Sau khi rời khỏi xe buýt, Shiori và tôi mau chóng tránh nắng dưới một mái hiên, phải một lúc sau mới gặp lại Narumi và anh bạn ngồi chung tại ghế sau với cậu ấy.
“Sau mọi chuyện thì, có thực sự ổn không vậy?”
“Hmm?? Sao thế?”
“Mặc dù hồ bơi rất tuyệt nhưng rủ cả tớ và Inumaki đi theo có sao không?”
“Tớ muốn được đi chơi cùng cậu, Shiori.”
Raimon Shiori.
Là một học sinh cực kỳ gương mẫu và là người bạn thân nhất của tôi. Cậu ấy giỏi đến mức vừa mới trở thành chủ tịch hội học sinh gần đây.
Hôm nay cậu ấy mặc một chiếc áo hay dây, quần short ngắn ngang đùi với một đôi quai hậu trông rất trưởng thành. Mọi người thường nói tôi giống người mẫu nhưng tôi thấy Shiori phù hợp với nghề người mẫu còn hơn cả tôi rất nhiều. Cô ấy luôn rất lạnh lùng và chín chắn, vẻ ngoài ấy trông thật hoàn hảo để lên bìa của một cuốn tạp chí.
“...thành thật thì tớ không muốn đi một mình chung với Narumi hôm nay nên tớ còn cảm thấy biết ơn vì cậu đã đi cùng ấy chứ.”
Tôi hôm qua, tôi đã phát hiện ra một sự thật động trời. Khi biết đến nó, tôi đã tránh mặt Narumi vì không thể nhìn thẳng vào mắt cậu. Đây cũng chính là lý do tôi đã tận dụng xe buýt đông người để ngồi riêng cùng với Shiori.
“Cậu cảm thấy ngại khi mặc đồ bơi à?”
“Cái đó cũng đúng nhưng không phải là lý do duy nhất đâu.”
Shiori nhìn chằm chằm vào tôi, và tôi gần như chắc chắn cậu ấy đã có được Sự thật trong đầu rồi.
“Nè Kohaku…”
“.....”
“Cậu tăng cân hả?”
“Uugh…”
Cậu ấy đã đoán đúng.
“Thật sự, chỉ một chút thôi…”
Tối qua, khi tôi đang chuẩn bị hành lý, tôi bắt gặp một bộ đồ bơi và vì tò mò nên lựa chọn mặc thử. Giờ nghĩ lại thì đó đúng là một quyết định sai lầm.
“Tớ nghĩ chuyện này xảy ra do cậu thường xuyên đến nhà hàng gia đình đấy. Cậu còn luôn ở đó với Narumi nên lượng đồ ăn thức uống cậu nạp vào tăng lên, đúng chứ?”
“...Dừng lại đi, đừng nói gì nữa.”
Nói chuyện với Narumi vui quá nên thành ra tôi hay gọi thêm món. Cứ thế, số lượng đồ ăn vặt cũng tăng lên đáng kể.
“À thì…tớ có tăng cân thấy rõ không vậy?”
“Không, tớ không nghĩ thế. Chắc không ai để ý đâu.”
“Thế sao cậu nhìn thấy hay vậy?”
“Cảm nhận bằng tình yêu đó~~.”
“Đừng đùa khi làm khuôn mặt lạnh tanh như thế chứ.”
“Vậy nếu tớ nói tớ đang không đùa thì sao?”
Khi tôi đang đứng hình, không hiểu không đùa là không đùa như thế nào, Shiori đặt tay lên má tôi.
Shiori không cho tôi quay sang hướng khác khỏi cậu ấy.
“Sao cậu lại nghĩ tớ đang đùa chứ? Đau đấy nhá, tớ nghiêm túc yêu Kohaku mà.”
“Huh?”
“Khi tớ nghe chuyện cậu chạy khỏi nhà, tớ đã ghen với Narumi. Tớ đã tự hỏi tại sao đó không phải tớ, tớ cũng muốn chữa lành một Kohaku đang tổn thương mà…”
“Shi-Shiori?”
Tôi không thể thoát khỏi ánh nhìn nồng nàn của cậu ấy. Đôi tay ấy không cho phép tôi quay đi đâu cả.
“Nhưng có lẽ em sang nhà của Narumi là một ý hay đấy. Nếu em mà sang nhà của anh…thì chắc anh không chịu nổi mà xỉu tại chỗ mất.”
“Từ từ đã, ý cậu là sao?”
“Anh có thể nói, nhưng hãy để anh diễn tả bằng cơ thể của mình nhé, em yêu.”
“C-cơ thể á…!?”
T-tôi không biết phải làm gì cả. Đây là chốn thanh thiên bạch nhật đấy. Hả? Shiori…với tôi sao? Tôi không thực sự hiểu lắm…tôi hoàn toàn không hiểu. Tôi phải làm gì đây? Không ổn rồi, mặt của Shiori đang từ từ gần lại phía má của tôi…
“Thật sự đấy, em rất dễ thương luôn Kohaku à–Và cậu cũng rất dễ bị lừa nữa~~.”
Những lời thì thầm bên tai sau đó làm tôi chưng hửng.
“...Shiori!”
“Fufu. Xin lỗi xin lỗi? Tại cả mùa hè rồi tớ không được gặp cậu nên nhớ quá.”
Lại một lần nữa, tôi lại bị Shiori trêu chọc.
Từ trước đến giờ, tôi vẫn luôn bị như thế. Mà tính ra Shiori rất có tài năng diễn xuất. Nên bị cậu ấy trêu chọc không phải là lỗi của tôi.
“Cậu cứ coi tớ như tên ngốc vậy. Mà có khi sau này cậu nên thử nghề diễn đi.”
“Tớ cũng đang cân nhắc sự nghiệp làm diễn viên đấy.”
“Thật hả?”
Tôi cá đây là tin chuẩn.
“....Thực sự thì tớ thấy rất mừng vì cậu trông ổn hơn tớ tưởng rất nhiều. Lúc nghe tin cậu chạy khỏi nhà, tớ lo lắm.”
“...Xin lỗi, làm cậu lo lắng rồi.”
“Không sao. Nhưng…Tớ không biết nói thế này có phải không, nhưng tớ cảm thấy tự hào lắm. Không thể nghĩ rằng Kohaku chỉ mới gần đây…còn đang không hạnh phúc với gia đình của mình giờ lại có thể ổn đến mức đi chơi trong hoàn cảnh bị đuổi ra khỏi nhà cơ đấy.”
“...Cậu nói đúng, tớ cũng thấy thế.”
Thực tế là, chỉ mới gần đây, nếu tôi gặp các tình huống như thế này thì sẽ thực sự rất tuyệt vọng. Tất cả những gì có thể làm là tạm trú ở một nơi nào đó, ôm chân và nhìn xuống đất. Chắc tôi sẽ quay trở lại nhà để tìm kiếm sự tha thứ mà thôi.
“Tớ đoán là nhờ có Narumi.”
“......Yeah.”
Tôi gật đầu đồng tình khi nghe Shiori nói thế với rất nhiều suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
Nghĩ thử xem…Mặc dù có vài điều tôi không nói cho Shiori biết nhưng thực sự thì tôi không giấu cậu ấy bất kì điều gì cả. Tôi quyết định sẽ nói ra vì cô ấy chính là người bạn thân nhất của tôi.
“Này, Shiori.”
“Sao thế?”
“...Tớ thích Narumi.”
“Tớ biết. Ý là, nó quá rõ ràng rồi còn gì.”
“Tớ cũng nghĩ thế, nhưng tóm lại thì. Tớ muốn nói cho Shiori biết điều đó. …Từ từ, thật sự điều đó rõ ràng đến mức nhìn tớ thôi là hiểu á?”
“Một chút xíu.”
“Tớ hiểu rồi…Haizz tớ không nghĩ mình sẽ trở thành diễn viên đâu.”
Tôi thực sự rất khác so với chị, người đóng trong rất nhiều bộ phim.
