Giờ là buổi sáng sau ngày hôm đó.
Như thường lệ, tôi sẽ nằm trên giường thêm một lát nữa, nhưng hôm nay lại tỉnh táo lạ thường và tôi không muốn nướng thêm nữa.
Thành thật thì, tôi đã không nghĩ rằng mình lại ngủ ngon đến thế.
Mới đây…trước khi tôi đến hồ bơi, tôi thậm chí không thể ngủ nổi. Nghĩ rằng mình sẽ quằn quại cả đêm hôm qua mà không thể nhắm mắt. Đáng lẽ tôi sẽ trằn trọc suy nghĩ về việc phải đối mặt với Kazemiya nhưng thực tế thì các bạn thấy rồi đấy.
Tôi dần chìm vào giấc ngủ mà không gặp quá nhiều khó khăn, chào đón ngày mới với một tâm trạng khá sảng khoái.
(Đến mình còn thấy mình lạ nữa…)
Tôi phải cư xử với Kazemiya như thế nào đây?
Hiện tại tôi chưa biết điều đó–nhưng bằng cách nào đó hiện tại tôi có cảm giác mình có thể tương tác với cô một cách bình thường, dù chẳng biết làm cách nào.
Sau khi rửa mặt và nhìn vào chính mình trong gương, tôi nghĩ mình đã hiểu lý do vì sao.
“...Ah, hiểu rồi. Thì ra là thế.”
Biết rõ cần phải làm gì rồi.
*******
“...Không ngủ nổi.”
Ngày hôm nay là ngày tôi dậy trễ nhất từ trước đến giờ.
Chính xác hơn, tôi đã thức dậy từ lâu rồi, nhưng tôi lại không có động lực để rời khỏi giường, vật qua vật lại thì 1 giờ đã trôi qua từ bao giờ rồi.
“Không, nhưng mà đến giờ dậy rồi…mình phải rời khỏi giường thôi.”
Tôi không thể nằm trên giường cả ngày ở nhà người khác, đặc biệt là nhà Narumi.
Tôi đã không giúp việc nhà Kotomi ngày hôm nay rồi. Học sinh thì đang nghỉ hè, nhưng hôm nay vẫn là ngày trong tuần, nên chắc bố của Narumi đã đi làm rồi… Mẹ cậu ấy thì ở nhà vì công việc của cô là nhà văn mà… Tôi nên làm gì đây? Chắc do hôm qua tôi đã có một báo cáo chi tiết đầy đủ cho Kotomi. Bây giờ nếu tôi nhìn mẹ Narumi, cảnh tôi đã hôn con trai bà ngày hôm qua sẽ lặp đi lặp lại trong đầu tôi không biết bao nhiêu lần nữa.
Uhhh~~~~...Tôi không muốn dậy đâu mà. Nhưng tôi phải dậy.
Đúng như dự đoán, khi ra khỏi giường, tôi rã rời chân tay…
Một cơn cuồng phong của sự ngại ngùng và xấu hổ đang diễn ra trong tâm trí tôi, tôi thay đồ, rửa mặt chậm hơn thường ngày. Hít thở ba hơi thật sâu trước khi hướng tới phòng khách.
“Chào buổi sáng.”
Người đầu tiên tôi sẽ gặp là Kotomi…hả, từ từ, đó là Narumi sao?
Ngay khoảnh khắc tôi nhìn thấy khuôn mặt của Narumi, ký về cảnh hôn nhau ngày hôm qua dồn dập quay lại trong đầu tôi. Cùng lúc đó, tôi rất ngại vì tình hình mối quan hệ hiện tại của chúng tôi, không còn cái mác 「bạn bè」 nữa rồi.
“C-chào…buổi sáng.”
Tôi chào mà như bị nghẹt mũi vậy. Mong rằng cậu ấy sẽ không nghĩ tôi kỳ cục…
Nhưng tôi không biết làm cách nào để bình tĩnh trong tình huống này cả……….
“...À-ha? Kotomi đâu rồi ấy nhỉ?”
“Em ấy sang nhà bạn của mình vào sáng hôm nay rồi, chiều mai mới về lận.”
“T-tớ hiểu rồi.”
Nhà bạn? Sao tôi có linh cảm là nó liên quan đến cuốn 「sách tham khảo」ấy nhỉ?
“Thế mẹ cậu thì sao? Cô đang làm việc à?”
“Mẹ tớ đi ra ngoài để triển khai dự án mới. Chiều ngày mai mẹ mới về cơ. À, và bố tớ thì có việc đột xuất ở văn phòng, nên sẽ về vào tối mai.”
“Ehhh, tớ hiểu rồi….”
Tôi phải bình tĩnh đã. Chắc chắn sự ngượng ngùng ngày chỉ do tôi tạo ra mà thôi.
Bình tĩnh đã, uống một ngụm nước và bình tĩnh xử lý thông tin đã…..
Xem nào, Kotomi sẽ ngủ lại nhà bạn đến ngày mai, mẹ Narumi thì sẽ không ở nhà vì có dự án tiểu thuyết, bố cậu ấy thì có việc đột xuất nên tối mai mới về… Nói cách khác, cả ngày hôm nay sẽ chỉ có mình mình và Narumi ở trong ngôi nhà này, có nghĩa là….
….chỉ có mình và Narumi thôi sao?
“Eh…nên là…chỉ có hai chúng ta thôi à?”
“Ừ, tớ đoán vậy.”
Narumi nói nó một cách vô cùng nhẹ nhàng và mượt mà như thể không có chuyện gì nghiêm trọng vậy.
…Eh. Chờ một chút. Sao nhìn cậu ấy có vẻ thờ ơ thế?
Không phải ngày hôm qua đã có nhiều việc xảy ra hay sao…và sự thật rằng bây giờ chỉ có chúng ta mà thôi. Đối với tôi mà nói, những ký ức về ngày hôm qua khó mà coi nó là bình thường cho được.
Mặc dù mặt tôi bây giờ đang rất nóng, chắc là đỏ nhất từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ.
“Tớ biết từ hồi cậu ở đây đến giờ không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Hôm nay cậu có thể thoải mái đấy.”
Nói là thư giãn chứ thực ra là còn căng thẳng hơn ấy.
Ý tôi là, Narumi nhìn có vẻ như không có cảm giác gì đặc biệt. Như thể việc cả hai đã hôn nhau ngày hôm qua là chưa từng tồn tại.
(Thôi thì cứ giả vờ như không có gì xảy ra đi…)
Cứ coi như đó là một sai lầm. Cứ coi như đó là một nước đi Blunder đi. Cứ coi như tôi làm vì bị ảnh hưởng bởi bầu không khí đi.
Đến tận bây giờ, tôi là người duy nhất còn cảm nhận được hơi ấm vương vấn trên đôi môi mình.
Tôi chỉ đang tự phấn khích trong tâm trí và tưởng tượng mọi thứ trong tâm trí của mình mà thôi.
(...mình đúng là đồ ngốc mà.)
Tôi báo cáo với Kotomi chỉ là lỡ lời mà thôi.
Tôi lỡ lời chỉ vì trong lòng đang vui mừng thái quá mà thôi.
Tôi đã hôn chàng trai tôi thích. Tôi đã nghĩ rằng cảm xúc của chúng tôi đã được kết nối.
Nhưng mọi thứ chỉ là hiểu lầm mà thôi.
“Kazemiya, chuyện gì vậy?”
“...Mhmm. Không có gì. Chỉ là tớ hơi buồn ngủ thôi.”
“Hiểu rồi, tớ thấy hôm nay cậu dậy trễ hơn mọi ngày.”
“Tớ hơi mệt chắc do tớ đã lâu không đi hồ bơi rồi. À, ngược lại thì, hình như hôm nay cậu dậy sớm hơn mọi ngày nhỉ, Narumi?”
“Yeah. Tại vì lý do nào đó mà tối hôm qua tớ ngủ khá ngon.”
Đó thấy chưa. Chỉ có tôi tự phấn khích với chính bản thân tôi mà thôi…
“Kazemiya, tụi mình ra nhà hàng gia đình ăn sáng đi. Sáng giờ tớ chưa ăn gì cả, đi cùng nhau nhé.”
“Không vấn đề gì…nhưng mà tại sao?”
“Để…cho tiện ấy mà…”
“Cho tiện á? Tớ không nhớ ở nhà hàng gia đình không có chương trình khuyến mãi gì cả…”
Mặc dù nghỉ hè nhưng thi thoảng tôi cũng có đến nhà hàng, tôi cũng thường xuyên kiểm tra các website và thông báo ở đó, nhưng không có gì mới cả. Nếu phải nói thì chắc là có món ăn theo mùa hè hay đại loại như thế, nhưng họ đâu có phục vụ bào buổi sáng đâu?
“Không phải như thế. Chỉ là tớ có vài thứ muốn nói với cậu. Tớ nghĩ nhà hàng gia đình sẽ tiện trao đổi hơn.”
“Hmmm…?”
Chúng tôi mau chóng chuẩn bị và đi nhanh đến nhà hàng gia đình quen thuộc.
Mặc dù đang là mùa hè nhưng lại là ngay trong tuần và giữa buổi sáng nên không có nhiều người mấy. Chúng tôi ngồi xuống tại chỗ ngồi thân thuộc và order món ăn cho buổi sáng của cả hai. Nhân tiện thì chúng tôi đều chọn món trứng khuấy.
Nói chuyện tại nhà hàng gia đình. Gì vậy nhỉ…là xác nhận rằng chúng ta chỉ là bạn sao?
…Ah, không ổn rồi. Tôi đang tự tưởng tượng ra và tự mình thấy chán nản.
“...Vậy thì, cậu muốn nói chuyện gì thế?”
Ugh. Hình như tôi nói câu này nghe hơi cọc thì phải.
“Ngày hôm qua.”
Thịch. Tim tôi như muốn nhảy dựng lên vậy.
Điều hòa chắc chắn đã được bật rồi, nhưng tôi lại vã mồ hôi ra.
“Hôm qua ở hồ bơi vui nhỉ? Cậu thấy thế nào…”
Tại sao tôi lại lảm nhảm điều đó lúc này nhỉ? …Tôi biết rồi. Tôi không muốn cậu ấy đề cập tới chuyện đó.
Tôi không muốn nghe câu trả lời rõ ràng.
“Chúng ta đã hôn nhau.”
“........Đúng rồi.”
Tôi không muốn nghe câu trả lời thẳng thừng từ miệng của cậu ấy, của người tôi thương.
Tôi không thể quay trở lại làm bạn với cậu nữa. Vì tôi thích cậu. Tôi không thể xem như nụ hôn đó chưa bao giờ xảy ra cả.
“Tớ…tớ xin lỗi. T-tớ biết rồi. Nụ hôn hôm qua là do tớ phấn khích quá nên hiểu nhầm thôi. Nên là Narumi đừng…”
Đừng gì? Tôi rốt cuộc đang muốn nói điều gì?
“...Không phải hiểu nhầm đâu.”
“........Hả?”
Hình như tôi đang ảo giác đúng không? Không kìm được, tôi đã hỏi lại ngay Narumi về thông tin mình vừa nghe được.
“Đó không phải là hiểu lầm đâu. Đó cũng không phải do cậu quá khích hay gì đâu.”
Narumi nhìn thẳng vào ánh mắt tôi. Nói rõ ràng.
“Vậy…vậy thì tại sao cậu lại…hôn tớ?”
“...Vì tớ thích cậu. Kazemiya ạ.”
Không còn chỗ cho ảo giác hay nghe nhầm gì ở đây cả, cậu đang nhìn thẳng vào tôi, khẳng định chắc nịch.
“Tớ không muốn trao cậu cho bất kỳ ai khác. Tớ muốn biến cậu thành của riêng tớ. Tớ đã làm như thế vì tớ yêu cô gái mang tên Kazemiya Kohaku và cảm xúc lúc đó đã dẫn lối cho tớ.”
Những lời nói cứ trào ra từ Narumi. Tôi như bị nhấn chìm bởi sự ngọt ngào trong lời nói đó đến mức tôi không thể thở được. Trái tim tôi đã đắm chìm vào trong chàng trai mang tên Narumi Kouta.
“Tớ xin lỗi vì đã không nói rõ cho cậu. Nhưng đó không phải là hiểu nhầm đâu. Tớ thích cậu Kazemiya. Tớ đã yêu cậu mất rồi.”
“..................!”
….Không. Không ổn. Không ổn xíu nào.
Mặt tôi đang rất nóng. Tim tôi đang đập loạn cả lên. Chắc giờ cả người tôi đang đỏ ửng vì ngại mất rồi.
“....Cậu có chắc cậu sẽ hài lòng với tớ không vậy?”
“Tớ muốn cậu, Kazemiya.”
“....Thật chứ?”
“Tớ không thể nghĩ được về ai ngoài cậu cả.”
“...Đừng nói như thế mà~~…”
Hiện tại tôi đang bị đuổi khỏi nhà.
Mẹ tôi thậm chí còn không nhìn mặt tôi.
Thực tại thì luôn khó khăn, và tôi thì còn quá trẻ con.
Nhưng. Không kể giờ nào trong ngày—Narumi luôn cho tôi niềm hạnh phúc thật sự.
“....Tớ hạnh phúc quá, tớ không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.”
Narumi Kouta luôn là người nắm lấy bàn tay tôi, chạy trốn cùng tôi, và trao cho tôi niềm hạnh phúc chân thật.
“Ngược lại thì, cậu có hài lòng với tớ không?”
“...Đương nhiên rồi, tớ cũng không thể nghĩ tới ai ngoài cậu cả, Narumi ơi~~.”
Tôi bắt đầu khóc rồi, khóc nức nở.
“...đồ ngốc. Đồ đại ngốc. Chịu trách nhiệm đi. Tớ đã…bị cậu ám ảnh đến mức không thể làm gì được rồi.”


2 Bình luận