“…Biến đi, đừng bao giờ quay lại nữa.”
Chúng tôi bất ngờ nghe thấy giọng nói vang lên.
Cả ba nhìn quanh, nhưng ngoài chúng tôi ra thì không hề có ai khác.
“…Nya? Nya nya, nya??? Ai đó?”
“Tớ nghe thấy giọng nói, nhưng chẳng thấy ai cả… có lẽ nào… là ma sao?”
“Nyah! Không! Đừng nói là ma chứ! Tớ không muốn nghĩ đến đâu!”
“Ô kìa. Không lẽ nào, Kanade? Cậu sợ mấy thứ đó à? Dù bản thân là Mão Linh Tộc cơ mà?”
“V-Vì… ma là ma mà! Chúng không có cơ thể! Không thể đấm trúng được!”
“Hai cậu thôi đi nào, giữ im lặng một chút.”
Tôi nắm chặt công cụ chiến đấu của mình, chuẩn bị cho bất cứ điều gì sắp xảy ra.
Giờ thì, thứ sắp xuất hiện là gì đây?
Ma như Tanya nói sao?
Hay là…
“Biến đi… đừng bao giờ quay lại.”
Lời cảnh cáo thứ ba vang lên, và rồi vô số hạt sáng tuôn ra từ những thân cây xung quanh.
Dần dần, những hạt sáng ấy tụ lại một chỗ, rồi hóa thành hình dáng con người.
“……………”
Khi ánh sáng mờ dần, hình bóng của một cô gái nhỏ hiện ra trước mắt chúng tôi.
Cô bé ấy có vóc dáng nhỏ nhắn, đáng yêu — thoạt nhìn, có thể lầm tưởng là một đứa trẻ.
Nhưng trái ngược với ngoại hình ấy, thần thái nghiêm nghị cùng khí chất của cô lại khiến người ta không thể xem thường.
Mái tóc màu vàng nhạt được buộc bằng một đóa hoa, trông rất hợp với cô.
Nhưng điều nổi bật nhất… chính là đôi cánh.
Sau lưng cô mọc ra cặp cánh sáng trong suốt như pha lê.
“… Tộc Linh Thể (Spirit Tribe)…”
Tania khẽ thốt lên đầy kinh ngạc.
Tộc Linh Thể.
Cả tôi, Kanade và Tania đều không giấu được vẻ choáng váng khi trước mặt mình lại là một thành viên khác của Chủng tộc Tối thượng.
Tộc Linh Thể vốn đã rất hiếm, mà trong số đó, Tộc Linh Mộc (Dryad) — những tinh linh cây, lại càng hiếm hơn nữa.
Họ là một tộc ôn hòa, nhưng lại cực kỳ khắt khe với con người.
Thực tế, họ ghét con người — thậm chí là căm thù.
Đối với Tộc Linh Thể, những kẻ sống hòa hợp với núi rừng và thiên nhiên, thì con người — kẻ phá rừng, đốn cây lại chẳng khác nào kẻ thù tự nhiên.
Chính vì thế, hai chủng tộc này đã từng nhiều lần xung đột trong quá khứ.
Và rồi… vào một thời điểm nào đó, Tộc Linh Thể hoàn toàn biến mất.
Người ta nói rằng họ chán ghét việc bị con người quấy nhiễu đến mức đã rút sâu vào những vùng rừng núi hẻo lánh — nơi con người không thể dễ dàng đặt chân tới được.
Chuyện đó đã xảy ra cách đây khoảng hai trăm năm.
Từ đó đến nay, chưa ai từng nhìn thấy Tộc Linh Thể nữa.
Vậy mà… tôi lại không ngờ rằng mình sẽ gặp một người trong số họ ở nơi như thế này.
Tôi sững sờ đến mức chẳng thốt nên lời.
“Ờm… xin chào.”
“Rời khỏi đây, và đừng bao giờ quay lại.”
“Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện một chút thôi, được không?”
“Rời khỏi đây, và đừng bao giờ quay lại.”
“Tôi là Rein. Hai người đi cùng là Kanade và Tanya, họ là đồng đội của tôi.”
“Rời khỏi đây, và đừng bao giờ quay lại.”
“Chúng tôi đến đây vì một nhiệm vụ rất quan trọng… Cô có phải là người đã dựng nên những kết giới ảo giác này không?”
“Rời khỏi đây, và đừng bao giờ quay lại.”
…Chà, không hiệu quả chút nào.
Cứ thế này thì chẳng nói chuyện được gì hết.
“Nếu các người không chịu rời đi… thì ta không còn lựa chọn nào khác.”
Cô gái của Tộc Linh Thể khẽ ngẩng đầu lên, giơ lòng bàn tay về phía chúng tôi.
Một luồng ánh sáng mạnh mẽ hội tụ ở giữa bàn tay đó.
“Vậy thì ta sẽ buộc các người phải rời đi… dù có phải dùng cách nào đi nữa.”
“Nyah!?”
“Mọi người, chạy đi! Nhanh lên!”
“R-Rõ!”
Cả ba chúng tôi vội vàng quay lại hướng cổng rừng, chạy thục mạng.
“C-Cô ấy không đuổi theo chứ…?”
Kanade quay đầu nhìn lại, giọng run run.
“Ừ, tạm thời ổn rồi. Có vẻ như cô ta không định đuổi theo.”
“Chuyện quái gì vậy chứ? Tự nhiên tấn công người khác như thế!”
“Tớ nghĩ cô không nên nói câu đó đâu, Tania. Nhớ là ai đã định đốt cả khu rừng ngay từ đầu không?”
“C-Cậu nói gì cơ!?”
“K-Không có gì!”
Nhưng mà lạ thật.
Tên Arios và nhóm của hắn không hề nhắc đến việc có Tộc Linh Thể sống trong khu rừng này.
Vậy là họ nói dối… hay chỉ là đi lạc mà chưa từng gặp cô ấy?
Nếu là thế… thì tại sao chúng tôi lại gặp được?
…Không.
Tôi không nghĩ đây là sự trùng hợp.
Tộc Linh Thể là một chủng tộc ghét con người đến tận xương tủy, đã biến mất khỏi thế giới suốt hai trăm năm nay.
Việc cô ta xuất hiện trước chúng tôi hẳn là phải có lý do chính đáng.
Và lý do đó, lẽ nào là…
“Có thể là vì kết giới…”
“Nyah?”
“Tại sao cô ta lại xuất hiện đúng lúc đó? Dù sao thì, bỏ qua Kanade và Tania đi, nhưng tớ là con người. Cô ấy không thể nào muốn gặp người như tớ được… Nhưng nếu nghĩ rằng chúng ta sắp phá hủy kết giới của khu rừng, thì chuyện này hoàn toàn hợp lý.”
“Ừm… Khi chúng ta đi trong rừng thì cô ta không xuất hiện, nhưng vừa định phá kết giới là cô ta lập tức ra mặt. Tớ nghĩ cậu giải thích đúng rồi đấy.”
“Nghĩa là cô ta đang bảo vệ kết giới sao? Nhưng nếu thế thì… chẳng phải cô ta đang gián tiếp bảo vệ con quái vật đang canh giữ ‘Chiếc Khiên Của Sự Thật’ ở sâu trong rừng à?”
“Ừ… đó chính là điều chúng ta cần giải mã.”
Ai sẽ gặp rắc rối nếu kết giới bị phá?
Câu trả lời hiển nhiên, là con quái vật đang ẩn náu ở sâu nhất trong rừng.
Để biến nơi trú ngụ của mình thành một pháo đài bất khả xâm phạm, nó đã giăng kết giới khắp khu rừng…
và còn có một thành viên của Tộc Linh Thể bảo vệ chúng.
Nếu nghĩ như vậy thì mọi thứ đều hợp lý.
Nhưng vẫn còn một câu hỏi lớn — tại sao cô ấy lại làm thế?
Dù Tộc Linh Thể ghét con người, họ không bao giờ là kiểu tộc sẽ tự nguyện hợp tác với quỷ hay quái vật.
Bởi lẽ quỷ và quái vật tàn phá thiên nhiên, chặt cây, làm ô uế đất trời — thứ mà Tộc Linh Thể luôc tôn thờ.
Thực ra, họ còn thù ghét quỷ và quái vật hơn cả con người.
Nên chuyện họ bắt tay nhau… là điều bất khả thi.
“Không lẽ có lý do nào khác… hay bọn quỷ nắm được điểm yếu của cô ấy chăng? Hmm… nghe vô lý quá.”
“Tớ thì không giỏi nghĩ mấy chuyện phức tạp đâu~”
“Cố gắng chút đi, con mèo ngốc.”
“C-Cái gì!? Con mèo ngốc á!?”
“Dù chúng ta chưa biết mục đích thật sự của cô ấy, nhưng rõ ràng Tộc Linh Thể đang dính dáng đến quái vật hoặc quỷ. Nếu thế, sao không cứ đánh bại họ luôn cho xong? Chẳng có gì để sợ cả. Mà, tớ biết là cậu không muốn chiến đấu với cô ấy đâu.”
“Đúng là cách đó nhanh nhất… nhưng đối phương là Tộc Linh Thể đấy.”
“Nhưng bên chúng ta có Mão Linh Tộc và Long Tộc cơ mà! Làm sao ma thua được một Linh Thể nhỏ bé như thế được!”
Tania ưỡn ngực, đôi mắt lóe sáng với sự tự tin.
Vẫn như mọi khi, cô ấy luôn tin tưởng tuyệt đối vào sức mạnh của bản thân.
Cô chẳng nghĩ đến khả năng thất bại chút nào, điển hình của Tanya.
“Thực ra, nếu chiến đấu thì chúng ta có thể thắng… nhưng không nên nghĩ theo hướng đó. Chúng ta chưa biết sức mạnh thật của Tộc Linh Thể. Nếu mọi chuyện xấu đi, có khi chúng ta không chỉ bị thương nhẹ đâu. Và tớ… không muốn hai người phải mạo hiểm như vậy.”
“Khoan đã, cậu không tin vào sức mạnh của bọn tớ à!?”
“Không phải vậy. Tớ chỉ thật lòng lo cho các cậu thôi.”
“T-Thật sao…? Cậu lo cho bọn tớ à… Ừm, nếu đã thế thì đúng là không thể liều lĩnh được rồi.”
“Nyah! Làm theo lời Rein đi!”
“Cảm ơn hai cậu.”
“Nhưng giờ phải làm sao? Nếu không giải quyết được cô gái Tộc Linh Thể đó, chúng ta sẽ không thể tiến sâu hơn được đâu.”
Tania nói đúng.
Chừng nào còn cô gái ấy chặn đường, chúng tôi không thể tiếp tục vào sâu trong Khu Rừng Lạc Lối.
Tất nhiên, cũng có thể tạo một kẽ hở rồi phá hủy kết giới luôn…
Nhưng nếu làm thế chắc chắn sẽ khiến cô ấy nổi giận và gây thêm rắc rối.
“Để tớ xử lý việc này cho!”
“Cậu có kế hoạch gì à?”
“Không hẳn là kế hoạch…”
“Nyah?”
“Tớ định thử nói chuyện lại với cô ấy lần nữa.”
“Nhưng cô ta đâu có vẻ gì là muốn nói chuyện đâu?”
“Có thể lần đó cô ấy chỉ phòng vệ chính đáng thôi. Nếu lần này chúng ta tỏ thiện ý, cho thấy mình không có ác ý… thì biết đâu cô ấy sẽ chịu lắng nghe.”
“Đó đúng là kiểu suy nghĩ chỉ có người hiền lành như cậu mới nói được.”
“Ý cậu là kế hoạch này tệ sao?”
“Không, ngược lại. Tớ thích cách nghĩ đó đấy~♪”
“Đúng là Rein, luôn chọn con đường nhẹ nhàng, nyah~♪”
Kanade và Tanya cùng bật cười — như thể họ đã biết trước rằng tôi sẽ chọn cách này ngay từ đầu.
1 Bình luận