“…Nyah…”
Ngồi đối diện tôi bên bàn ăn, Kanade trông như thể cả thế giới vừa sụp đổ, buông một tiếng thở dài não nề.
Vì vụ băng cướp mà tôi đã quên mất — trước đó tôi còn hoàn thành cả nhiệm vụ hái thảo dược.
Nhớ ra chuyện này, tôi đã báo cáo lại cho Công hội chỉ ít phút trước.
Phần thưởng cho việc thu thập được một lượng lớn thảo dược, lại còn đủ loại khác nhau, đã được nhân ba.
Nhờ vậy, tôi nhận về được một đồng bạc.
Mà nói thật, chỉ để hái thảo dược mà được mức thưởng này thì quả là hiếm thấy.
Ngoài ra, vụ tiêu diệt băng cướp còn mang lại ba đồng vàng.
Có lẽ trong thời gian sắp tới, chuyện tìm một nơi trú chân sẽ không còn là vấn đề nữa.
Tuy nhiên, để có một cuộc sống ổn định lâu dài thì vẫn còn là chặng đường xa.
Không phải là háo hức gì, nhưng vì đây là khoản tiền thưởng đầu tiên chúng tôi kiếm được, tôi đã định sẽ mua gì đó ngon ngon để ăn mừng…
“Ư ư ư…Không có cá… không có cá… không có cá… không có cá… Nyaaa~~~”
Đúng vậy.
Thành phố “Horizon” này nằm sâu trong đất liền, nên hải sản gần như là thứ không thể tìm thấy ở đây.
Thỉnh thoảng, cũng có thương nhân từ vùng duyên hải mang hàng tới bằng cách trao đổi với dân bản địa gần biển, nhưng chuyện đó hiếm như sao ban ngày.
Ở Horizon, cá được xem là thực phẩm cao cấp, cực kỳ quý hiếm, và mỗi khi xuất hiện trên thị trường, chúng sẽ ngay lập tức bị giới quý tộc mua sạch.
Ở những quán ăn dành cho mạo hiểm giả bình dân thì… đừng mong tìm được món cá nào.
Vì đã hoàn toàn sẵn sàng cho một bữa cá thịnh soạn nên khi biết tin này, Kanade như mất hết sinh khí.
“Cá của tớ… cá… ở đâuuu…?”
“Này, thịt cũng ngon mà, đúng không? Nhìn này, gà nướng tẩm thảo dược trông hấp dẫn lắm đấy chứ?”
“Nhưng tớ muốn ăn cá cơ… giờ không có hứng ăn thịt…”
Xem ra tình hình này nghiêm trọng hơn tôi nghĩ.
Tôi muốn giúp cô ấy nếu có thể… nhưng phải làm sao đây?
“À… đúng rồi.”
Tôi bất chợt nhớ ra điều gì đó và lục trong túi hành lý.
Hồi còn ở trong Nhóm Anh Hùng, tôi từng ghé qua bờ biển một lần…
Và nếu tôi nhớ không nhầm thì khi đó…
“À ha! Đây rồi!”
“Nya?”
“Không thể ngon như cá nướng mới ra lò, nhưng… thế này thì sao? Cá ướp muối mà tôi kiếm được trước đây. Biết đâu hợp khẩu vị của cậu.”
“Nyah!?!?”
Kanade lập tức nhảy dựng lên, lao vào ôm chặt túi cá ướp như thể sợ nó biến mất.
“Ô-ôô… Mùi hệt như cá thật! Tớ ăn được chứ? Thật chứ? Thật sự là tớ được ăn nó sao!?”
“Tất nhiên rồi. Cho cậu là để cậu ăn mà.”
“U-uhhh… Ahh, c-cảm ơn Rein nhiều lắm!Ân nhân cứ mạng tớ!”
“Ờ… nghe câu đó lạ thật đấy. Thôi, trong lúc cậu ăn thì tớ cũng gọi thêm món khác. Dù sao, chỉ ngồi đây để ăn đồ mang theo thì hơi bất lịch sự.”
“Rõ, thưa ngài♪.”
Khi chúng tôi ăn xong, mặt trời đã lặn hẳn.
Tôi nghĩ chẳng nên gắng sức quá trong ngày đầu tiên này, nên cả hai quyết định quay về quán trọ để nghỉ ngơi.
Tạm thời, tôi đã trả ứng trước được tiền cho một tuần thuê phòng.
“Ooooh, giường này♪! Tuyệt quá! Dạo gần đây toàn phải ngủ ngoài trời, được nằm giường thật đúng là sung sướng!”
…Tôi thở dài.
Kanade, hiện đang cùng phòng với tôi, đã nhanh chóng trèo lên giường, lăn qua lăn lại như 1 đứa trẻ.
Còn tôi thì chỉ muốn ôm đầu, cảm thấy cơn đau đang đùng đùng kéo tới.
Ban đầu, kế hoạch của tôi là: mỗi người một phòng.
Nhưng rồi chẳng hiểu sao… mọi chuyện lại thành ra thế này.
Thuê hai phòng thì dĩ nhiên sẽ tốn thêm, nhưng đó là chuyện không thể tránh được.
Dù đối phương là người của Mão Linh tộc, thì Kanade vẫn là một cô gái trẻ, hơn nữa còn cực kỳ dễ thương.
Ngủ chung phòng như thế… quả thật không ổn.
Ấy vậy mà…
Do không còn phòng trống, nên tạm thời tôi và Kanade phải ở chung trong một phòng đôi.
“Sao thế, Rein? Không ngủ à? Giường mềm lắm đó nha?”
“À… k-không… Tớ… tính tối nay ra ngoài cắm trại… Ừm, chắc vậy.”
“H-Hả!? Cái gì!? Tại sao!?”
“Ờm thì… tớ không thể ngủ chung phòng với một cô gái được!”
“…Vậy à…”
Vì lý do nào đó, Kanade thoáng trông có vẻ hơi thất vọng.
“Nhưng! Tớ thì chẳng ngại ngủ cùng với cậu đâu, biết chưa?”
“Không, chuyện không phải vậy. Tớ vẫn là đàn ông.”
Có phải… cô ấy không hề ý thức tôi là con trai sao? Nếu đúng vậy thì lại càng kỳ quặc.
“Nya, tớ biết chứ. Rein là con trai. Và tớ là con gái.”
“Vậy cậu cũng hiểu lý do vì sao chúng ta không nên chung phòng rồi chứ?”
“Biết thì biết… nhưng không hiểu.”
Lý lẽ của cô nàng càng lúc càng khó nắm bắt.
“Ờ thì… có hơi ngại… à không, thật ra là ngại lắm. Ngủ cùng phòng với Rein, một chàng trai trẻ—nyah, tự dưng mặt tớ nóng bừng luôn!”
“Nếu vậy thì…”
“Nhưng tớ tin cậu, Rein.”
“…”
“Rein sẽ không làm gì kỳ quặc với tớ cả… vì tớ tin như vậy. Nếu không tin, thì đã chẳng ngủ cùng phòng rồi!”
Đây có được gọi là “cởi mở” không, hay là cô ấy quá ngây thơ trước thế giới này…?
Ôi trời ơi.
Có thuyết phục thế nào thì cuối cùng cũng sẽ chẳng đi đến đâu.
“Nghe này, Kanade. Đừng tin người khác dễ như vậy. Chúng ta mới gặp nhau thôi. Tin tưởng ai đó ngay lập tức… là chuyện không ổn đâu.”
“Nyaah… Rein khen tớ dễ thương♪! Tớ vui ghê~!”
“Tớ sẽ không làm gì cậu đâu, nhưng dù sao tớ cũng là đàn ông. Lỡ… vô tình xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Không sao! Mọi chuyện sẽ ổn thôi♪!”
“Dựa vào đâu mà cậu chắc như vậy?”
“Vì tớ tin cậu, Rein.”
Không ổn rồi. Cứ thế này thì có nói nữa nói mãi cũng vòng vo một chỗ.
“Haizz… Sao cậu tin người dễ thế?”
“Tớ đâu có tin bừa ai đâu! Tớ chỉ tin Rein thôi!”
“Tớ không thấy khác biệt ở đâu cả.”
“Nếu là người khác thì tớ không tin. Nhưng Rein thì khác. Vì chúng ta… là đồng đội, phải không?”
“…”
Những lời ấy như in sâu vào tim tôi.
Đồng đội…
Tôi nhớ lại quãng thời gian còn trong Đội Anh Hùng.
Những người tôi tưởng là bạn… thực ra chưa từng xem tôi như vậy.
Tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng tôi.
Còn Kanade thì sao?
Cô ấy thật sự tin vào điều mình nói ư? Hay chỉ là để lấy lòng tôi?
…Không, không phải vậy.
Kanade đúng là… người đồng đội quý giá của tôi.
Dù mới gặp, dù chưa hiểu nhau nhiều, và đôi khi cách hành xử có phần hơi khó hiểu… nhưng chắc chắn, cô ấy là 1 người đồng đội tốt.
Và cũng là người bạn quan trọng của tôi.
“Cậu là đồng đội đáng quý của tớ, Rein! Thế nên tớ có thể tin cậu, bất kể thế nào♪!”
“…Cậu hiểu rồi.”
Rốt cuộc, tôi định thuyết phục Kanade… nhưng lại bị cô ấy thuyết phục ngược lại.
“Được thôi. Tớ sẽ không ra ngoài cắm trại nữa. Tối nay ngủ ở đây.”
“Nyaah~! Cuối cùng cậu cũng quyết định đúng đắn đó♪!”
Nụ cười rạng rỡ lại trở về trên gương mặt Kanade.
Có lẽ tôi cũng đang mỉm cười.
“À, nhưng mà này, này? Lúc tớ thay đồ thì vẫn phải quay mặt đi đó nha? Dù sao bị nhìn thấy cũng… ngại lắm… Nyah.”
“Y-Yeah, tớ biết rồi! Không cần nhắc! M-Mà… sao không thay luôn đi cho xong? Nào, đừng ngại!”
“Ừm.”
Kanade mỉm cười lại với tôi.
Đó là một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Nhìn nụ cười ấy, tôi cảm thấy lồng ngực mình dần trở nên nhẹ nhõm hơn.
Giá như tôi có thể…
Tôi muốn được ở bên Kanade như thế này mãi mãi.
Nghĩ vậy thì quả là xấu hổ, nhưng…
Đó là một sự thật mà tôi không thể chối cãi.
Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi có một “đồng đội” thật sự. Và cũng là lần đầu tiên tôi có một “người bạn” thật sự.
Tôi không muốn mất đi cảm giác ấm áp và dễ chịu ấy.


2 Bình luận