“Hả... hả... hả... Bọn... bọn truy binh đâu rồi!?”
“Khô... không sao... Chúng ta... ực... đã thoát được rồi...”
Rin và Mina thở hổn hển, vừa chạy vừa ngoái nhìn phía sau. Ánh mắt lướt qua lối mòn thú hoang tách khỏi đại lộ... tuyệt nhiên không thấy bóng người, ngay cả ma vật cũng chẳng còn dấu vết.
“Phù... Có vẻ an toàn rồi nhỉ?”
“Vâng, không vấn đề gì.”
Hai người nhận việc hộ tống thương nhân chỉ để kiếm chút tiền tiêu vặt. Arios và Agguth hiện vắng mặt — họ đang chuẩn bị cho cuộc chinh phục ‘Rừng Mê Hoặc’ sắp tới. Rin nắm giữ hơn cả nghìn phép thuật. Mina sở hữu trị liệu thuật truyền thuyết có thể hồi sinh cả người chết. Thế nhưng, cận chiến chính là điểm yếu chí mạng. Kẻ địch một khi áp sát, coi như hết đường lui. Vì thế, họ thuê đại một mạo hiểm giả làm tuyến trước rồi lên đường.
Vốn chỉ là một nhiệm vụ đơn giản. Tưởng chừng sẽ nhanh chóng hoàn thành, báo cáo gọn gàng trong tay. Ấy vậy mà...
“Đồ vô dụng, ngươi làm cái trò gì thế!?”
“Híii!?”
Rin giận dữ túm chặt cổ áo gã mạo hiểm giả được thuê. Hắn không những bỏ bê trách nhiệm tuyến trước, mà còn để mặc hai người phơi mình trước hiểm nguy, khiến cả đám phải tháo chạy trước một lũ trộm cướp tầm thường. Tội này... tuyệt đối không thể tha thứ!
“Tuyến trước mà không bọc lót tuyến sau thì còn gì là tuyến trước nữa!? Vậy mà ngươi là người chạy trước tiên, bỏ mặc bọn ta! Nói xem, ngươi tính sao!?”
“Đ-đừng có vô lý! Tôi là Thuần Dưỡng Sư, chứ có phải tuyến trước đâu! Chuyện này tôi nói rõ ngay từ đầu rồi! Tại các cô bảo ‘không sao’ nên tôi mới...”
“Thế lý do gì bỏ rơi bọn tôi mà cắm đầu chạy!? Để mấy tên trộm cướp dí cho chạy mất dép, danh dự anh hùng bị bôi tro trát trấu hết rồi!”
“Thuần Dưỡng Sư thì cũng đánh được chứ? Đối thủ chỉ là mấy gã cướp hạng xoàng, chứ có phải ma vật cấp cao đâu?”
“Đừng bắt tôi nhắc lại! Thuần Dưỡng Sư mà tự thân chiến đấu thì còn gì là Thuần Dưỡng Sư nữa? Vì bất lực mới phải thuần phục thú hoang để chúng chiến đấu thay — đó mới là bản chất của Thuần Dưỡng Sư!”
“Hả? Ngay cả con giun Rein ấy còn dám lao vào, vậy mà ngươi dám lấy cái cớ tầm phào đó giấu dốt?”
Rin liếc gã mạo hiểm giả bằng ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ.
Ngay cả thằng vô dụng như Rein, trong trận chiến với Tứ Thiên Vương còn tự thân xông pha nơi tiền tuyến. Dù chẳng giúp được bao nhiêu... ít ra vẫn còn hơn là không. Thế mà gã này...
Dám ngang nhiên tuyên bố mình không có năng lực chiến đấu... Thế chẳng phải còn thảm hại hơn cả Rein sao? Mina và Rin đồng loạt ném vào gã ánh nhìn dành cho thứ rác rưởi.
...Hai người không hề nhận ra. Lời gã nói mới là sự thật hiển nhiên. Chính Rein — kẻ vừa là Thuần Dưỡng Sư vừa đánh cận chiến được — mới là dị biệt.
“Rồi sao nữa?”
“Ơ...?”
“Biết ngươi là đồ nhát gan không dám chiến đấu rồi. Bọn ta cũng có phần trách nhiệm vì thuê nhầm một món đồ bỏ đi. Về điểm đó thì tạm cho qua. Nhưng...”
“Sao ngươi dám lơ là việc trinh thám xung quanh?”
“T... tôi đâu có lơ là...”
“Rõ ràng là có. Thực tế là bọn cướp áp sát trong tầm mắt, ngươi mới phát hiện.”
“Ngươi là Thuần Dưỡng Sư đúng chứ? Sao không thuần phục lũ thú quanh đây do thám?”
“T... tôi có làm mà! Đã thuần phục một con sóc để cảnh giới. Nhưng dù nhanh nhẹn đến mấy, một con sóc sao quan sát hết 360 độ được? Bọn cướp lại vây kín tứ phía nên...”
Rin bực tức siết chặt cổ áo gã, gằn giọng đầy sát khí:
“Hả? Vậy sao không thuần phục mười hay hai chục con, phủ kín mọi hướng đi!? Lý do gì không làm!?”
“Sao... sao có thể! Thuần Dưỡng Sư chỉ điều khiển được một con thôi!”
“Đừng có nói dối. Ngươi nghĩ lời ngụy biện đó qua mặt được ai?”
“Tôi... tôi không có nói dối! Đối tượng thuần phục căn bản chỉ có thể là một con thôi! Đừng nói mười, ngay cả hai con cùng lúc cũng bất khả thi! Gánh nặng tăng gấp bội đủ để thiêu rụi thần kinh của bất kỳ Thuần Dưỡng Sư nào!”
Rin và Mina liếc nhìn nhau, nét mặt thoáng nghi ngờ.
Chuyện hoang đường chưa từng nghe. Từ trước đến nay, Rein vẫn điều khiển hàng chục thú hoang cảnh giới khắp nơi. Việc Rein làm được mà kẻ khác lại không thể? Nực cười! Rõ ràng gã này đang trắng trợn bịa đặt để che giấu sự bất tài của mình.
Hai người kết luận như thế.
Rin đẩy phắt gã mạo hiểm giả ngã chỏng gọng.
“Phí thật... hóa ra chúng ta lại bốc trúng quẻ đại hung. Không ngờ vẫn còn tồn tại thứ sinh vật thảm hại hơn cả con giun Rein kia.”
“Đúng vậy. Gặp phải kẻ ngu muội đến mức này đúng là ngoài sức tưởng tượng.”
“Gừ...”
Gã mạo hiểm giả định lên tiếng cãi lại, nhưng cuối cùng chỉ biết nuốt hận. Nói với hai người này chẳng khác nào nói chuyện với một giống loài dùng ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ.
“Giờ tính sao? Chúng ta đã bỏ mặc khách hàng rồi...”
“À... mặc kệ đi. Vì mấy gã lái buôn mà tự đẩy mình vào nguy hiểm thì chẳng đáng.”
“Cũng đúng... nhưng thế này chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chúng ta sao? Với tôi thì không sao, nhưng nếu kéo theo Rin, Agguth... hay thậm chí cả Arios thì...”
“Ừm... vậy thì phiền toái lớn rồi.”
Rin bắt đầu cân nhắc.
Dù Rin là người phát hiện ra nhiệm vụ, nhưng người đăng ký chính thức lại là gã mạo hiểm giả kia. Rin và Mina là anh hùng, không phải mạo hiểm giả. Dù hai bên có nhiều điểm tương đồng, anh hùng không thể tùy tiện nhận nhiệm vụ như mạo hiểm giả được. Nếu làm thế, thiên hạ sẽ dần ỷ lại vào họ. Để ngăn điều đó, hiệp ước đã đặt ra một quy định: chỉ những người có quyền lực và địa vị đủ cao mới được phép trực tiếp yêu cầu Arios cùng đồng đội ra tay.
Vì vậy, Rin không thể trực tiếp nhận nhiệm vụ. Cô ấy bèn tìm một mạo hiểm giả để nhờ hắn đăng ký thay... là vậy.
Sau khi cân nhắc tình thế, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. Rin tiến đến trước gã mạo hiểm giả vẫn ngồi bệt dưới đất, cây trượng chĩa thẳng vào hắn.
“Ơ? Ơ?”
Gã giật mình, hoang mang trước ánh mắt như tuyên chiến của Rin.
“Nhiệm vụ lần này, chính ngươi tự ý đăng ký, rồi một mình giải quyết... kết quả thất bại. Đồng ý chứ?”
“Thông minh đấy... Nhưng nhớ kỹ: tuyệt đối không được nhắc đến bọn ta. Chuyện ‘cùng nhận nhiệm vụ’ — cấm tiệt!”
Mina hiểu ngay ý, lập tức tiếp lời.
Tóm lại...
Đổ hết trách nhiệm thất bại lên đầu gã mạo hiểm giả. Bản thân họ hoàn toàn vô can.
Rin đã tính toán như vậy.
Đương nhiên, gã mạo hiểm giả phẫn nộ.
“Đ... đừng đùa! Bắt tôi gánh tội một mình ư? Suy cho cùng, thất bại là do các cô đòi hỏi vô lý! Tôi sẽ báo cáo toàn bộ sự thật về các cô cho—”
“Hử...”
Đôi mắt Rin nheo lại, sắc như lưỡi dao.
“Cứ giỡn mặt như vậy... muốn chết tại đây không?”
“G... gì cơ!?”
“Nói trước, nếu sau này dám hé môi... dù chạy đến tận cùng thế giới, ta cũng truy sát đến cùng.”
“Thì... thế là...”
“Ngươi chỉ có hai lựa chọn: Nghe lời, hoặc chết. Nào, chọn đi?”
Ngọn lửa bùng lên nơi đầu trượng, hơi nóng bỏng rát táp thẳng vào mặt gã.
“T... tôi hiểu rồi! Sẽ làm y như lời các cô! Toàn lỗi tại tôi! Trách nhiệm thuộc về tôi! Các cô vô can! Thế được chưa!?”
“Ngoan lắm.”
“Giờ cút đi. Nhìn đồ vô dụng như ngươi chỉ thêm bực mình.”
“Híiiiiiii!?”
Gã mạo hiểm giả chạy mất dép, suýt ngã dúi dụa mấy lần.
“Có ổn không? Gã kia liệu có mở mồm không?”
“Dọa thế đủ rồi. Đồ vô dụng làm được trò trống gì chứ?”
“... Phải nhỉ. Kẻ ngu muội thì năng lực cũng hữu hạn thôi.”
“Quả thật không nên tùy tiện tin cậy kẻ ngoài cuộc.”
“Cuối cùng vẫn chỉ có Arios và Agguth đáng tin. Ngoài hai người ấy ra, không thể tín nhiệm bất cứ ai.”
“Phù... mệt thật. Về thôi nào. Chẳng những mất tiền công, còn bực dọc cả ngày.”
“Vâng.”
Rin và Mina vẫn không hề hay biết.
Lời gã mạo hiểm giả hoàn toàn đúng sự thật.
Chính họ mới là những kẻ đưa ra yêu cầu bất khả thi.
... Mãi một thời gian sau, hai người mới nhận ra điều đó.
1 Bình luận