Tham vọng của Oda Nobuna
Mikage Kasuga Miyama-Zero
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08

Hồi 08: Tự vấn lòng của Oda Nobuna

0 Bình luận - Độ dài: 1,179 từ - Cập nhật:

“Geezz, mình chẳng hiểu nổi là tên ngốc đó đang nghĩ cái gì trong đầu nữa. Chả nhẽ là não hắn lại bỗng nhiên ngắn lại sau khi được thăng tiến thành lãnh chúa, hay là đó mới chính là bản chất thực sự của hắn đây?”

Đứng trên boong tàu đang trở về thành Azuchi, Nobuna ngắm nhìn vầng trăng lung linh đang gợn nước trên mặt hồ Biwa mà bợm má.

“Ừ thì~ Chí ít là, Juubei sẽ không thể nào mà tiếp cận được hắn ta trong khoảng thời gian này được nữa…” 

Mặc dù nàng ta đã hy vọng rằng, nàng sẽ được ở riêng một mình với Yoshiharu, thế nhưng nàng lại đã quá nóng giận, và trước khi kịp nhận ra, nàng ta đã buộc Yoshiharu phải một mình đối chiến với gia tộc Mori rồi.

Nhưng, Nobuna lúc này đã dần lấy lại được bình tĩnh.

Nếu mà gia tộc Mori huy động toàn bộ quân lực của bọn chúng, quân số có thể vượt quá một vạn quân. Quân số mà Yoshiharu đang có lúc này, chỉ ngót nghét nửa số đó.

“Mình đã vội vàng mà đưa ra một mệnh lệnh quá sức phi lý rồi. Nếu như mà lúc trước, mình đã không quyết định đến chỗ Yoshiharu thì…”

Khi trở về đến thành Azuchi, mình sẽ ngay lập tức gửi viện quân đến tỉnh Harima. Nobuna nghĩ thầm.

Nhưng mà, dù có suy nghĩ thế nào, Nobuna cũng chẳng thể nào mà lý giải được hành động của Yoshiharu tại phòng trà lúc đó.

“Có lẽ nào, là do Yoshiharu đã thích mình quá rồi, mà chẳng thể nào mà kiềm chế được nữa và đánh mất lý lẽ. Cái thuốc đó, anh ấy đã định chỉ cùng uống với mình sao…Kế hoạch lẽ ra phải là như vậy. Thế nhưng mà, chuyện Juubei lại đột nhiên xuất hiện cùng với mình, đã khiến cho anh ấy, và cả mình, chẳng thể sao mà lường trước được. Nghĩ lại thì, Yoshiharu cũng đâu có bảo bọn mình là phải uống thứ thuốc đó đâu, là do Juubei tự tiện uống trước đó chứ…”

Kể cả nếu là như thế thì, cứ cho là anh ấy có nghịch cơ thể mình, thì cũng là được đi. Nhưng thế quái nào, mà anh ta lại động chạm đến cả cơ thể của Juubei cơ chứ? Đúng như mình đoán, anh ta đúng là kẻ biến thái mà! Với suy nghĩ đó, ngọn lửa giận dữ trong tim Nobuna lại cháy rực lên thêm một lần nữa.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Dám làm hành động dâm dục đó với những người con gái khác, sao mà hắn ta lại gan to tày trời thế chứ hả? Hắn nghĩ mình là ai cơ chứ? Mình là Đệ lục Thiên ma vương, Oda Nobuna đấy. Mình sẽ thiêu rụi mọi thứ dám cản đường mình. Lẽ ra thì, chuyện chém đầu hắn ta ngay tại phòng trà đó, có phải là cái gì quá to tát với mình đâu.

“Mình không thể để Yoshiharu thấy vẻ mặt dễ thương của mình lúc này được. Chỉ tỏ ra ngọt ngào thì chắc chắn là không đủ, đôi lúc mình cũng buộc phải đánh đòn anh ta một chút nữa. Nếu không thì, có ai mà biết được tên Saru đó sẽ có thể trở nên đổ đốn đến mức nào cơ chứ?”

Nobuna cho gọi Inuchiyo.

“Mình phải gửi cận thần đến để mắng hắn ta một trận nên người mới được! Inuchiyo!”

……..

Chẳng hề có tiếng đáp lại.

“Ah…Inuchiyo đã trở thành Akahorushu rồi mà nhỉ. Giờ đây ở Echizen, chỉ còn mỗi mình với Riku thôi sao…”

Chưa kịp đợi cho Tenshuu kịp hoàn thành, Nobuna đã tiến vào thành Azuchi. Riku, Inuchiyo, Manchiyo, và cả Yoshiharu, tất cả bọn họ đang chẳng có ai ở gần cả. Lãnh địa của nhà Oda đang nắm giữ, được mở rộng quá nhanh chóng rồi.

Dù rằng nàng ta đã nghĩ rằng, chỉ cần qua đường hồ Biwa, nàng có thể liền gặp được bất cứ ai, thế nhưng mà, vì Đại nghiệp Thiên hạ bố vũ, tất cả mọi người đều đang phải bận rộn, nên chẳng có mấy cơ hội để được đoàn viên nữa.

Và mẹ nàng, quý cô Tsuchida, từ sau cái ngày “Đầu lâu vàng” đó, đã từ chối tiếp mặt nàng.

Nàng đã gần chạm được tới giấc mơ của nàng, như mà khi càng gần đạt được nó, mình sẽ lại càng cô đơn hơn. Nobuna nghĩ thầm.

Asai Nagamasa…Oichi, sau khi vuột mất khỏi số mệnh làm lãnh chúa trên chiến trường Chiến quốc, cô ấy đã ẩn mình và sống một cuộc đời trọn vẹn khác cùng với người hôn phu yêu quý của mình là Nobusumi, hai vợ chồng họ có vẻ đang chung sống rất là hạnh phúc đó nhỉ…

Mình cũng muốn được sống một cuộc đời như thế.

Đã có nhiều lúc mình thầm cầu nguyện rằng, cuộc sống của mình sẽ được giống như thế.

Thế nhưng mà, sự tồn tại của Oda Nobuna, lại đã quá ảnh hưởng đến với thế giới này rồi.

Lúc này đây, nàng không thể nào mà cứ bỏ dở Đại nghiệp Thiên hạ bố vũ được. Vì chính giấc mơ của nàng ấy, nhiều vị samurai đã anh dũng hy sinh. Thế nên là, chỉ duy chuyện từ bỏ đó, là nàng không thể nào mà làm được.

Mình chẳng quan tâm dù là có ai đàm tiếu về mình, những thứ như là thế giới ư, mình chỉ cần để lại cho Juubei là ổn. Chẳng sao đâu nếu như mình chỉ là một người vợ vô danh của Yoshiharu. Sau khi mà chinh phạt được thế giới, nếu như mà Yoshiharu là người cầu hôn, nếu như mà như thế thì…

Những chuyện như thế làm sao mà xảy ra được cơ chứ…Nobuna nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm cứ như đang tự nói chuyện với chính nàng vậy.

Mình cô đơn quá.

Trái tim mình thật lạnh lẽo.

Từ khoé mắt, nước mắt nàng vuột ra.

Mình không nên quay lại Azuchi. Sẽ ổn thôi nếu như chúng mình chỉ cãi vã thâu đêm, đâu cần phải giảng hoà đâu nhỉ. Mình nên ở lại phòng trà của Yoshiharu mới đúng…

Từ phía sau lưng Nobuna, một bóng đen trèo lên thuyền từ dưới mặt hồ.

Đó không phải là hình dạng của một con người.

Nobuna hét lên “Kẻ nào?” và quay người lại, nhưng bóng đen đó đã ngay lập tức biến mất.

“Là tưởng tượng sao. Đêm nay mình thực sự đúng là quá cô đơn rồi.”

Liệu rằng cái bóng này đang tiến tới thành Azuchi, để rồi lẻn vào trong Kyo? Cái thế giới đen tối của thời đại, đã dần giương nanh với Nobuna, theo một cái cách mà nàng ta chẳng thể nào mà lường trước được.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận