Những linh hồn mà Hanbei gọi là Oán linh cổ đại thì hiện đang quanh quẩn tại Kyoto và ám cạnh bên Nobuna.
Sau khi hít phải chướng khí trong vụ hỏa hoạn tại Kamigyo và ngất đi, cuối cùng thì Nobuna cũng đã tỉnh lại và có thể nói chuyện sau khi nhận được sự chăm sóc tận tình của danh y Belchior Manase.
Nhưng dù cho đầu óc đã thoát khỏi cơn mụ mị, Nobuna tỉnh táo vẫn chưa thể nào hiểu được thứ kỳ dị gì đã xuất hiện trên bầu trời khói lửa đó.
Nhấp môi lên tách trà, nàng ta cho gọi nữ tùy tùng đang túc trực tại sảnh bên.
“Ta đã bất tỉnh bao lâu rồi? Tình hình tại chỗ Yoshiharu ra sao? Hắn ta hẳn vẫn chưa chết trên đất Harima đâu nhỉ?”
“Vâng, thưa Hime-sama.”
Đáp lại lời của Nobuna, tân tuỳ tùng Manmi Senchiyo bước vào phòng.
Giữa những người tuỳ tùng mà Nobuna đã thuê về từ Kyoto, Senchiyo là kẻ sáng dạ, nhạy bén và năng động nhất trong tất thảy.
Không chỉ quen thuộc với văn hoá địa phương Kyoto, nàng ta còn rất thông minh, cứ như là bản sao hoàn chỉnh của Mitsuhide khi không có cái nhược điểm là kém nhạy bén trong việc đọc bầu không khí và hay mơ mộng giữa ban ngày.
Đối với gia tộc Oda hiện tại, việc sở hữu một nhân tài giỏi lễ nghi và am hiểu văn hoá Kyoto như Senchiyo là cực kỳ cần thiết, và lý lịch nàng ta cũng đã được kiểm tra kỹ càng.
Một ngày nào đó, mình sẽ dục dưỡng Senchiyo trở thành một tướng quân, rồi sau ấy sẽ ban cho cô ta một lãnh địa tương xứng. Nobuna đã thầm nghĩ như vậy.
Nhưng trái với câu trả lời mà Nobuna đang mong mỏi, Senchiyo lại thốt ra những từ mà chẳng ai có thể tin được.
“Trong khoảng thời gian mà Hime-sama đang lâm bệnh, những tin đồn rằng Kuroda Kanbei đã phản bội và đầu quân cho gia tộc Ukita đã được lan truyền rộng rãi ạ.”
“Con bé Harima đó ư? Tên ngu dốt nào lại tin vào cái chuyện phù phiếm ấy chứ? Bọn Mori lại giở trò bẩn thỉu rồi đúng không?”
“Nhưng thưa Hime-sama, sự thật rằng Kanbei đã đột nhiên biến mất; vậy nên đã có một mệnh lệnh được ban xuống, yêu cầu Sagara Yoshiharu phải xử tử con tin Shojyomaru - tiểu muội của Kuroda Kanbei - ngay lập tức ạ.”
Nghe đến đây, tách trà trong tay Nobuna bất giác rơi xuống, bể nát dưới sàn nhà.
“C…Cô đang đùa hả? Là..Là kẻ nào đã ban ra cái mệnh lệnh đó thế!?”
“Thứ lỗi cho hạ nữ, nhưng người ấy là Hime-sama ạ - chính ngài đã ban ra mệnh lệnh đó.”
“Cuồng ngôn! Lúc nào!? Sao ta lại không nhớ gì hết!?”
“Thưa Hime-sama, đôi tai này đã được Hime-sama ra lệnh. Hay phải chăng tại lúc ấy, bởi do nhiệt chứng đã khiến ngài mê sảng, không thể nhớ được điều gì nữa ạ?”
“Gì cơ…Không thể nào…Vậy… Shoyomaru…Yoshiharu đã làm gì con bé rồi!?”
“Tiểu nữ ấy đã bị hành quyết tại thành Nagahama, thưa Hime-sama.”
Nhưng…Nhưng mà….
“Saru đâu thể nào mà chấp thuận cái mệnh lệnh vô lý đó đâu chứ!”
“Nhưng đó là sự thật, thưa Hime-sama. Ngài đã hạ lệnh rằng, nếu như mà Yoshiharu không trừng trị Shoyomaru, thì những tuỳ tùng của ngài tướng quân đang trú tại thành Nagahama sẽ phải chịu thay hình phạt. E rằng ngài ấy đã không còn sự lựa chọn khác nào.”
Tất nhiên, đó chỉ toàn là những lời dối trá được thêu dệt bởi Senchiyo, nhưng chúng lại quá “thật”, khiến cho Nobuna dù có muốn cũng chẳng thể mảy may nghi ngờ.
Dù có lục tung ký ức cũng không sao nhớ được, thế nhưng Nobuna lại mãi đinh ninh rằng, lẽ nào vì mê sảng mà miệng mình đã nói ra những thứ kinh khủng đó ư?
Ngay từ lúc ban đầu, lý do mà nàng ta điều Yoshiharu một mình đến Harima khi lúc viện quân còn chưa có, cũng bởi do nàng đã nhất thời để cảm xúc lấn át.
Chính vì cái bản tính hấp tấp mà mình đã làm hỏng biết bao nhiêu chuyện rồi chứ? Nhưng giờ đã quá muộn, mặc cho mình có thanh minh, cũng sẽ chẳng có ai buồn nghe lời mình nói!
Làm sao mà mình có thể đối mặt với Yoshiharu, với mọi người được nữa đây!? Từng dòng nước mắt tràn ra từ khóe mi thiếu nữ.
Nobuna khẽ khóc nấc trong đau khổ.
Tại lúc đó, Senchiyo vẫn cứ chen mồm mà chẳng hề giữ kẽ gì.
“Hạ nữ xin phép, nhưng có tin mới báo về rằng, Kanbei đã không phản bội - ngài ấy đã bị bắt giam bởi Ukita Naoie.”
“!?”
“Dù bị bỏ đói, bỏ khát và tra tấn khủng khiếp, thế nhưng Kuroda Kanbei vẫn một lòng trung thành với Hime-sama, chẳng chịu quỳ gối trước kẻ địch.”
“Ah…ah…”
Không thể kiềm chế được nữa, Nobuna ngã nhào xuống tấm tatami.
Kết thúc rồi.
Dù cho có là Harima hay Yoshiharu…
Chắc chắn anh ấy sẽ nhìn mình như là Lục giới thiên Ma vương mà đau xót.
Mình đã phản bội người thân thích của mình.
Phản bội những người mang cùng chí hướng, cùng giấc mơ, những đồng đội mà chẳng ai có thể thay thế được.
Nhưng mà sao mình lại thực sự chẳng thể nhớ được là mình đã nói những lời đó thế? Cái đầu này bị sao vậy chứ? Kinh tởm! Ngu dốt!
Cứu em,
Cứu em với, Yoshiharu!
Senchiyo lạnh lùng quay lưng rời khỏi phòng, mặc cho Nobuna vẫn đang nức nở.
Những cái nhìn chằm chằm của đám oán linh gần, rõ ràng như có thể nghe thấy được đang rít lên từ khắp phía xung quanh nàng ta.


0 Bình luận