Houkago, Famiresu de, Kur...
Ryu Hidari magako
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 2 - Kỳ nghỉ hè

Chương 36 - Sát thần để cứu cô tiên

7 Bình luận - Độ dài: 1,537 từ - Cập nhật:

“Cái gì? Tại…tại sao?”

Sau khi bị sa thải khỏi vị trí quản lý của Kuon, điều chờ đợi Kazemiya Sorami chỉ còn là sự từ chối và sự né tránh của tất cả mọi người. Tất cả đối tác làm ăn từng làm việc chung hay mối quan hệ trong ngành được xây dựng từ trước đó đều truyền tai nhau rằng “Làm việc với Kazemiya Sorami sẽ mang lại rủi ro”. Bất kể cô có thử bao nhiêu lần, bao nhiêu cách khác nhau thì những gì bà đã gây dựng với tư cách là quản lý của Kuon đều đang vỡ vụn và sụp đổ.

–Chúng tôi tin tưởng con gái bà, Kazemiya Kuon hơn là tin tưởng bà, Kazemiya Sorami.

Chỉ với một câu nói, Kazemiya Sorami đã mất hết tất cả.

Tất cả những gì bà có thể làm để rời khỏi thực tại là trốn tránh trong ăn nhà trống người.

“...Tại…tại sao…chuyện này l-lại xảy ra… Tại…tại sao…”

Cuộc đối thoại với giám đốc cứ lặp đi lặp lại mãi trong đầu bà một cách đầy hỗn loạn. Mỗi lần như thế, Sorami cảm thấy được nỗi đau khổ đến tận cùng, và giờ thì có thể lủi thủi chạy trốn khỏi sự mất mát. Sau đó lại tiếp tục lặp lại cuộc trò chuyện với giám đốc. Trong vòng lặp không có hồi kết ấy, bà chợt thấy một tia sáng hy vọng chợt lóe lên.

“Kohaku, đúng rồi… Chỉ cần nhờ con bé chứng minh mình không ngược đãi nó là được!”

Tia sáng ấy rực rỡ, chiếu rọi tâm trí đang bị bóng tối bủa vây của Sorami.

“Ah, tại sao mình lại không nhận ra một điều đơn giản như thế chứ. Phải gọi điện ngay cho con bé mới được–”

“Gì mà mẹ nói nghe tiện lợi thế.”

Giọng nói cô gái ấy như bóp nát tia sáng cuối cùng.

Tiếng bước chân ấy như đang dần mang bóng tối đến cho bà.

“Kuon…!”

“Mẹ à, trông mẹ vẫn còn tốt chán đấy.”

Kazemiya Kuon xuất hiện.

“Kuon, Kuon, con đã làm gì vậy? Con đang nghĩ cái quái gì vậy hả? Đột nhiên…đột nhiên lại tung tin đồn và kéo mẹ xuống?!”

“....”

“Ừ, mẹ biết con không hài lòng chuyện đã xảy ra với Kohaku. Nhưng không còn lựa chọn nào khác cả. Điều này chỉ vì muốn tốt cho con mà thôi.”

“....”

“Đây là một thời điểm vô cùng quan trọng cho tương lai sau này của con, hình tượng Kuon không phải là một trào lưu nhất thời. Mẹ không thể để con bé tổn hại tới con vì những chuyện không đâu vào đâu được.”

“..............”

“M-mẹ chỉ muốn bảo vệ con mà thôi.”

“..........”

“...Mẹ muốn bảo vệ con á?”

“...! Đúng rồi! Mẹ chỉ muốn bảo vệ con! Mẹ muốn bảo vệ con và cả tương lai tươi sáng của con nữa….!”

Bám chặt lấy con gái. Đối với Sorami, Kuon là tất cả của bà. Là người bà đã quyết sẽ dâng hiến cả cuộc đời mình. Không còn quan tâm tới xấu hổ hay không, bà bám lấy con và hy vọng, hy vọng Kuon sẽ không rời đi.

“....”

Kuon run rẩy. Chắc chắn rồi, tình mẹ con có lẽ đã chạm tới cô. Chắc chắn là như thế.

“Phụt… hahahahaha!...”

“...Hể?”

Khi trái tim Sorami đang tràn đầy hy vọng, đáp lại lại là tiếng cười của Kuon.

Cô cười như thể muốn nằm ngay xuống sàn, ôm bụng lăn qua lăn lại khi nhìn thấy một tên hề trên sân khấu. Rõ ràng, không có tình cảm mẹ con nào ở đây cả.

“Con? Mẹ muốn bảo vệ con á? Hahaha! Nghiêm túc đấy hả? Nếu vậy thì…hahaha! Mẹ thực sự hết thuốc chữa rồi. Thật là buồn cười.”

“Ý con là sao…? Con muốn nói gì vậy? Mẹ thực sự muốn bảo vệ con mà…!”

“Không phải mẹ muốn bảo vệ con mà là mẹ muốn bảo vệ con rối đang mua vui cho cuộc đời của mẹ mà thôi, đúng không?”

Kuon không hề ngần ngại, chọc thẳng một lỗ vào trái tim của Sorami. Toàn thân bà ấy tê liệt, không thể thốt ra từ gì ra hồn. Bị chọc trúng tim đen khiến bà không thể nói nên lời.

“Mẹ có một người chị…người ấy là cô của con. Con nghe nói cô ấy rất tự do và tài năng. Là một người hoạt bát có một nhân cách tốt làm tất cả mọi người ai cũng yêu quý. Cô luôn dẫn đầu trong các bộ môn học thuật và cả thể thao, điểm số của cô luôn cao hơn mẹ… À thì, con nghe nói sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã rời khỏi nhà và biến mất.”

Điều đó hoàn toàn chính xác. Từ khi còn là học sinh…à không. Từ khi sinh ra, cô ây luôn hơn Sorami về mọi mặt Và Sorami chưa bao giờ thắng cô chị của mình dù chỉ một lần.

“Người cô của con…người chị của mẹ là một người đặc biệt. Mẹ chưa bao giờ có thể chiến thắng hay đánh bại cô. Chị của mẹ thì đặc biệt. Mẹ thì không nhưng mẹ cũng muốn mình trở nên thật đặc biệt.”

Bà không thể rời mắt khỏi Kuon, đơn giản vì đôi mắt đã không còn nghe lời bà nữa rồi.

“Mẹ học theo lời bố mẹ, vào đại học theo lời bố mẹ, làm việc cho một công ty với sự giới thiệu của bố mẹ. Mẹ không bận tâm gì, cứ sống một cuộc đời bị người khác sắp đặt. …Rồi một ngày mẹ chợt nhận ra điều điều đó, phải không? Mẹ trống rỗng hoàn toàn. Cả một cuộc đời thật nhàm chán nếu so với người chị ưu tú của mình."

“...!”

“Thật tầm thường, nhàm chán và đần độn nếu so với chị của mình–Nhưng đã trải qua cuộc đời mất rồi, không thể quay ngược thời gian được nữa. Nên mẹ mới sử dụng con đúng không? Mẹ Biến con trở thành bộ mặt của mẹ và mẹ xây dựng sự thành công của mình trên chính sự thành công của con, phải chứ? Mẹ có cảm giác mình sống một cuộc đời thứ hai, phải không?”

Mỗi lời nói đều như những nhát dao cắm thẳng vào trái tim của Sorami, vạch mở và đào bới tất cả những bí mật thầm kín bà cố chôn giấu trong tim bấy lâu nay.

“Mẹ muốn trở thành quản lý và nghĩ mình là người đặc biệt, phải không? Mẹ muốn cảm thấy mình hơn so với chị gái của mình, phải không? Vì vậy nên mẹ muốn con phải thành công, phải không? vì con chỉ là một con rối khỏa lấp sự yếu cảm của mẹ khi so với chị gái của mình.”

Kuon tiến thêm một bước, Sorami lại lùi một bước về sau. 

“Mẹ ghét Kohaku vì em làm mẹ liên tưởng đến chính bản thân mình, phải không? Mặc cảm về sự thấp kém khi so với chị. Bản thân mẹ luôn cảm thấy kém cỏi khi so với người chị tài giỏi của mình. Vậy nên mẹ mới bỏ trốn khỏi căn nhà này, khỏi chính hình ảnh trong quá khứ của chính bản thân mình.”

“Mày im đi!”

Bà lùi lại, cho đến khi bị dồn vào tường.

Sorami chỉ có thể hét lớn vào mặt Kuon.

Trong khi biết rõ nó sẽ không có tác dụng gì cả.

“Chúng ta là gia đình mà, sao con lại nói như thế?”

“Kohaku cũng là gia đình mà. Em ấy em gai quý giá của con…là một cô tiên giáng trần với con. Giọng hát này chính là được cô tiên mang tên Kohaku ban cho con đó.”

“Cô tiên gì cơ…? Mẹ không hiểu…không. chuyện đó thì có gì liên quan? Mẹ…mẹ là mẹ của con….”

“Đúng vậy thưa mẹ. Điều này thật khó chấp nhận nhưng nếu không có mẹ, con sẽ không phải chị của Kohaku và Kohaku cũng không phải em gái của con. Nếu Kohaku là một cô tiên giáng trần thì mẹ chính là vị thần đã mang lại sự sống cho chúng con.”

“Nếu mẹ là thần…con sẽ nghe lời mẹ, phải không? Kuon?”

Bà ấy đưa tay ra trước mặt, cố bắt lấy con gái như đang muốn níu giữ ánh sáng của cuộc đời mình. 

“Đã quá muộn rồi…”

Bà ấy đưa tay ra nhưng Kuon gặt phăng đi.

“Con sẽ sát thần để cứu lấy cô tiên.”

“......!”

Rõ ràng, đó là lời tuyên bố cuối cùng.”

Ngồi khụy xuống sàng, Kuon từ trên nhìn xuống bà.

“Con biết ơn vì mẹ đã sinh ra và nuôi lớn con. …Nhưng thế là đủ rồi. Dù gì thì mẹ cũng đã kiếm đủ tiền để sống tốt hết phần đời còn lại rồi mà.”

“Con…con đi đâu vậy?”

“Một nơi nào khác ngoại trừ căn nhà này.”

“Chờ đã…”

“Con không chờ đâu.”

Bóng lưng cô con gái xa dần khỏi tầm tay của Sorami.

“Vĩnh biệt.”

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

á đù chap 36 rồi này, ae lên p... à mà thôi đừng để ý
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Cảm ơn bác=))
Xem thêm
Đoạn 60: từ "như" đấy có phải là nhưng mà thiếu ký tự ko
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
thoại dài oải..
đoạn 42 quên đóng dấu " kìa
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Thì chịu thôi, chương này là chương cho con chị yapping về quá khứ của mẹ nó mà=))
Tôi thì tôi không thấy dài mấy do có nghìn rưỡi từ=))
Cảm ơn bác đã góp ý chỉnh chính tả=))
Xem thêm