“Kuroda Kanbei đã phản bội nhà Oda và đổi sang đầu quân cho Ukita Naoie ư!?”
Mặc dù Yoshiharu đã ban lệnh bưng bít thông tin, thế nhưng tin đồn ấy vẫn không biết từ đâu lan ra, nhanh chóng truyền khắp toàn vùng Harima, rồi còn qua Sakai và lan tới tận kinh đô Kyoto xa xôi.
Và lời đồn này không phải hoàn toàn là vô căn cứ.
Hiện tại, quân nhà Oda đã tiếp quản thành Himeji, vốn là của Kuroda Kanbei. Tuy Yoshiharu đã khách sáo nói rằng đó chỉ là “mượn tạm” mà thôi, thế nhưng ông Souen, phụ thân của Kanbei thì lại nhất quyết nói rằng “đã dâng tặng cho Tướng quân-sama rồi”.
Cái vẻ mặt bất mãn “Tại sao cứ phải là tên ngốc Yoshiharu ấy cơ chứ…?!” của Kanbei lúc đó cũng đã được nhiều người chứng kiến.
Cùng khoảng thời gian này, Ukita Naoie bên phía nhà Mori đang ngấm ngầm dùng đủ loại thủ đoạn đê tiện để chiêu dụ từng thành trì một ở Harima.
Giả như móng vuốt hắn ta có vươn tới cả Kanbei thì cũng chẳng có gì lạ.
Hơn thế nữa,
Kanbei tuy được bổ nhiệm vào làm yoriki[note78222] trong quân đoàn Sagara, nhưng trong quân đoàn vốn đã có một người quân sư tiền bối là Takenaka Hanbei, nên cô bé đành phải cam chịu tại vị trí “đệ nhị quân sư”.
Mối quan hệ giữa Hanbei và Yoshiharu thì lại quá đỗi khăng khít, những tưởng như huynh muội đồng huyết; Kanbei chẳng thể làm gì khác được.
Vậy nên việc Kanbei, người luôn tự xem mình là bậc trí giả đệ nhất thiên hạ, cảm thấy bất mãn cũng là điều dễ hiểu.
Và rồi cuối cùng, người ta đồn rằng, lợi dụng chính lúc Kanbei đang gặp vào cảnh ngộ éo le như thế, Ukita Naoie đã thành công dụ dỗ mua chuộc, rốt cục cô ấy phản bội nhà Oda về theo phe Ukita. Tin đồn sau đó lập tức lan khắp các nơi cho tới tận hang cùng ngõ hẻm, khiến thiên hạ bàn tán xôn xao.
Cũng vào thời điểm đó, tiểu muội của Kanbei, Shoujumaru, đã được đưa đến thành Nagahama của gia tộc Oda tại phía bắc Omi làm con tin.
Và tại Kyoto, quận Kamigyo ở phía bắc mới đây vừa cháy thành tro trong một vụ hỏa hoạn lớn.
Khắp kinh đô hiện còn đang tràn lan thêm những tin đồn độc địa, Oda Nobuna chính là kẻ thủ ác đã đốt trụi quận Kamigyo, nơi người dân công khai ủng hộ Tướng quân Ashikaga Yoshiaki trở về.
Thậm chí còn có kẻ ác miệng đồn rằng Nobuna đang toan tính mưu phản, đợi thời cơ chín muồi rồi sẽ còn thiêu rụi cả hoàng cung.
Cả Kyoto chìm trong khiếp sợ, không ai biết được bước đi tiếp theo của người đến giờ vẫn đang án binh bất động trong đền Honnou, Oda Nobuna sẽ là gì.
Vào lúc này, tin đồn Kanbei làm phản chẳng khác nào lửa đổ thêm dầu, càng làm cháy bùng thêm ngọn lửa Nobuna vốn đã ngùn ngụt. Và e rằng, nạn nhân tiếp theo phải hứng chịu ngọn lửa kinh thiên ấy, không ai khác hơn là tiểu muội của Kanbei, cô bé Shoujumaru.
“Nếu quả thực quân sư Kanbei đã phản bội gia tộc Oda…”
“E là Oda Nobuna sẽ giận cá chém thớt, trút giận lên tiểu muội ngài quân sư.”
“Trời! Nếu là thanh niên trai tráng thì còn chấp nhận được, nhưng con tin lần này lại là một bé gái còn xa mới tới tuổi trưởng thành... Oda Nobuna sẽ không nỡ lòng nào xuống tay với cô bé đó đâu... phải không?”
“Lẽ thường là thế, nhưng người mà chúng ta đang nói tới là Đệ lục thiên Ma vương đó!”
“Nếu vậy, có lẽ ngay cả Sagara Yoshiharu cũng khó mà giữ nổi mạng.”
“Hắn ta sao tránh khỏi vạ lây cho được.”
“Đến cả Kamigyo còn bị thiêu rụi trong cơn thịnh nộ, chẳng lạ nếu ả Ma vương đó có chém thêm vài mạng!”
“Dù có đang là buổi binh đao loạn lạc, nhưng ra tay đến mức ấy thì quả thật quá đỗi tàn bạo!”
Những lời ra tiếng vào ác ý như vậy cứ đang tiếp tục lan truyền rộng khắp. Một phần nguyên do có lẽ là vì cái màn kịch “Đầu lâu vàng” Nobuna trước đó dựng lên nhằm che mắt thiên hạ, thực chất là để “tái sinh” Azai Nagamasa thành Oichi (nhưng ngoài những cận thần nhà Oda, chẳng còn ai biết được nội tình thực sự cả).
Tuy nhiên, nếu như chỉ đơn thuần có vậy, những tin đồn hiểm độc đã không lan nhanh đến thế.
Có những kẻ đã chủ ý gieo rắc tin đồn thất thiệt về Nobuna.
Bọn tiểu nhân đã chi cả núi tiền thao túng những tờ báo lá cải, từ đó phát tán lượng lớn tin giả, dựng nên đủ chuyện tai tiếng cũng như thêu dệt vô số điều bịa đặt, hòng bôi nhọ và hãm hại nữ chúa.
Không ai khác vào đây ngoài bọn chúng.
Trong cung điện,
“Hô hô hô, cái con nhãi Oda Nobuna đó, lần này là cá nằm trên thớt rồi!”
“Haha, ngài nói chí phải. Cái đám báo lá cải đó đúng thật là được việc. Từ giờ trở đi, dù chúng ta có tung ra bất kỳ tin thất thiệt gì về Oda Nobuna, mặc cho có phi lý đến đâu, bọn thị dân ngu ngốc cũng sẽ tin sái cổ thôi.”
Hai kẻ đang đắc chí, một là lão quý tộc bảo thủ răng nhuộm đen kịt, Kampaku[note78223] Konoe Sakihisa, và bên cạnh là tên thương nhân gầy còm đến từ Sakai, Tsuda Sougyu.
Ẩn khuất trong bóng tối phía sau Konoe, một gã to con ngồi bất động như tượng, lặng lẽ trầm ngâm dõi ánh mắt ra phía bên ngoài hai người nọ.
Lão Konoe Sakihisa lại đang một lần nữa âm thầm bày mưu tính kế sau lưng Himiko nhằm hạ bệ Nobuna.
“Quả là quyền năng đáng sợ của ngôn linh[note78224]. Một khi đã hoá thành văn tự, giấy trắng mực đen, thì dẫu có toàn là điều bịa đặt dối trá, thiên hạ cũng khối kẻ ngu ngốc tin đó là thật.”
“Lũ dân đen ngu muội kia vốn chuộng nghe chuyện thị phi hơn là điều thiện lành. So với đôi ba chuyện tầm thường hàng ngày, chúng lại càng ưa thích bàn tán những chuyện kỳ quái hơn.”
“Thế nhưng, đám cháy tại Kamigyo kia cũng thực làm Maro[note78225] ta một phen kinh hồn táng đảm. Nó mà thiêu rụi luôn cả cung điện thì, có khác gì đời ta cũng đi tong.”
“Không có cách nào khác, thưa ngài. Đám oán linh vốn không phải thứ mà nhân loại có thể kiểm soát hoàn toàn được.”
“Phải nghiêm khắc nhắc nhở tên nhãi Tsuchimikado Hisanaga đó cẩn thận. Thằng nhóc mà quản không nổi con quỷ nó mang tới, chẳng phải là bản mạt chuyển đảo[note78226] sao.”
“Vâng, thưa ngài!”
“Dẫu vậy, không ngờ cái con nhãi Oda Nobuna đó lại lần nữa thoát chết.”
“Có lẽ vận khí của ả còn chưa tận.”
“Cái thứ vận khí may mắn cỏn con của ả, cũng tới đó thôi. Giờ đây, khi mà gia tộc Tsuchimikado, Tướng quân Ashikaga và Maro ta đã liên thủ, cái thứ ngỗ nghịch ăn tàn phá hại đó sớm muộn cũng sẽ bị tống ra khỏi kinh đô. Tướng quân Ashikaga phục vị, với Maro ta mà nói, chính là phúc lớn trời ban.”
“Mà, thưa ngài, hình như còn một vị đang ngồi phía sau ngài, không rõ là ai vậy?”
Ánh mắt Tsuda Sougyu khẽ liếc qua bóng dáng nãy giờ vẫn toạ im bất động phía sau Konoe Sakihisa.
Đó là một người đàn ông vóc dáng to lớn vận trên mình bộ đồ tu hành. Khuôn mặt hắn, phần nhiều lại khuất sau tấm ngự liêm[note78228].
“Chà, vị đây chính là át chủ bài của liên minh chống Oda Nobuna, chỉ có thể nói vậy. Cũng có thể xem hắn như quân sư của Maro ta. Giờ chưa thể tiết lộ chân tướng, nhưng một khi rõ ràng, các ngươi đều sẽ phải kinh ngạc cho xem.”
“Ồ, vậy hẳn đây phải là một cao nhân danh tiếng lẫy lừng rồi.”
“Mưu trí của vị này thì chẳng cần phải bàn cãi. Thậm chí, nước cờ tiếp theo dồn ép Oda Nobuna vào tuyệt lộ, cũng đã tính toán xong xuôi cả rồi.”
“Đã dự liệu xong cả nước đi kế tiếp, quả thực cao minh!”
“Hô hô hô. Nói vậy nhưng mạng con nhãi Oda Nobuna dai lắm, không dễ gì mà nhai được đâu. Kể cả khi có trúng kế hạ độc, chừng nào còn Matsunaga Danjo và Manase Belchior quẩn quanh bên cạnh, ả cũng chẳng chết được.”
“Đúng thực là vậy, thưa ngài.”
“Bởi vậy chúng ta phải thật kiên nhẫn, từng bước từng bước một, đẩy ả vào tử cục.”
Đến đây, gã thương nhân lần nữa đánh tiếng: “Sau khi trừ khử được Oda Nobuna, mong ngài sẽ không quên lời hứa giao lại Sakai cho Tsuda Sougyu này, thưa Kampaku đại nhân.”
Nghe vậy, Konoe cười phá lên, khoe ra hàm răng đen kịt của lão: “Hô hô hô, khỏi cần lo hão. Ngươi và Maro ta giờ đã nhất liên thác sinh[note78229] rồi còn gì!”
“Nước đi kế tiếp” của Konoe, thực ra lão đã xuất thủ. Con cờ đã được cài cắm vào đền Honnou, nơi Nobuna hiện đang dưỡng bệnh.
Sau khi bị tà khí nhập thân lúc chạm trán với ác linh trong trận hỏa hoạn tại Kamigyo, thân thể của nàng ta đã bị suy nhược, rồi mê man suốt từ đêm hôm đó. Cho đến tận nay, Nobuna cũng vẫn chưa hề có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại cả.
Tại căn buồng bên cạnh phòng bệnh, vị danh y Manase Belchior đang trao đổi với một nữ cận thần mới được tuyển dụng gần đây.
“Không tệ, không tệ! Yên tâm, chớ quá phiền lòng, Hime-sama sẽ sớm bình phục chỉ trong một vài ngày nữa thôi.” Vị danh y quả quyết chắc nịch. “Với những căn bệnh không rõ nguyên nhân thế này, Đông y luôn tỏ ra vượt trội so với Tây y. Tuy rằng Đông y cổ dược không có được hiệu quả tức thì, thế nhưng ngài ấy đã đang dần hồi phục và quan trọng là không có bất cứ di chứng gì.”
“Thực quá tốt rồi! Quả không hổ danh là thần y Manase-sama!”
Trong những cận thần mới được tuyển gần đây, người được giao nhiệm vụ hầu cận cạnh Nobuna là một cô nàng tuổi chừng mười bảy, mười tám. My mục tú lệ, ánh nhìn sắc sảo toát lên vẻ thông minh lanh lợi.
Được một người yêu mến các bishoujo, đồng thời cũng nổi tiếng khó tính như Nobuna-sama để mắt tới, thì không nghi ngờ gì chuyện nàng tân cận thần này là một tuyệt sắc giai nhân. Thành ra cái cảnh vị y sư Manase Belchior, vốn còn mang tiếng “lang băm dê xồm”, vừa làm ra bộ dáng nghiêm túc vừa buông mấy lời bâng quơ “không tệ, không tệ” rồi vờ như “vô tình” mà đưa tay về phía khuôn ngực căng tròn mơn mởn của cô thiếu nữ, cũng chẳng lấy làm lạ.
Và, kết cục cho cái hành vi của vị y sư “đứng đắn” đó thì hiển nhiên là…
Bịch!
“Xin nghiêm túc cho, thưa ngài!”
Cô thiếu nữ nhẹ nhàng né người rồi liền đó thuận tay thụi một cú trời giáng thẳng vào vùng chấn thuỷ Manase.
Xem ra cô nàng hầu cận này cũng chẳng phải hạng dễ bị trêu ghẹo.
“Khục! Khụ khụ khụ… Koshou-dono[note78227], nội trong ngày hôm nay, tuyệt đối đừng đánh thức Nobuna-sama dậy đấy nhé!”
“Vâng, đã hiểu. Tôi nhất định sẽ không đánh thức người.”
Rồi vừa thốt ra mấy câu rên rỉ oán thán “Ôi da, đau quá!~ Tiểu thư bữa nay ra tay thực sự chẳng có chút lưu tình gì nhỉ?~”, Manase vừa chuồn nhanh rút nhẹ rời khỏi đền Honnou.
Cùng lúc ấy, từ ngoài đền có một bóng người hối hả lao vào, chưa kịp dừng nghỉ lấy hơi đã vội hét lớn khẩn cầu: “Xin được yết kiến Hime-sama!”
“Ngươi là ai? Có chuyện gì, sao hớt hải vậy?”
“Báo! Truyền tin từ Settsu! Có tin khẩn từ Harima! Chiến tuyến xảy ra đại biến! Sau thành Miki, đến cả Kuroda Kanbei cũng đã phản bội và chuyển sang đầu quân cho Ukita Naoie!”
“Đừng tuỳ tiện cuồng ngôn! Có bằng chứng gì không?”
“Hiện chưa có bằng chứng nào xác thực. Tuy vậy, Kuroda Kanbei đã đột nhiên biến mất khỏi thành Himeji, và khắp nơi đều đang đồn đại Kanbei đã được Ukita Naoie chiêu dụ! Quân đoàn Sagara ở Harima đang trên bờ vực sụp đổ!”
“Hiểu rồi. Hiện tại Hime-sama không được khoẻ, nên đích thân ta sẽ truyền lời lại cho người.”
“Thưa, còn một chuyện nữa! Chúng ta nên làm gì với con tin Shoujumaru đây?”
“Ta sẽ dò hỏi, có thể sẽ mất một ngày. Ngài có thể quay lại vào ngày mai.”
“Không được! Như vậy là quá trễ! Đồng minh phe ta đang hoang mang dao động. Ngay đến cả Settsu và Yamato, cũng đã xuất hiện những động thái bất ổn!”
“Ồ, phải rồi nhỉ. Lãnh chúa của Yamato, là Matsunaga Hisahide, đúng không? Tâm địa phản trắc, đâm sau lưng đồng minh vốn đã thành bản năng của ả đó rồi.”
“Hơn nữa, Ashikaga Yoshiaki hiện đang lưu nhờ gia tộc Mori, còn không ngừng gửi thư xúi giục muôn dân khắp nơi tạo phản. Nếu cứ tiếp tục để mặc tin đồn Kuroda Kanbei phản bội lan rộng thế này, e là sẽ còn nhiều cuộc nổi loạn khác nổ ra. Khẩn xin Hime-sama lập tức hạ chỉ!”
“Được, ta hiểu rồi. Ngài ở đây đợi một lát, ta sẽ vào bẩm báo lại.”
Người cần thận để người truyền tin chờ tại một phòng khác trong khi cô ấy tự mình tiến về phòng ngủ của Nobuna.
……
……
……
Thế nhưng, dù đã mấy canh giờ trôi qua, cô nàng hầu cận vẫn chưa quay trở lại.
“Thưa koshou-dono, vẫn chưa xong sao?”
Vị sứ giả bồn chồn đi qua đi lại, sốt ruột chẳng biết làm sao, buộc phải lớn tiếng hỏi vọng vào bên trong dinh thự.
Phải thêm chừng nửa canh giờ nữa thì cô nàng hầu cận mới quay trở lại.
“Đã để ngài phải đợi lâu. Manmi Senchiyo ta đã lĩnh mệnh từ Hime-sama!”
“Ồ, vậy... về chuyện con tin, người định xử trí thế nào? Nếu có thể thể hiện lòng khoan dung, sẽ khiến các chư hầu an tâm và đồng lòng hơn.?”
“Hime-sama hạ lệnh: Lập tức xử trảm con tin!”
“… Hả!? Hình như có nhầm lẫn gì chăng!?”
“Không còn gì để nghi ngờ nữa, Kuroda Kanbei đã phản bội chúng ta. Do đó, con tin Shoujumaru phải lập tức bị xử trảm. Nếu không hành quyết, Sagara Yoshiharu cùng toàn thể gia thần của hắn cũng sẽ bị xem là đồng đảng.”
“… Không… không thể nào!?”
“Truyền lệnh cho Sagara Yoshiharu, xử trảm Shoujumaru ngay. Nếu mệnh lệnh không được thi hành, toàn bộ gia thần và thuộc hạ của hắn đang đóng quân tại thành Nagahama sẽ xử chết không chừa một ai!”
“Một mệnh lệnh như thế... dù thế nào cũng không thể tin được! Ra tay xử tử một cô bé...”
“Đúng như lời mà ngài đã nói, tình hình hiện tại đang căng thẳng hơn bao giờ hết. Trong tình thế này, Hime-sama đã quyết tâm tiêu diệt triệt để những kẻ dám mang trong mình lòng phản trắc. Thêm bất kỳ kẻ nào cả gan nổi loạn làm phản, chống lại gia tộc Oda, đều sẽ nhận về kết cục y như con tiện nữ kia!”
“SAGARA-SAMA CHẮC CHẮN SẼ KHÁNG LỆNH!”
“Nếu hắn dám, chỉ còn cách đánh sập thành Nagahama. Nửa ngày là quá đủ để thiêu ra tro cái thứ thậm chí còn chưa xứng được gọi là thành đó!”
Cô nàng hầu cận mới, Manmi Senchiyo, khẽ nhếch môi cười lạnh, rồi lần nữa lặp lại “mệnh lệnh của Nobuna” với người truyền tin còn đang chưa kịp hồi thần từ cơn chết lặng.
Xong xuôi, Senchiyo lạnh lùng quay gót bỏ đi. Để lại vị sứ giả đứng đó lặng im cúi đầu, đôi vai khẽ run. Đoạn, y nuốt ngược cơn giận, lặng lẽ quay người rời khỏi đền Honnou, một thân lầm lũi hướng thẳng về Harima…


0 Bình luận