Yuusha Party wo Tsuihou s...
Suzu Miyama Hotosouka, Nozomi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chapter 14: Giống loài Tối Thượng thứ hai.

4 Bình luận - Độ dài: 2,136 từ - Cập nhật:

Đã một tuần trôi qua kể từ khi tôi gặp Kanade.

Từ đó đến giờ, mọi chuyện giữa chúng tôi đều diễn ra rất thuận lợi.

Làm nhiệm vụ cùng Kanade, ăn cùng Kanade, và ngủ chung phòng với Kanade…

Chỉ là Kanade không thích việc ở phòng riêng, và trước tình huống đó, tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục ở cùng phòng với cô ấy trong tương lai gần.

Nhưng dù thế nào đi nữa…

Tôi cũng chẳng thấy có vấn đề gì cả.

Khi còn ở trong tổ đội của Anh hùng, mỗi ngày đều bận rộn đến mức gần như không có thời gian để tôi được ngồi xuống nghỉ ngơi dù chỉ một chút.

Không chỉ đảm nhận việc thám hiểm và trinh sát khu vực xung quanh, mang vác đồ đạc, cùng nhiều công việc khác với tư cách một Thuần Dưỡng Sư, tôi còn phải một mình chuẩn bị bữa ăn cho mọi người.

Tôi cũng phải gác đêm suốt cả tối, và sáng ra thì lo đánh thức mọi người dậy.

Giờ nghĩ lại, có lẽ tôi đã bị họ lợi dụng, những thành viên còn lại trong tổ đội chỉ biết lợi dụng lòng tốt của tôi.

Nhưng giờ thì không còn như vậy nữa.

Bây giờ tôi có thể làm những gì mình muốn, và hơn nữa…

Vì Kanade, tôi cảm thấy mình nên chủ động hơn từ giờ trở đi.

Tất cả là nhờ Kanade, và tôi thực sự rất biết ơn cô ấy vì điều này.

Tôi không biết nếu ngày đó tôi không gặp cô ấy thì giờ cuộc sống của mình sẽ thay đổi như thế nào.

Nhờ vậy mà tôi mới có thể tận hưởng cuộc sống tự do và thoải mái của một mạo hiểm giả, nhưng…

Tôi nào hay biết rằng một sự việc nào đó sắp xảy đến.

Và tôi cũng không hề hay biết rằng đó sẽ là việc chẳng mấy tốt lành, theo một cách nào đó, sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời mình.

“Người gác cầu Stride?”

Như thường lệ, tôi đang ở Hiệp hội Mạo hiểm giả, tìm kiếm một yêu cầu nào đó để nhận.

Natalie-san, cô lễ tân mà tôi đã quen biết trong tuần vừa qua, đang thở dài nặng nề, nên tôi bắt chuyện để xem có chuyện gì.

Và thế là tôi nghe được một câu chuyện thú vị.

“Đúng vậy. Vài ngày nay, có kẻ nào đó đã chiếm cầu Stride ở phía nam thị trấn, gây náo loạn, bày trò trêu chọc mọi người đi ngang qua, hết người này đến người khác.”

Dường như đây là chuyện khiến Natalie-san rất đau đầu, trông cô ấy vô cùng mệt mỏi tưởng như sắp ngã gục ra đây.

À mà, có lẽ vì chúng tôi đã quen nhau đôi chút, nên cách cô ấy nói chuyện với tôi cũng trở nên thân thiết và thoải mái hơn.

Tôi cảm thấy khá vui khi biết ai đó đối xử với mình như vậy vì đã hiểu nhau hơn một chút.

… Nhưng liệu có khi nào cô ấy lại có bất cứ ý đồ xấu nào khác không?

“Ai lại làm chuyện đó ngay từ đầu chứ? Lại là cướp à? Hay một kẻ xấu nào khác?”

“À thì, chuyện này mới khó giải thích, tin hay không thì tùy cô…”

Trước câu hỏi của Kanade — người đang đứng ngay cạnh tôi, Natalie-san đưa tay lên thái dương, như đang cố xoa dịu cơn đau nhức ở đầu.

Không khó để tưởng tượng tình huống này đang khiến cô ấy đau đầu thế nào.

“Có vẻ như khi người đó gặp ai có sức mạnh ở mức đủ tốt, họ sẽ lập tức bắt đầu một trận đấu, bất kể hoàn cảnh hay môi trường xung quanh… Điểm tốt duy nhất là cho đến giờ vẫn chưa có bất cứ thương vong nào. Nói cách khác, họ thích đánh nhau, nhưng không đến mức sống chết. Nhờ vậy… tình hình vẫn chưa leo thang đến mức quá nghiêm trọng.”

“Hừm, nghe quả là kỳ lạ thật. Tại sao lại làm vậy chứ?”

“Đó chính là điều mà chúng tôi thấy khó hiểu nhất. Họ không cướp tiền hay đồ đạc của ai, cũng chẳng nhắm vào một đối tượng cụ thể nào. Nếu như là quấy rối một nhóm thương nhân cụ thể thì còn dễ hiểu, nhưng đây cũng không phải trường hợp đó… Nói chung là họ dường như tấn công ngẫu nhiên những người đi qua cầu. Và dường như những người đứng xem thì lại không bị họ động đến… nhưng điều đó cũng chẳng làm tình hình bớt nguy hiểm hay dễ chịu hơn. Chưa kể là số người sử dụng Cầu Stride đã giảm mạnh kể từ lúc đó. Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, tuyến thương mại đó sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”

“Hừm, ra vậy…”

Đúng là một vấn đề nghiêm trọng.

Cầu Stride là một trong những cây cầu nối vùng Horizon, nằm ở trung tâm lục địa với lục địa ở phía nam.

Nếu ở đó xảy ra sự cố và mọi người tránh xa khu vực này, không chỉ việc vận chuyển bị gián đoạn, mà cả nền kinh tế chung cũng sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề.

Hiện giờ thì có vẻ chưa gây tổn thất lớn vì vụ việc mới xảy ra gần đây, nhưng…

Nếu để mặc nó tiếp diễn, hậu quả sẽ không thể xem nhẹ hay được khắc phục dễ dàng.

“Vậy, tại sao cô lại kể cho bọn tôi nghe tất cả chuyện này?”

“Ồ, tôi rất vui vì anh đã hỏi!”

Natalie-san khúc khích cười và nghiêng người qua quầy tiếp tân, cô làm vậy với một lực mạnh bất ngờ.

Tôi tự hỏi… liệu dáng vẻ nghiêm túc thường ngày của cô ấy khi làm việc chỉ là một lớp vỏ bọc?

Nhưng mặt khác, việc được thấy một khía cạnh mới của ai đó khi thân thiết hơn cũng thật thú vị.

“Lần này, Hội Mạo hiểm giả đã được giao nhiệm vụ giải quyết vụ việc này! Vậy đó… sao hả? Hai người có muốn nhận yêu cầu này không?”

“Hả? Ai cơ? Bọn tôi á?”

“Nyah?”

Mọi thứ diễn ra đột ngột đến mức tôi không khỏi bối rối.

Theo như tôi vừa nghe, đây là chuyện vô cùng quan trọng.

Liệu bọn tôi, những Nhà thám hiểm hạng E có thể nhận nhiệm vụ như vậy không…?

“Lần này là Yêu cầu Đặc biệt, không có giới hạn về cấp bậc hay thứ hạng. Ngoài ra còn có thể có nhiều Nhà thám hiểm cùng nhận nhiệm vụ này. Nhưng ai hoàn thành trước sẽ nhận được phần thưởng. Nói cách khác, ai đến trước thì được hưởng.”

“Cô nghĩ làm vậy có ổn không?”

“Lúc đầu, chúng tôi đã phát ra yêu cầu ở cấp độ khó hơn, nhưng rất nhiều người bị đánh bại và quay về tay trắng, thành ra vẫn không giải quyết được gì… Nhưng chúng tôi cũng không thể ngồi yên và nhìn những người vô tội bị ảnh hưởng. Nên buộc phải nghĩ cách khác.”

Ra vậy.

Xem ra Công Hội giả muốn giải quyết vấn đề này bằng mọi giá, bất kể ai làm và làm bằng cách nào.

“Ôi, anh làm được mà! Tôi chắc chắn đấy! Thực ra thì… tôi còn thầm hy vọng chính anh sẽ giải quyết việc này nữa cơ!”

“V-Vậy sao?”

“Bộ đôi Kanade-chan của Mão Linh tộc và Thuần Dưỡng Sư Rein-san, có bộ đôi nào mạnh hơn thế không!? Anh cũng nên tận dụng đà thắng lợi hiện tại để tối đa hóa lợi nhuận chứ, đúng không?”

“… Hmm, Kanade, cậu nghĩ sao?”

“Unyah?”

Kanade nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

Bộ cậucó lắng nghe câu chuyện từ nãy giờ không vậy?

“Ờ thì… ngoài kia có kẻ đang làm chuyện xấu đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy tớ muốn ngăn họ lại nếu có thể! Không ai được làm chuyện xấu dưới mắt tớ!”

Quả đúng là một câu trả lời rất “kiểu Kanade”.

“Ồ, nhưng tớ cũng sẽ tôn trọng quyết định của cậu, Rein.”

“Vậy thì, Natalie-san… phần thưởng cho nhiệm vụ này là bao nhiêu?”

“Nghe đây mà ngạc nhiên nhé! Năm đồng vàng không thừa không thiếu!”

“Được rồi, bọn tôi sẽ nhận.”

Một phần là vì phần thưởng, nhưng tôi cũng thật sự muốn giúp nếu có người cần.

Hơn nữa, tôi nghe nói chưa có ai chết, nên cũng không phải lo Kanade sẽ bị thương nghiêm trọng.

Dù vậy, cũng không thể chủ quan, vì chưa chắc điều đó sẽ luôn đúng…

Và thế là, tôi cùng Kanade lên đường đến Cầu Stride.

“Ôi trời! Ôi trời! Cây cầu to quá đi! Rein, Rein! Nhìn này! Nhìn nó to chưa kìa!”

Kanade nhảy nhót vui như một đứa trẻ trước cây cầu.

Nhưng tôi cũng dễ dàng hiểu được vì sao cô ấy lại hào hứng như vậy.

Giữa lục địa trung tâm và lục địa phía nam là một hẻm núi khổng lồ.

Độ sâu chính xác của hẻm núi đó… thật ra vẫn chưa ai biết cả.

Từng có học giả cố gắng đo đạc và ước lượng, nhưng ai cũng bỏ cuộc vì nó quá sâu.

Chưa kể chiều rộng của nó còn ngang cả một thành phố.

Những vết nứt đó thật sự khổng lồ và đáng kinh ngạc.

Cây cầu bắc qua nơi như thế này cũng đồ sộ không kém, đến mức người ta có thể lầm tưởng đó là một tòa lâu đài hay một pháo đài.

Cây cầu khổng lồ được dựng từ hàng loạt trụ sắt phức tạp, được gia cố thêm bằng ma pháp.

Không chỉ vững chắc, mà còn đủ rộng để trở thành trục giao thông chủ lực.

Nó rộng đến mức bốn cỗ xe ngựa lớn hoặc cả đoàn thương nhân có thể đi qua cùng lúc mà không gặp trở ngại gì.

“Tuyệt thật đó! Tớ chưa từng thấy gì như vậy trước đây!”

“Hử? Anh nghe đồn quê của Mão Linh tộc ở Lục địa phía Đông… chẳng phải ở đó cũng có cây cầu tương tự sao? Lục địa phía Đông cũng bị hẻm núi chia cắt mà phải không?”

“Thật sao? Nhưng tớ đâu có đi qua đó? Ở đó còn thu phí qua cầu nữa.”

“Vậy cậu sang Lục địa phía Trung bằng cách nào?”

“Nyah! Tớ đã chạy thật nhanh, lấy đà thật mạnh, rồi nhảy một phát qua từ bờ này sang bờ kia!”

… Đúng là một trò liều mạng.

Nhảy qua một hẻm núi khổng lồ như vậy mà nói cứ như chẳng có gì to tát…

Một lần nữa, tôi lại được nhắc nhở về sức mạnh và khả năng phi lý của các Chủng Tộc Tối Thượng.

“Cây cầu to vậy mà chẳng có ai đi qua, lạ thật nhỉ?”

“Chắc mọi người đều sợ cái kẻ Canh Giữ này rồi.”

“Vậy thì phải dạy cho bọn phá hoại này một bài học!”

“Ừm, làm thôi.”

Và thế là, tôi cùng Kanade bắt đầu băng qua cầu.

“À mà… kẻ Canh Giữ đó trông như thế nào vậy?”

“Tớ không biết… chẳng ai để lại lời khai rõ ràng cả.”

Nếu chưa có ai chết, lẽ ra Công Hội phải lấy được ít nhất một tung tích hay dấu vết nào đó về thủ phạm.

Nhưng dường như các Mạo hiểm giả trở về từ cây cầu đều mất tinh thần, chẳng thể kể lại rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.

Vậy là chúng tôi sắp phải đối mặt với một kẻ mà hoàn toàn không biết là ai.

Thú thật, điều đó khiến tôi thấy hơi căng thẳng.

“Chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra, nên hãy luôn cảnh giác. Đừng để bị đánh úp.”

“Nya!”

Chúng tôi tiếp tục cẩn thận tiến về phía trước.

Không biết chúng tôi đã đi bao lâu rồi? Nửa tiếng? Hay hơn nữa?

Khi đến giữa cây cầu…

… Chính lúc đó, chúng tôi cuối cùng cũng chạm trán nó.

“Rein, nhìn kìa!”

“Hả? Cái gì vậy!?”

Một tiếng gầm vang vọng làm rung chuyển cả một vùng trời.

Đôi cánh đó khổng lồ đến mức có thể che khuất cả mặt trời.

Một cơ thể lướt nhanh trong gió, chạy băng qua bầu trời một cách dễ dàng.

Đó là…

… Một con rồng!?

Rồng, một trong những giống loài mạnh mẽ nhất từng tồn tại — giờ đây đang đáp xuống ngay trước mắt chúng tôi.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

TRANS
Có đoạn xưng hô anh em kìa...
Xem thêm
PHÓ THỚT
TRANS
cảm ơn bạn mình đã fix r
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
ok nha bro
IMG-20250815-195027.jpg
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời