Yuusha Party wo Tsuihou s...
Suzu Miyama Hotosouka, Nozomi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chapter 8: Răng Nanh Đen

0 Bình luận - Độ dài: 1,147 từ - Cập nhật:

Sau khi hạ gục toàn bộ lũ cướp, tôi lên tiếng với gã thương nhân:

“Không sao chứ?”

“V-vâng… Cảm ơn ngài đã ra tay cứu giúp lúc nguy nan! Thật sự đa tạ!”

Gã thương nhân như vừa tỉnh cơn mê, vội vàng cúi đầu.

“Không bị thương chứ?”

“Vâng. Tôi và người đánh xe đều ổn cả.”

“Đi qua khu vực này mà không có người hộ tống, hơi liều lĩnh đấy?”

“Không, tôi có thuê người hộ tống, nhưng khi thấy tình thế bất lợi, họ đã bỏ chạy mất…”

“Đúng là lũ tồi.”

Gã thương nhân run rẩy nói tiếp:

“Vừa rồi, từ miệng bọn chúng vang lên ‘Răng Nanh Đen’… Nếu đó thật sự là ‘Răng Nanh Đen’, chúng ta phải chuồn ngay… Ôi, thật đáng sợ. Bị bọn chúng để mắt tới rồi…”

“Chúng thật sự nguy hiểm đến thế sao?”

Do ở trong Đội Anh Hùng quá lâu, tôi gần như tách biệt với thông tin thế sự.

“Đó là lũ không máu, không nước mắt. Triệt sạch mọi con mồi. Gặp kẻ chống đối thì giết không tha. Nghe nói chúng có không ít tay thiện chiến, nhiều mạo hiểm giả và binh lính quốc gia đã bị chúng phản sát…”

“Ra vậy.”

Dù là tình thế cấp bách, nhưng chúng tôi vẫn quyết định khiêu chiến với lũ đó.

Tôi không hề hối hận dù chỉ một khắc…

Nhưng nếu để mặc như vậy, rắc rối chắc chắn sẽ xảy ra.

“Kh… khục khục…”

Một tên cướp nằm dưới đất nhếch mép cười gằn.

“Bọn ngươi… tiêu đời rồi… Bộ mặt này, ta sẽ khắc sâu vào trí nhớ… Gia đình, họ hàng, bạn bè… ta sẽ giết sạch hết…”

“Đấy là lời đe dọa à?”

“Là sự thật sắp xảy ra đấy… Khục khục, đáng đời.”

Chẳng có vẻ gì là hối cải.

Những tên khác cũng tương tự.

Xem ra những thành viên khác của ‘Răng Nanh Đen’ đều cùng một giuộc.

Nhận định này chắc chắn không sai.

“Vậy thì bắt giữ toàn bộ đi.”

“Hả?”

Gã thương nhân tròn mắt.

Kanade cũng tròn mắt.

“N-ngài vừa nói gì ạ…?”

“Chúng ta không thể bỏ mặc lũ nguy hiểm này được. Để chúng rình rập trả thù sau này thì phiền lắm. Tốt nhất, xử lý ngay bây giờ.”

“Ơ… Rein, như thế hơi liều lắm không?”

“Tại sao?”

“Đối thủ là băng cướp hơn trăm người đó? Tớ thì không sao, nhưng Rein là con người… Dù có kết ước với tớ, đối đầu với trăm người vẫn quá sức chứ?”

“Không sao đâu.”

“Nyan~?”

“Cứ để tớ lo.”

Sau khi thẩm vấn, sào huyệt ‘Răng Nanh Đen’ ẩn sâu trong một hang động, nằm tách biệt hẳn khỏi con đường chính.

Sau khi giao bọn cướp bị bắt cho gã thương nhân, chúng tôi lập tức lên đường tiến về hang động.

“… Tìm thấy rồi. Đằng kia.”

Nhờ khứu giác Kanade cùng các giác quan khác, chúng tôi lần ra hang động.

Ẩn mình sau tán cây, chúng tôi quan sát tình hình.

Hai tên lính gác đứng chặn trước cửa vào.

“Chắc chắn là cái hang đó chứ?”

“Ừm. Nghe nói ‘Răng Nanh Đen’ dùng hang làm sào huyệt mà. Trong hang vọng ra nhiều tiếng nói lắm, nên chắc không phải đi đâu xa.”

“Tốt.”

“Giờ làm sao? Xông vào như lúc nãy? À, nhưng lần này để tớ ra trước nhé? Dù gì thì với Rein vẫn quá sức.”

“Đúng vậy. Nhưng tớ không định xông vào bừa đâu.”

Đây là sào huyệt của băng cướp bị truy nã.

Bên trong hẳn giăng đầy bẫy.

Tôi đâu dại gì mà đường hoàng xông ra ở chỗ như thế.

“Trong rừng thế này, chắc quanh đây sẽ có… Ồ, thấy rồi.”

Tôi tạm ước với con ong đang bay gần đó.

“O-ong…? Ơ… ong không phải động vật, mà là côn trùng…”

“Cậu biết ‘Thuần Côn Sư’ chứ?”

“Hả? À, ừ. Là phiên bản côn trùng của Thuần Dưỡng Sư nhỉ? Có thể kết ước với côn trùng… Không lẽ?”

“Tớ từng được huấn luyện làm Thuần Côn Sư một thời gian ngắn. Nên có thể sử dụng cả côn trùng.”

“Hả? Hả? Hảaaaa…? C-cái đó cũng được sao? Trời ơi, từ ‘kinh ngạc’ giờ chẳng còn đủ sức diễn tả nữa rồi…”

Kanade làm vẻ mặt vô cùng khó tả, pha lẫn giữa kinh ngạc và bất lực.

“Đạt đến đỉnh cao của hai nghề cùng lúc… Không thể nào…”

“Thuần Côn Sư thì vẫn chưa hoàn chỉnh đâu? Còn nhiều thứ tớ chưa làm được. Chỉ đủ mức sử dụng cơ bản thôi. Được rồi, tạm ước với cả đám một lượt cho xong.”

“Thế đã quá đủ rồi. Rein đúng là quái vật thật… Nản quá, não tớ tê liệt vì kinh ngạc mất. Mà quá khứ của Rein biết cả chuyện này nữa mới đáng nghi ngờ…”

Bảo con ong đã tạm ước tập hợp đồng loại…

Tôi tạm ước với vài trăm con ong.

“Tớ không nghĩ việc kết ước nhiều ong thế này gọi là ‘sử dụng cơ bản’ đâu…”

“Vậy sao?”

“Nyaru… Đi với Rein, tớ chỉ biết hết lần này đến lần khác kinh ngạc suốt thôi.”

“Không nhàm chán nhỉ?”

“…Khì. Đúng thế.”

Sắp đối đầu với một băng cướp quy mô lớn, vậy mà bầu không khí lại kỳ lạ đến an tĩnh.

… Có lẽ vì Kanade đang ở bên.

Chỉ cần nhìn thấy nụ cười Kanade, tôi cảm thấy mình có thể tiếp tục cố gắng.

“Giờ làm gì?”

“Loài ong này gọi là Alby — một cá thể đặc biệt. Chúng mang độc tố tê liệt, bắt giữ con mồi rồi tha về tổ làm thức ăn — khá khác thường.”

“À, tớ đoán ra rồi. Xua lũ Alby này tấn công bọn chúng phải không?”

“Chuẩn.”

Độc tính của Alby cực mạnh, chỉ cần một vết đốt, nạn nhân sẽ không cử động nổi nửa ngày.

“Tớ sẽ ra lệnh cho đàn ong từ đây, Kanade quay về thị trấn tập hợp mạo hiểm giả và binh lính quốc gia. Dù sao, một mình tớ cũng không thể bắt giữ hết bọn chúng.”

“Ừ, roger!”

Kanade mỉm cười gật đầu…

Rồi ngay sau đó, nét mặt trở nên nghiêm túc.

“Nhưng nhưng, cẩn thận nhé? Tớ biết Rein sẽ không thất bại đâu… nhưng đừng chủ quan?”

“Tớ biết rồi. Thấy nguy hiểm là chạy ngay. Hứa với cậu.”

“Ừm.”

Kanade ngoái lại nhìn tôi đầy lo lắng…

Nhưng khi thấy tôi gật đầu đầy tự tin “Ổn cả”, cô bé mới yên tâm.

Cô nhún chân bật người lên, biến mất về phía chân trời phủ mây trắng.

“Được rồi. Vậy thì… bắt đầu thôi.”

Tiến lên — tôi ra lệnh cho đàn ong Alby.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận