“Chúc mừng ngài, Shroud!”
Sau khi trở về thị trấn, tôi phải giải quyết đủ thứ giấy tờ liên quan đến băng cướp, kéo dài lê thê đến tận chiều tối.
Sau đó, khi được gọi đến Công hội Mạo Hiểm Giả, tôi bắt gặp Natalie-san; cô tiếp tân, người mỉm cười rạng rỡ nói với tôi đúng câu nói đó.
“Chúc mừng ngài, Shroud!”
“…Chúc mừng? Ý cô là sao vậy?”
“Công hội đã chính thức quyết định sẽ thăng hạng cho Shroud-san như một trường hợp ngoại lệ đặc biệt.”
“Hả…?”
Trước thông báo đột ngột như vậy, tôi chỉ có thể buột miệng thốt lên một tiếng đầy ngạc nhiên.
Tôi… được thăng hạng mạo hiểm giả sao?
“Từ giờ, Shroud-san sẽ không còn là mạo hiểm giả hạng F nữa. Ngài đã được thăng cấp lên hạng E!”
“T–Thật… vậy sao?”
“Woa~ Tuyệt vời quá, Rein♪! Chúc mừng nhé!”
Kanade cũng nở nụ cười hồn nhiên chúc mừng tôi, nhưng thành thật mà nói… tôi chẳng biết nên vui hay nên bối rối nữa.
Từ khi trở thành mạo hiểm giả đến giờ, việc đáng kể nhất tôi làm chỉ là đi hái thảo dược mà thôi.
Có lẽ Natalie-san cũng nhận ra sự ngờ vực của tôi, nên cô nhẹ nhàng giải thích.
“Muốn thăng hạng thông thường cần hoàn thành một số lượng yêu cầu nhất định. Shroud-san chưa đạt đủ số lượng đó, nhưng nhờ thành tích gần đây, Công hội đã quyết định cho phép ngoại lệ.”
“Hả? Tôi thật sự đã làm gì đáng để nhận phần thưởng như thế sao?”
“Trời ạ, chính Shroud-san lại quên rồi sao? Chính là vụ băng cướp ‘Răng Nanh Đen’đấy.”
“À…!”
Không hiểu sao, chỉ cần nghe lời giải thích ấy thôi là tôi đã nắm được phần nào tình hình.
“Việc tiêu diệt ‘Răng Nanh Đen’, thứ mà biết bao mạo hiểm giả khác đã chật vật đối phó trở nên thành công phần lớn là nhờ công lao của Shroud-san. Không, nói đúng hơn… là hoàn toàn nhờ vào ngài đó.”
“Không đâu… tôi chỉ làm tê liệt bọn chúng thôi, chứ thực ra chẳng làm gì to tát cả.”
“Ôi chà, anh thật khiêm tốn! Tôi nghe nói khi ngay cả King Lizard cũng xuất hiện và đối đầu trực tiếp với hai người đây Shroud-san và Kanade-san, hai người đã cầm chân chúng để mọi người kịp rút lui.”
“À… cái đó thì…”
Bị người khác khen như vậy khiến tôi thấy hơi ngượng.
Nhưng đồng thời, một ký ức chẳng mấy dễ chịu cũng ùa về, khiến lồng ngực tôi nặng trĩu.
Lúc ấy, tôi đã quá chú tâm vào bản thân.
Nếu bây giờ có ai bảo tôi làm lại lần nữa… có lẽ tôi sẽ từ chối.
Quả thật, đó là một lựa chọn vô cùng khó khăn đối với tôi.
“Công hội đã nhận định rằng Shroud-san có đóng góp to lớn trong việc tiêu diệt Răng Nanh Đen. Vì vậy, chúng tôi quyết định thăng hạng cho ngài để vinh danh thành tích ấy.”
“Ra là vậy… Thế thì, cảm ơn rất nhiều.”
“Xin đừng khách sáo. Ngược lại, lẽ ra chúng tôi mới là người cần phải xin lỗi ngài.”
“…Ý cô là sao?”
“Nhiệm vụ tiêu diệt Răng Nanh Đen vốn tương đương hạng C. Hoàn thành nó, Shroud-san lẽ ra phải được đánh giá ngang với mạo hiểm giả hạng C.”
“Nyah? Vậy chẳng phải lạ lắm sao khi Rein chỉ được lên hạng E? Lẽ ra phải thăng thẳng lên hạng C chứ?”
Kanade chen ngang, vẻ đầy nghi hoặc.
Thực ra tôi cũng từng nghĩ vậy… nhưng Kanade thì đúng là chẳng bao giờ ngại nói thẳng.
“Vâng… đó chính là vấn đề.”
Natalie-san khẽ cười gượng.
“Có một quy định rằng ‘Mạo hiểm giả chỉ được thăng từng bậc một’. Tôi thật sự rất xin lỗi. Dù Shroud-san đã hoàn thành nhiệm vụ tương đương hạng C, nhưng quy tắc vẫn là quy tắc. Chúng tôi không thể tùy tiện phá lệ mọi lúc được… Mong ngài thông cảm. Tôi thật sự, thật sự xin lỗi.”
“Không, không sao cả! Đã là luật thì tôi hiểu. Tôi hoàn toàn không phàn nàn gì đâu.”
“Ngài hiểu như vậy, thật sự giúp chúng tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều.”
“Thực ra, tôi còn thấy mừng vì được thăng hạng dễ thế này cơ.”
“……”
“Hửm? Có chuyện gì sao?”
“Fufufu… Shroud-san quả là người tốt bụng. Hay là… lý do ngài tốt như vậy là vì tôi chăng?”
“Tôi… cái đó… không hẳn là…”
“Fufu, được rồi, vậy ta tạm dừng ở đây nhé.”
Natalie-san khẽ mỉm cười… nụ cười đẹp đến mức khiến người ta phải sững lại.
“Á đau!?”
“Nyauh…”
Vì lý do nào đó, Kanade bỗng dẫm mạnh lên chân tôi.
Dạo gần đây tôi thật sự rất bận rộn, nhưng ít nhất tôi cũng đã thăng hạng… và nhận được phần thưởng đi kèm.
“Wow, nhiều tiền thật đấy.”
“Do không thể thăng cấp lên bậc hạng tương xứng, Công hội đã bù đắp cho tôi số tiền này.”
Đó là ba đồng vàng.
Đó là toàn bộ phần thưởng cho vụ Răng Nanh Đen.
Kanade trông có vẻ rất hả hê, nhưng…
Ngay sau đó, cô nàng như chợt nhớ ra điều gì, cái đuôi cụp hẳn xuống, nó trở nên mềm oặt.
“Nyauuh…”
“Hửm? Sao thế, Kanade?”
“Tớ… đói quá…”
“Hahaha.”
Tôi bật cười trước lời than vãn của cổ.
“Nyahhh, đừng có cười tớ! Tệ thật đấy Rein! Hôm nay tớ đã làm việc cật lực lắm đấy nhé!?”
“Được rồi, được rồi. Tớ biết mà. Vậy giờ ta đi ăn nhé?”
“Mồi~ Ăn thôi! Hôm nay tớ sẽ ăn thật no luôn!”
Khuôn mặt Kanade sáng bừng.
N-này, cẩn thận! Nước dãi nhỏ ra kìa!
Đúng là Kanade, lúc nào cũng vô tư hết mức.
Nhưng có lẽ… đó cũng chính là nét duyên dáng của cô ấy.
“Rein, Rein! Tớ muốn ăn cá! Loại cá béo ngậy, thịt mềm tan trong miệng ấy! … Nyan♪! Nghĩ thôi mà đã chảy nước miếng rồi!”
“Ừm, tớ thấy rõ luôn đấy.”
“Ui… hehe, đúng là xấu hổ thật. Rein, nhanh nhanh quay về thôi nào! Hôm nay chúng ta sẽ ăn món cá ngon tuyệt! cú mèo”


0 Bình luận