SỜ MÓ LUNG TUNG NHƯ THẾ ẤY HẢ…!”

“NẾU MÀ ANH CHỊU MỞ LỜI TRƯỚC, THÌ EM CÓ NGẠI GÌ ĐÂU MÀ PHẢI TỪ CHỐI CHỨ HẢ, SENPAI LÀ TỆ NHẤT~! MÀ ANH CÒN DÁM CHƠI TAY BA VỚI CHÙNG EM NỮA CHỨ! ANH NGHĨ TÂM HỒN THIẾU NỮ CỦA CHÚNG EM LÀ GANG LÀ THÉP HAY GÌ, ĐỂ ANH TỰ Ý ĐÙA GIỠN THẾ HẢ! LÀ EM HAY LÀ NGÀI ẤY, CHỈ ĐƯỢC CHỌN MỘT THÔI! XIN ANH HÃY NHANH CHÓNG ĐƯA RA QUYẾT ĐỊNH, NGAY TẠI CHỖ NÀY ĐI!”

“Là hiểu nhầm hết đó ạ~!” Yoshiharu lí nhí “Cái thuốc ấy thực sự là thuốc giảm đau mà~ Chỉ là, anh tự dưng quên béng mất cái tác dụng phụ của nó thôi…”

“...CH…CH…CHẲNG PHẢI LÀ NGƯƠI ĐÃ SỜ MÓ CHÚNG TA À!!?! Ơ…Ở…Ở CHỖ NÀY…RỒI Ở…Ở…Ở CHỖ KIA NỮA!”

“ĐÚNG ĐÓ, BỌN EM ĐÃ BỊ ANH LÀM NHỤC! VÀ ANH CÒN DÙNG CÁI THỨ NHỎ NHỎ CÓ LÔNG MỀM MƯỢT ĐÓ NỮA CHỨ! M…Mà khoan đã, cái thứ ấy là gì vậy? Sao mà khi chạm vào nó, em lại có cảm giác dễ chịu thế nhỉ?”

“Đó…Đó là…Ừm…Là một con tiểu quỷ ấy…Ừm…”

“HỬ? NÓI GÌ THẾ? AI CHẢ BIẾT NGƯƠI LÀ MỘT CON QUỶ DÂM DỤC CHỨ HẢ, ĐỒ SARU BIẾN THÁI?”

“Đúng rồi đó ạ! Senpai của ngày hôm nay, là kẻ thù của mọi phụ nữ trên thế giới này!”

Nước mắt lưng tròng, Nobuna tung Giáng long thập bát chưởng về phía ngực Yoshiharu.

“Đauuuuuuuuuuuu~!?”

“TA SẼ KHÔNG BAO GIỜ Ở MỘT MÌNH TRONG PHÒNG VỚI NHỮNG KẺ NHƯ NGƯƠI NỮA! MÀ KHÔNG CHỈ RIÊNG MỖI CHÚNG TA, KỂ CẢ NẾU MÀ CÓ BA, HAY BỐN ĐỨA CON GÁI KHÁC, NGƯƠI CHẮC CHẮN CŨNG SẼ LIỀN LÊN KẾ HOẠCH ĐỂ MÀ TÌM CÁCH TẤN CÔNG BỌN HỌ, ĐÚNG KHÔNG HẢ~!? ĐỒ LĂNG NHĂNG! TÊN KHỐN NẠN! QUẤY RỐI! BIẾN THÁI! CHỈ RIÊNG MÌNH EM MÀ CÒN CHƯA ĐỦ SAO, LẠI PHẢI KÉO THÊM CẢ JUUBEI VÀO NỮA CHỨ~ ANH ĐÚNG LÀ ĐỒ TỆ BẠC MÀ! UWAHHHHHHHHHHHH~!”

“Nobuna-sama, xin ngài đừng khóc mà! Juubei em cũng đang đau lòng lắm, nếu như mà ngài cứ khóc thì, em sẽ…uhh…”

“Anh, anh không thể nào mà bỏ ra dù chỉ là một chút thời gian, để mà suy nghĩ về những chuyện mà anh được, và không thể làm sao!? Hay là anh nghĩ, giờ anh đã là một lãnh chúa của một tỉnh rồi, nên anh có quyền để làm những hành vi đê tiện đó!? Hay là, đây mới chính là bản chất thực sự của con người anh?”

“Nobuna! Anh xin em~ Cầu xin em mà, xin hãy nghe anh dù chỉ là một lần thôi!”

“Yoshiharu…Em ghét anh~!”

Thiên phạt nè~~!

Địa tát nè~~!

Nobuna gồng hết sức lực mà liên tục vả vào mặt Yoshiharu, đến khi mà khuôn mặt cậu trai hoàn toàn bị biến dạng. Yoshiharu gục xuống tấm chiếu tatami mà lẩm bẩm không ra hơi Mình sẽ phải bị trải qua thêm hai ải tử địa này nữa ư… mà mắt tối sầm lại.

Lao đến nhanh như một cơn gió, là tổ phụ của Nene, người được biết đến với cái tên “Jii-san xứ Asano”, với cây gậy chống đang kẹp bên tay mình.

Gia tộc Asano, với sự chống lưng của người đại huynh kết nghĩa Yoshiharu của Nene, người vừa mới trở thành lãnh chúa của xứ bắc Omi, đã phất lên nhanh chóng, nhờ vào đất đai thu được của gia tộc Sagara.

Thế nên là, Jii-san xứ Asano, cũng đã chuyển đến sống tại thành Nagamasa.

“Ôiiiii, lão gia! Ông đến để cứu tôi đúng không? Cái mạng hèn này xin mắc nợ lão gia một mạng rồi!”

“Ồ. Đây chẳng phải là ngài Asai Nagamasa của xứ Omi đó sao? Khi được nhìn thấy tận mắt rồi, thì ngài lại chẳng được như trong hình tượng của lão lắm nhỉ. Khác hẳn với chân dung quỷ thần Saruyashamaru, ngài nom là giống một con khỉ đột hơn đấy. Âu hô hô hô~”

“Tôi là Sagara Yoshiharu! Đại huynh của Nene đây nè!”

“Ầu, phải rồi nhỉ, xin lỗi con nhé, già cả nên mắt cũng kém đi nhiều rồi. À mà con có tin khẩn gì mới được gửi đến từ Harima đây này.”

“Tin khẩn? Từ Harima?”

“Ầu, quân của Ukita Naoie đã trở thành tiên phong quân của gia tộc Mori, và đang phát động chiến tranh đến Harima. Harima hửm, ahhh, nó nằm ở đâu ấy nhỉ? Hừm…Phải ở phía bắc Ryukyu không? Ầu… ”

“Gi…Giề? Lão vừa nói giề cơ chứ~~~!?”

Nobuna và Mitsuhide nín bặt.

“Trong lúc mà chúng ta vẫn đang làm mấy cái chuyện ngu ngốc ở chỗ này, quân nhà Mori đã chiếm thế chủ động rồi sao! Tất cả đều là do lỗi của con khỉ biến thái kia… Không thể nào mà như thế được~!”

“Chúng ta phải làm gì đây, thưa Nobuna-sama?”

“Riku hiện đang đóng quân tại Echizen. Manchiyo thì ở Wakasa, Sakon ở Ise.” Nobuna tổng hợp nhanh suy nghĩ. “Chắc chắn quân ta sẽ không kịp tham chiến, dù giờ ta có phát lệnh tấn công đến Harima ngay!”

“Juubei tiểu nữ mới chỉ chuẩn bị xong lực lược để tấn công Tamba thôi, em không thể nào mà rút quân đi được đâu~!”

“Không còn cách nào khác, Saru nghe lệnh! Ngay lập tức, cùng với Kanbei vốn đã thông thuộc địa thế tỉnh Harima, tiến hành xuất quân! Nhiệm vụ: Đánh đuổi Ukita Naoie khỏi tỉnh Harima!”

“A…Anh sao?”

“Ngươi là kẻ đang rảnh việc duy nhất ở nhà Oda lúc này, thậm chí còn ung dung đến nỗi bày ra được cả kế hoạch để chuốc thuốc bọn ta cơ mà. Hơn nữa, ta cũng đã lên sẵn kế hoạch để bổ nhiệm ngươi làm tiên phong quân từ trước đó rồi!”

“Nè~ Anh vừa chỉ mới chuyển quân đến thành Nagahama thôi đó, với lại quân số anh hiện đang có tại đây, chỉ có hơn 5000 mạng thôi~ Mà quan trọng nhất là, anh nào làm gì có tí kinh nghiệm làm tướng đánh trận đâu~! Nobuna, hay là, em cùng đi với anh đi?”

“Ngươi, ngươi chẳng hiểu gì về cái hành động mà ngươi vừa dám làm với chính chủ nhân của ngươi đó hả? Thông thường thì, ta đã lôi ngươi ra đài mà tự tay xử trảm luôn rồi đấy! Nghe cho kỹ đây! Nếu mà vẫn còn muốn toàn mạng, thì lo mà nghĩ cách để mà thành công ngăn chặn nhà Mori xâm lược đến đất nhà Oda đi!”

“Sao mà được cơ chứ~ Goemon vẫn đang mất dạng thì anh cũng có làm được gì đâu…Uhhh~”

Lần này là ba cú đấm giáng thẳng vào ngực cậu ta.

“Uhhhhhhhhhh.”

“Quyết định rồi. Ta sẽ giao lại việc xử trí với gia tộc Mori lại cho ngươi! Ngươi sẽ là tướng quân phụ trách đối chiến trực tiếp với quân đoàn Chuugoku! Trước khi mà gia tộc Mori đại bại, thì đừng có mà bén mảng xuất hiện trước mặt ta~! ĐỒ…SARU NGU NGỐC!”

“Giề cơ chứ~? Đừng có nói những điều phi lý đó nữa mà! Kẻ địch là bạo chúa xứ Chuugoku đó! Chưa kể đến chuyện bổ nhiệm anh làm tiên phong quân, làm gì có cách nào mà anh buộc cho gia tộc Mori phải đầu hàng được cơ chứ~.”

"Câm miệng lại và chấp nhận mệnh lệnh đi!."

"Thôi mà~ Đừng có mà để bụng rồi trừng phạt anh bằng cái nhiệm vụ bất khả thi đó chứ~!"

“Ahh? Ngươi là kẻ đã đủ dũng khí để chuốc thuốc kích dục ta với Juubei, rồi còn lên cả kế hoạch để được ngủ cùng với bọn ta cơ mà nhỉ? So với chuyện ấy, việc tiêu diệt gia tộc Mori thì chẳng phải là dễ như là thò tay lấy đồ từ túi áo đó sao?”

“Oi, đừng có mà vô lý như thế nhé~ Chẳng phải nếu mà anh dám hành động ngu ngốc như thế, mối quan hệ chủ tớ giữa chúng ta sẽ càng rạn nứt hơn nữa à!? Kanbei! Kanbei đâu rồi!? Oi~, mau ra đây và giúp anh giải thích cái coi~!”

“Hmm~ Nhân cách ngươi tệ hại đến mức còn dám lôi cả tuỳ tùng mới thu nạp về ra để làm bia đỡ tội ấy hả. Juubei, chúng ta quay về! Chẳng còn gì để nói với tên biến thái này nữa!”

“Tuân mệnh! Đến khi nào mà Senpai thực sự chân thành khẩn thiết nhận lỗi, em sẽ không gửi đến dù là chỉ một binh lính viện quân! Em đang bận tối mặt trên chiến trường chinh phạt Tamba, thế nên là, đừng có mà mong chờ em là sẽ đến để giúp anh đó!”

“Sao mọi chuyện lại thành ra như thế này cơ chứ~~~!”

Nobuna và Mitsuhide rời khỏi thành Nagamasa nhanh như một cơn gió.

Bị bỏ lại một mình tại phòng trà, Yoshiharu bỗng chợt nhận ra.

“...Hai người họ, trong lúc chửi bới mình, Nobuna với Juubei-chan, với tư cách là người bị hại, lại thực sự nom đoàn kết phết ấy nhỉ? Hay là, giả dụ như mà mình có thể giữ được mối quan hệ giữa bọn họ như thế, lại là giải pháp để có thể tránh được Biến cố đền Honnouji sao…?”

Nạn với phụ nữ, vốn đã luôn hãm hại đến Yoshiharu, gần đây thì có vẻ như đã bị xóa bỏ.

Kế hoạch của Kanbei có vẻ như đã thành công rồi.

Nhưng mà với cái giá phải trả là, Yoshiharu phải một mình đối mặt với gia tộc Mori.

Chắc là khi Nobuna với Mitsuhide nguôi giận, họ cũng sẽ gửi viện quân tới thôi…

“Mà khoan. Nếu mà Mao Mao vẫn cứ bám dính mình như thế này, thì đến khi nào hai người họ mới thôi giận được đây cơ chứ~?”

Ngó vào trong và nhìn con Linh miêu đang run lên phía trên ngực mình, cậu trai than thở.

“Mi á, đến khi nào mi mới chịu thôi ám ta chứ hả?”

“Đến khi nào mà Mao Mao được chạm vào nhiều thiếu nữ và không còn cảm thấy cô đơn nữa, bằng không thì, Mao Mao cứ sẽ mãi ám lấy chủ nhân đó~”

Linh miêu chìa ra khuôn mặt dễ thương và đáp lại Yoshiharu. Với đôi mắt to tròn, cùng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lông mịn, con Linh miêu này đúng thực sự là quá sức đáng yêu đi~ Một điểm cộng nữa là nó chỉ to bằng cỡ nắm tay của Yoshiharu thôi. Nếu như mà Nobuna thấy được Mao Mao thì…Nếu như mà cô ấy biết được chân tướng thực sự của thủ phạm, thì có lẽ mình sẽ được tha thứ nhỉ. Mà có khi là, cô nàng sẽ liền hét lên “Ahh~ Dễ thương qué đi~!” mà quên hết mọi chuyện luôn ấy chứ~

Nhưng mà cũng có khả năng “Hử? Ra là cái con nhóc này mới là hung thủ thực sự ấy hửm?”, và rồi Linh miêu sẽ trở thành món mèo xào xả ớt mất~

“Sao mà biết được chính xác là khi nào, thì mi mới thực sự được thoả mãn cơ chứ?”

“Khi ngày đó sắp đến, chủ nhân sẽ tự dưng mà biết thôi~”

“Thật vậy không hử? Vậy ra chính mi cũng không biết rõ ràng sao?”

“Được ám vào một con người và được đụng chạm vào người con gái nhiều như thế này, một cuộc sống tối ngày được đi cù lét thiếu nữ, thực sự là vui lắm đó~ Mao Mao giờ đã không còn phải cảm thấy cô đơn nữa rùi. Thật may mắn là Mao Mao là một linh hồn nhân tạo mừ~”

“Còn ta thì chẳng hề được cảm thấy dù chỉ là một chút ít của sự hạnh phúc của một con người rồi đó! Giờ thì làm sao mà ta còn dám lại gần con gái nữa đây cơ chứ!”

“Mao Mao sẽ chết trong cô độc nếu không được chạm vào con gái đó~ Sagara Yoshiharu, thực sự là chủ nhân muốn một Linh miêu dễ thương như Mao Mao, phải dần biến mất trong một cái thảm cảnh như thế ư~?”

“Đừng có dùng cái nước mắt cá sấu ấy mà nói chuyện với ta!”

“...Sagara Yoshiharu. Lẽ ra chủ nhân không nên có mệnh xui với phụ nữ ngay từ đầu mới phải? Chủ nhân sao mà nổi tiếng được với phụ nữ nhờ vào cái ngoại hình thảm thương đó được~ Nếu mà chủ nhân thực sự được yêu quý thì, hai người thiếu nữ vừa nãy mới tại phòng trà này, lẽ ra phải hạnh phúc mà kêu lên “Chạm vào người chúng em nữa đi~” mới đúng chứ ạ~”

“Im mồm~ Thực ra thì, ta cũng bắt đầu có cảm giác là mình hơi tự tin thái quá rồi đó!”

“Vậy thì chủ nhân hãy tiếp cận đến nhiều hơn các người con gái khác, vì Mao Mao này đi mà~”

“Ghen tị với mi ghê chưa~ Sao đột nhiên mà ta lại nghĩ, ta chỉ là hàng tặng kèm, còn mi mới là cơ thể chính vậy đó hả?”

“Đúng roài đó ạ. Chủ nhân thực sự là kém nhạy bén quá đi. Mà, nếu không còn thiếu nữ nào đến tìm gặp chủ nhân nữa, Mao Mao xin phép được đi ngủ đây~ Mao Mao thường phải ngủ lâu hơn con người bình thường, như là chủ nhân đó~”

“Cái con quỷ này, tốt số quá rồi đấy.”

Linh miêu cuộn người lại phía trên ngực cậu trai, rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Yoshiharu yên lặng mà thay đổi dòng suy nghĩ.

Dù Linh miêu đúng thật là một con quỷ rắc rối và phiền nhiễu, nhưng mà, một ngày nào đó, nó sẽ phải rời đi thôi.

Lúc này đây, mình vẫn còn nhiều chuyện khác phải giải quyết trước đã.

“Gia tộc Mori… Chúng ta chỉ còn cách là gửi tiền quân ra thôi. Nếu như mà bây giờ mình không hành động ngay thì…”

Tiên phong quân ở phía bên địch là…

“Quân tiên phong đang xâm chiếm Harima…Ukita Naoie hửm?”

“Ah, huh~?”

Yoshiharu chợt ôm đầu.

Dù rằng cậu ta có nhận ra cái tên ấy, nhưng điều duy nhất mà cậu biết về con người này, là trí tuệ của hắn thuộc loại thiên tài.

“Cái điểm mạnh duy nhất của mình, giờ đúng là hoàn toàn vô dụng rồi sao~~~!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận