Yuusha Party wo Tsuihou s...
Suzu Miyama Hotosouka, Nozomi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chapter 12: Suy nghĩ của Kanade

0 Bình luận - Độ dài: 1,098 từ - Cập nhật:

Tôi tắt đèn và nằm xuống giường, còn Rein thì gần như ngủ ngay lập tức.

Tôi có thể nghe thấy tiếng cậu ấy thở đều, ngủ yên bình ngay bên cạnh mình.

Còn tôi thì vẫn tỉnh, nằm trên giường.

Tôi nhìn Rein đang ngủ say và khẽ mỉm cười.

“Nyaah…… Rein trông dễ thương ghê khi ngủ……♪”

Nhìn gương mặt ngái ngủ của Rein, tôi cảm thấy một tia sáng ấm áp lan tỏa trong lồng ngực.

“Nyafufufu……”

Tôi khúc khích cười khi nhớ lại một ngày đã trải qua cùng với Rein.

Hôm đó là một ngày vui vẻ và rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Tôi đã đói đến mức suýt ngất bên vệ đường.

Thậm chí chúng tôi còn suýt bị một con Hổ Sát Thủ tấn công khi nó tận dụng cơ hội ngay ở trước mắt.

Chúng tôi đã cùng nhau đánh bại băng cướp.

“Rein quả thật là một người tốt.”

Anh ấy đã cứu mạng tôi.

Anh ấy cho tôi ăn những món ngon.

Anh ấy đối xử với tôi rất dịu dàng.

Và điều tuyệt nhất là……

Dù tôi là thành viên của “Tộc Tối Thượng”, anh ấy vẫn đối xử với tôi như một cô gái bình thường.

Tôi thuộc “Tộc Tối Thượng” và là người của Mão Linh tộc vốn đã rất quý hiếm, mà thuộc “Tộc Tối Thượng” thì lại càng hiếm hơn nữa.

Theo kinh nghiệm của tôi, hầu như không bao giờ có chuyện gì tốt đẹp xảy ra khi tiếp xúc với loài người.

Đã từng có 1 số người định bắt tôi chỉ vì tôi là Linh Miêu.

…… Tất nhiên, khi ai đó cố gắng tiếp cận với ý đồ xấu, thì việc tôi đánh bại họ là điều hiển nhiên.

Đã từng có người tìm cách dụ dỗ tôi hợp tác, để tôi làm hết việc nặng nhọc còn họ thì hưởng thụ thành quả.

Có những kẻ mê muội tin rằng Mão Linh tộc sở hữu một kho báu nào đó, và chúng muốn biết nó ở đâu.

Những người từng tiếp cận tôi đều mang theo một “ý đồ” nào đó.

Dù là vì tiền bạc, lòng tham, hay danh tiếng…

Sau khi liên tục chứng kiến những mặt xấu xí của con người, tôi đã gần như mất hết niềm tin vào họ.

Nhưng rồi tôi đã gặp Rein.

Rein chỉ ngạc nhiên khi biết tôi là người của Mão Linh tộc… và chỉ thế thôi.

Cậu ấy còn giúp đỡ tôi hoàn toàn vì lòng tốt và sự tử tế…

Sau đó, cậu ấy chưa từng thể hiện một chút lòng tham nào với tôi và luôn đối xử với tôi như một cô gái bình thường.

Bạn không thể tưởng tượng nổi tôi đã hạnh phúc đến mức nào đâu.

Nếu tôi nói điều này với Rein, có lẽ anh ấy sẽ cười tôi, nhưng đối với tôi, đó là một cú sốc đến mức tôi cảm giác như cả thế giới của mình sắp đảo lộn.

Rein đã khiến tôi mỉm cười và giúp tôi xóa bỏ sự nghi ngờ với con người.

Đó là điều mà dù có biết ơn đến mấy, tôi cũng không thể trả ơn đủ.

Tôi không biết nếu không có Rein thì mình sẽ ra sao… và dù có an toàn, tôi có lẽ cũng sẽ quay về quê để sống tách biệt với loài người.

Tôi vô cùng kính trọng Rein.

Đó là lý do tôi muốn giúp cậu ấy hết sức mình.

Nếu Rein gặp rắc rối, tôi muốn giúp cậu ấy vượt qua chúng, dù cho có phải làm bất cứ điều gì.

Rein vẫn đang đau lòng vì bị đuổi khỏi nhóm Dũng Sĩ…

Thú thật, tôi đã rất bất ngờ khi biết Rein từng là thành viên của nhóm Dũng Sĩ.

Mặt khác, lúc ấy tôi đã hoàn toàn tin chắc một điều.

Sức mạnh của Rein với tư cách một Thuần Dưỡng Sư thật sự phi thường và vượt xa tiêu chuẩn bình thường.

Tôi chưa từng nghe có một Thuần Dưỡng Sư nào vừa tự chiến đấu, vừa cùng lúc thuần hóa hàng chục con thỏ.

Chưa hết, cậu ấy còn có cả sức mạnh của một Thuần trùng sư.

Chỉ vậy thôi cũng đã là điều quá phi lý rồi.

Nếu Rein có sức mạnh như vậy, tôi sẽ chẳng thấy lạ nếu cậu ấy từng gia nhập tổ đội Dũng Sĩ vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời…

Nhưng theo những gì tôi nghe được, cậu ấy lại bị đuổi vì “thiếu năng lực”.

“Tôi không thể tha thứ cho bọn đó được!”

Nhóm Anh Hùng đúng là đã phạm sai lầm ngu ngốc nhất cuộc đời!

Mình muốn tìm họ, đánh cho một trận tơi tả, rồi bắt họ quỳ xuống xin lỗi Rein.

Thực sự, mình đã nghĩ đến chuyện làm vậy trong một khoảng thời gian.

Đó là lúc mình tức giận đến tột độ.

Nhưng rồi, cơn giận đó dần biến thành nỗi buồn.

“Khi mình nói rằng bọn mình là đồng đội, Rein…… Cậu ấy đã có vẻ mặt vô cùng phức tạp……”

Có lẽ…

Cậu ấy nghĩ mình đã quên chuyện đó, nhưng sâu bên trong có lẽ Rein vẫn rất buồn và đau đớn vì bị trục xuất.

Không phải vì bị nói là sức mạnh yếu kém, mà vì bị những người từng là bạn phản bội.

Đó mới là điều khiến cậu ấy buồn và cay đắng nhất.

Mình muốn chữa lành vết thương đó.

Không, nhất định phải chữa lành cho cậu ấy.

“Nyaaah……! Sao mình cứ nghĩ về Rein mãi thế này……!!”

Tại sao vậy nhỉ?

Mặt mình nóng ran.

Tim mình đập loạn xạ.

“Ưm… Thôi kệ! Chắc cũng không có vấn đề gì đâu!”

Giờ, chuyện đó không quan trọng.

Điều quan trọng là Rein.

Mình phải làm gì bây giờ?

“Hnnngh…… Waaaah! Không hiểu được gì cả! Nyaaah!!!”

Nghĩ mãi vẫn không ra giải pháp nào.

Những lúc thế này, mình lại tự trách bản thân mình quá ngốc nghếch.

Lẽ ra mình nên học nhiều hơn một chút khi còn ở làng chứ.

“Dù không biết mình có thể làm gì để giúp… nhưng dù thế nào đi chăng nữa, mình vẫn phải ở bên Rein! Dù sao thì, giờ mình là đồng đội thật sự của Rein rồi……!”

Không thể nhầm lẫn được!

Tôi đã tự thề với bản thân…

Rằng mình sẽ ở bên Rein lâu nhất có thể!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận