Houkago, Famiresu de, Kur...
Ryu Hidari magako
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 2 - Kỳ nghỉ hè

Chương 30 - Gia đình hạnh phúc

5 Bình luận - Độ dài: 2,098 từ - Cập nhật:

Kazemiya đã kể tôi nghe.

Chuyện mẹ cô ấy yêu cầu cô phải ở nhà suốt kỳ nghỉ hè. Cô từ chối và mẹ cô đuổi khỏi nhà, ngoài ra còn có những cảm xúc lúc cô chạy trốn.

"...Tớ ghét một bản thân trẻ con như thế."

"Cậu là trẻ con, chúng ta đều là trẻ con."

"Nhưng vấn đề không nằm ở đó."

"Tớ biết."

Kazemiya khom người xuống, tự thấy ghê tởm bản thân. Có ích kỷ quá không khi tôi mong Kazemiya đừng tự trách bản thân như thế nữa.

"Tớ biết. Trước mặt tớ cậu cứ là trẻ con đi, chúng ta đều là trẻ con mà."

"Cậu nói thế làm tớ càng khó chịu vì cái tính trẻ con của mình hơn nữa đấy."

"Cậu có muốn lớn lên không?"

"Có thể, ít nhất thì bằng với Narumi."

"Tớ không có trưởng thành gì đâu."

"Nhưng tớ thì thấy thế đấy."

"Ý cậu là sao?"

"Kiểu...cậu tự tin."

"Đâu có đâu, bây giờ tớ vẫn gặp khó khăn khi đối mặt với em gái đấy thôi."

"Tớ lại chẳng thấy thế. Vừa ban nãy, cậu xin lỗi một cách vô cùng tự nhiên và còn bảo 'Thay mặt ẻm xin lỗi cậu'."

Cô ấy nói và đúng là như thế thât. Khi đó, những từ tôi nói ra vô cùng tự nhiên và mượt mà.

"Tớ nghĩ "một người anh trai" đang lớn dần bên trong cậu đó."

"Cảm ơn câu."

Kazemiya cho tôi cơ hội đối diện với gia đình. Tôi làm được điều đó là nhờ công rất lớn của Kazemiya.

Vì vậy nên tôi đã tự hứa với lòng mình sẽ luôn đồng hành cùng cô ấy. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa tôi cũng sẽ ủng hộ cô.

"Kazemiya, thế giờ cậu tính sao?"

"Tớ không biết, tớ chưa quyết định được."

"Cậu có về nhà không?"

"Tớ không muốn quay về đâu."

"Tớ hiểu rồi, vậy thì cậu ở đây hết kỳ nghỉ hè đi."

"Hả?"

"Tớ sẽ nói chuyện với bố mẹ và Kotomi."

"Không, chờ chút. Sao cậu lại phải làm thế."

"Thì tại cậu đâu còn nơi nào để về nữa đâu."

"Vẫn còn khách sạn hay mấy thứ kiểu thế mà."

"Mấy cái đó đắt tiền lắm..."

"Thì cũng đúng nhưng mà..."

"Cậu có thể nhờ tại nhà của Raimon, nhưng cũng không thể ở mãi được đúng không? Trng khi đó nhà tớ luôn chào đón cậu."

Tôi không thể đoán trước bố mẹ sẽ có thái độ như thế nào, một hoặc hai đêm thì không nói chứ cả mùa hè thì đó sẽ là một vấn đề lớn.

Tôi nghĩ sẽ ổn thôi. Nếu họ có từ chối thì tôi cũng sẽ dùng mọi cách để có thể thuyết phục họ.

"Tại sao cậu phải làm tới như thế này vì tớ."

"Bởi vì tớ đã quyết định sẽ đồng hành cùng cậu."

"...cho dù là do tớ sai tõ ràng, cho dù đó chỉ là sự ích kỉ của riêng tớ, hay là tớ lừa dối Narumi, khiến cậu vướng vào rắc rối."

"Tớ không quan tâm đó là lỗi của cậu hay cậu có đang nói dối tớ hay không. Dù cậu có trở thành quỷ vương phá hủy thế giới thì tớ cũng sẽ đồng hành cùng cậu."

"...ôi trời..."

Kazemiya đứng dậy khỏi ghế và nằm phịch xuống giường mặc chô tôi đang ngồi ngay bên cạnh đó. Cô ấy lấy chăn để che đi biểu cảm của mình.

"Tớ đã bảo cậu đừng có bao biện cho tớ rồi mà."

"Nhưng tớ sẽ chiều cậu."

Trong khi vừa vùi mặt vào chăn, cô ấy ló mắt nhìn tôi.

"...Tớ sẽ thực sự được chiều á?"

"Ừ."

"...Tớ sẽ đòi hỏi nhiều lắm đó."

"Tớ sẽ thực hiện tất cả."

"Nhiều tới mức tớ có thể trở thành một cô gái vô dụng?"

"Miễn là Kazemiya thì đều được."

"...Tớ sẽ trở nên ích kỉ thì sao?"

"Miễn là cậu muốn, tớ sẽ thực hiện tất cả."

"...."

Cô ấy đã nói hết những điều cô muốn chưa? Bây giờ Kazemiya đang cuộn tròn trong chăn không hề nhúc nhích.

"....Vậy cho tớ xin một thứ có được không?"

"Ổn thôi."

"Cho tớ ngủ trên giường cậu đêm nay được không? Chỉ hôm nay thôi."

"Okay."

Trông đáng yêu hơn là ích kỉ ấy.

"Chúc cậu ngủ ngon, Kazemiya."

"...ngủ ngon."

Tôi tắt điện đóng cửa lại. Đặt cô và một chiếc hộp kín nơi không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt say ngủ đáng yêu ấy.

Sau đó tôi hỏi ba mẹ có thể cho Kazemiya ở lại đây suốt kỳ nghỉ hè không?

Không không lập tức trả lời có, nhưng họ cũng đang thấy Kazemiya cư xử rất lạ. Ngoài ra, tôi chưa bao giờ có yêu cầu nào lớn như thế này trước đây, và------

"Con cũng có mong muốn giống với anh hai."

Kotomi cúi đầu cùng với tôi. Bố mẹ đã đồng ý với điều kiện phải liên lạc xin phép gia đình Kazemiya.

"Cảm ơn em, Kotomi, em đã giúp anh nhiều rồi."

"Em mang ơn Kazemiya-senpai vì đã giúp chúng ta trở thành một gia đình, và cho anh cơ hội để có thể làm lại. Em sẽ làm mọi thứ để trả được ơn của chị ấy."

"Giúp đỡ một cô gái đang chạy trốn khỏi nhà như vậy có ổn với một thành viên hội học sinh mẫu mực không?"

"Em gia nhập hội học sinh để lấy điểm cao thôi. Em không chịu mấy cái ràng buộc kiểu đó nên không vấn đề gì đâu."

Tôi ngạc nhiên trước người em "mẫu mực" của mình còn Kotomi thì đưa ngón trỏ lên môi làm điệu bộ đầy tinh nghịch.

"Đó là bí mật, đừng nói cho ba mẹ nghe nhé."

"Anh sẽ mang điều này xuống mồ luôn."

"Vậy đi."

Sau khi chúc ngủ ngon, em ấy quay về phòng của mình.

Tsujikawa Kotomi, em gái tôi mạnh mẽ hơn tôi tưởng nhiều.

"....Mà thật sự thì, em gái là tạo vật kiểu gì vậy trời.---"

*******

(Góc nhìn của Kazemiya)

Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, giường của tôi luôn lạnh.

Dù là xuân hay hạ, thu hay đông. Không kể tôi có bật máy sưởi, mọi thứ vẫn thế. Một căn nhà trống trai, không thể nghe bất kỳ âm thanh nào. Một sự tĩnh lặng cô đơn như làn gió lạnh len lỏi vào trong chăn của tôi.

Khi tôi thức dậy và ra phòng khách, không có ai đang ở đó cả.

Buổi sáng của tôi bắt đầu khi tôi bật điện trong căn phòng thiếu sáng ấy.

"Ấm quá..."

Nhưng hôm nay thì khác. Thật là ấm áp. Ấm áp và an toàn đến mức mí mắt tôi muốn sụp xuống lần nữa.

Tôi tự hỏi sự ấm áp đang ôm ấp tôi là gì và mau chóng nhận ra.

"Có mùi của Narumi...."

Đến từ tấm chăn và bộ quần áo tôi đang mặc, tôi có thể ngửi thấy mùi của cậu ấy. Như thể Narumi đang ôm mình vậy. Cảm giác thật là dễ chịu.

Và nó không hề lạnh lẽo. Trong ngôi nhà này có hơi ấm của tình người.

Không ổn rồi. Tôi sẽ ngủ thêm lần nữa mất. Nhưng tôi phải dậy. Tôi đang ngủ nhờ nhà người khác. Không được ngủ lần hai....

"...."

Tôi gắng sức ngồi dậy, thật là khó khăn quá. Chưa từng nghĩ rằng ngủ trên giường người mình yêu lại dễ chịu như vậy. Tôi phải làm sao đây? Nếu sau này tôi cùng giường với Narumi có khi sẽ lại ngủ quên mất.

"...từ từ, mình đang nghĩ cái quái gì vậy."

Tôi tự tát mình để xóa đi những ảo tưởng hiện ra trong đầu vừa rồi. Và rồi, sau khi tự vả thì tôi tỉnh luôn. Xuống phòng khách thôi nào...mà không được, phải đi rửa mặt trước đã. Tôi không muốn Narumi nhìn thấy khuôn mặt ngái ngủ của mình chút nào đâu. 

"...Haha. Mình đang nghĩ cái quái gì vậy?"

Tôi vừa mới chạy trốn khỏi nhà. Chỉ mới hôm qua tôi còn đang cãi nhau với mẹ đây mà.

Tôi giờ có thời gian để nghĩ tới những chuyện như thế này. Nhận ra rằng tình yêu thật là kì diệu và tôi thì còn quá trẻ con. Nhưng tôi không còn ghét một bản thân trẻ con như ngày hôm qua nữa.

Và tồi tôi đến phòng tắm để rửa mặt và chải chuốt hết mức có thể. Sau đó đi đến phòng khác. Chỉ cần bước vào hành lang tôi đã thấy căn nhà này khác hẳn so với của mình. Tôi có thể nghe thấy tiếng TV, tiếng bước chân của ai đó, ngửi được thấy mùi trứng chín. Đang có ai đó xung quanh tôi. Một cảm giác không bao giờ có được khi ở nhà.

"Ah, chào buổi sáng Kohaku-chan."

"C-con chào cô ạ."

Khi tôi bước chân vào phòng khách, mẹ của Narumi đã niềm nở chào tôi.

"Chào buổi sáng Kazemiya-san."

"Chào buổi sáng Kazemiya-senpai."

"C-chào..."

Chào buổi sáng. Chỉ là lời chào hỏi thông thường, không có gì đặc biệt.

Nhưng tôi không quen làm điều đó. Tôi đã không "Chào buổi sáng" suốt một thời gian dài, ít nhất là đối với mẹ và chị.

"Chào buổi sáng Kazemiya."

"...Chào buổi sáng."

Tôi thức dậy trên giường của Narumi, với mùi của Narumi và giờ thì đang chào buổi sáng cậu ấy tại phòng khách....cứ như vợ chồng mới cưới vậy....Thôi không nghĩ nữa, không ảo tưởng nữa tôi ơi.

"Tối qua cậu có ngủ ngon không?"

"À có. Nhờ có cậu. Cảm ơn cậu nhiều lắm."

"Vậy thì tốt rồi. Nào mình cùng ăn sáng thôi."

"Kotomi nấu bữa sáng ngon lắm đó."

"Chỉ là bánh mì kiểu Pháp thôi."[note78146]

"Không, con làm ngon hơn cả mẹ đó."

"Thật hả? Con thấy thích bánh mì kiểu Pháp của anh hai hơn."

Trên bàn ăn là 5 phần bánh mì.

Bố mẹ Narumi, Kotomi, Narumi....và phần của tôi.

Nhìn thấy bữa sáng được bày biện ngay trước mắt như một lẽ thường tình làm tôi suýt bật khóc. Tôi không hiểu. Tôi không hiểu ban thân lúc này lắm nhưng bây giờ tự nhiên khóc thì xấu hổ lắm nên tôi cố kìm lại.

"Sao vậy Kazemiya, ngồi xuống đi."

"Hay con không thích bánh mì kiểu Pháp."

"Không, không phải thế đâu ạ. Chỉ là con hơi bất ngờ khi nhìn thấy bánh mì ngon quá. Cảm ơn em Kotomi."

Tôi ngồi xuống ghế trống theo chỉ dẫn. Sau đó cả nhà Narumi (hay là nhà Tsujikawa) cùng chắp tay.

""""Itadakimasu""""

"I-itadakimasu!"

Sau một thoáng chậm trễ, tôi đưa miếng bánh mì nóng hổi vào miệng.

"...Ngon quá!"

Phần bánh mì thì mềm mại, vì ngọt của trứng đang lấp đầy khoang miệng tôi.

Một hương vị thật tao nhã. Đích thị là Kotomi-một người biết nghĩ cho gia đình làm ra món này rồi.

"Vậy thì tốt quá rồi."

"Lạnh lùng quá vậy..."

"Không không Kouta, nghe thì lạnh nhạt đấy nhưng mà thức ra thì Kotomi đang vui lắm."

"Ngốc quá, đến cả tớ còn nhận ra điều đó cơ mà."

"Cậu hợp với mẹ tớ quá nhỉ?"

"...E-em không có ngại!"

--Ah, tốt quá.

Tôi thật sự nghĩ rằng, thật khí tin khi gia đình này cách đây vài hôm còn đang đứng trên bờ vực của tan vớ, nhưng giờ họ lại hạnh phúc đến thế này.

"Sao cười vậy, Kazemiya."

"Tớ đang nghĩ gia đình cậu thật tuyệt vời."

Khi tôi chia sẻ suy nghĩ thật lòng, cả nhà Tsujikawa đều cười.

Tôi rất ghen tị với họ, gia đình tôi không bao giờ được như thế này.

(Chắc giờ mẹ đang ăn sáng với chị nhỉ?)

Tôi tự dưng nghĩ tới một điều hiển nhiên.

「--Đinh đoong.」

"Ai lại gọi cửa giờ này thế?"

"Để con đi xem thử."

Không ai biết ai đang gọi cửa cả.

Narumi mở hệ thống liên lạc ra để xem mặt người kia.

<Xin lỗi vì đã làm phiền gia đình giờ này, xin tự giới thiệu, tôi là Kazemiya Kuon.>

Giọng nói này nghe y như giọng nói đang phát trên TV từ phòng khách.

<Em ấy đang ở đây đúng không ạ? Người em yêu ý nhất trần đời của tôi, bé Kohaku ấy.>

Ghi chú

[Lên trên]
Bánh mì kiểu Pháp ở đây đang muốn nói tới French Toast. Kiểu như người ta sử dụng bánh mì cũ bỏ qua đêm sau đó nhúng nó vào hỗn hợp của sữa và trứng rồi nướng nó lên. Ăn kèm với bơ. Cái này tôi đọc trên mạng ấy chứ chưa ăn bao giờ=))
Bánh mì kiểu Pháp ở đây đang muốn nói tới French Toast. Kiểu như người ta sử dụng bánh mì cũ bỏ qua đêm sau đó nhúng nó vào hỗn hợp của sữa và trứng rồi nướng nó lên. Ăn kèm với bơ. Cái này tôi đọc trên mạng ấy chứ chưa ăn bao giờ=))
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Mới có 1 hôm đã nghĩ tương lại chung giường:))
Xem thêm
TRANS
đoạn 29 sai chính tả kìa ăng
Xem thêm
Hay ngủ chung
Sếch
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
trễ r
Xem thêm