…Chị hai. Tôi tự hỏi chị ấy có đang làm việc không. Chắc mẹ cũng đang ở đó nhỉ?
(...Thôi, không nghĩ chuyện đó lúc này nữa.)
Kỳ nghỉ hè. Tôi đang đi chơi với Crush, nhưng chắc chắn không thể tận hưởng được nếu cứ có cảm xúc thể này. Thôi quên đi thực tại này đã. Dù chỉ là một chút thôi.
******
“Đông quá. Đúng là mùa hè có khác. Đông khách thực sự.”
Natsuki gật gù trong khi làm bộ dạng như đang tìm kiếm xung quanh.
Hiện tại, chúng tôi đã thay xong quần áo và đi tới khu vực tập trung chỗ hồ bơi, chỗ này chật kín người, bao gồm cả những gia đình và học sinh như chúng tôi.
“Tao nghĩ nó vẫn ổn áp vì chỉ cho phép mua vé đặt trước.”
“Nếu không có hệ thống đặt vé thì chắc nơi này thành địa ngục không chừng. Vấn đề bây giờ là đang có rất nhiều người, không biết có kiếm nổi Kazemiya và Raimon không nữa?”
Trang web chính thức của “Ritsugami Water City”cho phép khách đến có thể xem trước công trình thực tế và đường đi được thiết lập từ trước. Dựa vào những thông tin này, chúng tôi có thể thiết kế địa điểm tập trung, vì vậy sẽ không có chuyện lạc mất nhau trừ trường hợp bất trắc. Nhân tiện thì, địa điểm gặp nhặt là ở dưới một cái cây trong sảnh chờ.
“Này Kouta.”
“Sao thế?”
“Bây giờ mày đang làm gì?”
“Đang chờ các cô gái với mày.”
“Mày đã làm xong bài tập hè chưa?”
“Đương nhiên là chưa rồi.”
“Mày đang hẹn hò với Kazemiya à?”
“Không có hẹn hò…Từ từ, gì vậy mầy?”
“Ahaha. Tao còn tưởng mày sẽ khai báo thành thật chứ.”
Nụ cười của Natsuki không hề có chút ác ý và nó thản nhiên giống như những cuộc trò chuyện hằng ngày. Không thèm để ý rằng hỏi kiểu đó có thể chọc tức tôi.
“Mày…đừng có chọc tao kiểu đó.”
“Tao không có hỏi vậy để trêu mày hay gì. Tao biết mày đến đây để tận hưởng kỳ nghỉ hè sau kỳ kiểm tra khốc liệt. Nhưng nếu hay tụi bay đang hẹn hò thì tao sẽ sẵn sàng giúp để tụi bay có không gian riêng tư với nhau.”
“Đừng nói thế. Mày để ý vậy không có ích gì đâu. Tại vì ngay từ đầu, tao với Kazemiya đâu có hẹn hò.”
“Mày chẳng thành thật gì cả Kouta à. Đừng nói dối chỉ vì mày ngại ngùng. Tao và mày chưa đù thân hả? Thằng bạn chí cốt này không đáng tin đến mức đó sao?”
“Không.”
“........”
“........”
“.....Huh? Mày nói thật à? Hay tụi bay đang không hẹn hò thật á?”
Nụ cười Natsuki cứng lại, nhăn nó. Hiếm thấy ở con người này.
“Tao đã nói mày bao nhiêu lần rồi.”
“Ngay cả khi đã trải qua những chuyện đó?”
“Ý mày là sao?”
“Mày với cô ấy rất gần gũi đó! Ngồi chung trên chiếc ghế bành phòng khách, vai kề vai, vừa xem phim vừa tán tỉnh nhau đó!”
“Ghế bành phòng khách…mày biết kiểu dell gì vậy? Vớ cả tao không có tán tỉnh cô ấy.”
“Ah, tao nhận được một bức hình từ cô nhà.”
Rõ ràng, mẹ đã lén chụp hình và gửi nó cho Natsuki.
“Cô nhà còn bảo rằng cô ấy nhận được một vài tài liệu học tập từ em gái kế của mày.”
“Nó đang làm cái quái gì vậy!?”
Vậy ra thủ phạm chính là Kotomi, huh? Bây giờ bảo chúng tôi đã từng chiến tranh lạnh với nhau hồi cuối kì chắc không ai tin nổi.
…Hm? mà chờ chút…tài liệu học tập? Nó là cái gì? Thôi, cái đó không quan trọng vào lúc này.
“Mặt khác, không cần biết đến hoàn cảnh lúc đó như thế nào, nhưng việc mày cho một cô bạn cùng lớp ở nhà của mình suốt kỳ nghỉ hè là rất kỳ lạ đó. Tao còn tưởng hay là bay đã trở thành một cặp rồi.”
“Không có đâu. Tao và kazemiya chỉ là bạn thôi…”
“Bạn, huh…chắc chưa? Tao hiểu mày là người sẵn sàng giúp đỡ người khác khi cần thiết nhưng…”
Natsuki dừng lại một lúc, trầm ngâm.
“...Sự thật là gì?’
“Ý mày là sao?”
“Mày nghĩ về kazemiya như thế nào? Chỉ là bạn thôi sao?”
Câu hỏi của Natsuki khá là quen thuộc.
Nếu có một cuốn sách giáo khoa về cuộc sống học đường, đây sẽ là một trong những câu hỏi phổ biến được in đậm trong phần mục lục.
Tuy nhiên, vì lý do nào đó, câu hỏi này lại gây ấn tượng mạnh với tôi.
Cảm giác như tôi phải đối mặt trực tiếp với một câu hỏi mà tôi đã cố tình lẩn trốn bấy lâu, một trang giấy trắng tôi cố tình bỏ sót.
“...Tao không biết.”
Kazemiya đối với tôi là gì?
Một người bạn. Chỉ như thế, một cụm từ chỉ kéo dài có ba chữ nhưng tôi lại không thể thốt ra.
“Mày thực sự không biết sao?”
“....ý mày đang muốn nói gì?”
“Tao biết từ khi mày gặp chuyện với người bố cũ, mày tìm cách tránh xa mọi người xung quanh. Mày từng có rất nhiều bạn hồi học tiểu học, nhưng giờ thì chỉ còn lại mình tao. Tao đoán mày sợ người khác thất vọng về mày.”
“Đúng là bạn thuở nhỏ có khác. Mày biết mọi thứ.”
“Tao đã dõi theo mày từ lâu lắm rồi, mày là người hừng của tao.”
“Cứ nói quá.”
“Chắc thế.”
Nếu như chúng tôi là người lạ, tôi đã có thể chửi lại và bảo “Đừng nói như thể mày hiểu tao lắm”. Nhưng với thằng này thì không thể.
“Điều mày đang sợ hãi nhất lúc này chắc chắn … là làm cho Kazemiya thất vọng. Vì vậy mày chỉ đang cố giữ mối quan hệ bạn bè với cổ.”
…Đúng là Natsuki, hắn ta luôn sẵn sàng để đón nhận mọi thứ. Bao dung như biển cả bao la. Khi nói chuyện với nó, tôi có thể là chính mình. Mặc dù lâu lâu có hơi bao đồng nhưng tôi không hề khó chịu.
“Mày có thể chạy. Nhưng mày không thể chạy trốn khỏi cảm xúc của mình. Nó sẽ theo mày cho đến cuối của cuộc đời luôn. Đó chính là cảm xúc chân thành. …Và mày thì không giỏi trong việc đối diện với cảm xúc chân thành. Lần này để tao giúp mày.”
“Giúp kiểu gì.”
“Tao sẽ nói một câu nói kỳ diệu để mày nhận ra cảm xúc thật.”
Đây là kỳ nghỉ hè. Mặc dù chỉ cho đặt vé trước nhưng ở đây là sảnh chờ và nó hẳn đang rất ồn ào. Nhưng tai toi như kiểu đeo tai nghe chống ồn vậy. Thứ duy nhất tôi có thể nghe đó chính là nhịp đập của con tim mình, và nó chắc chắn đang nhanh hơn bình thường.
“「Cho tao xin Kazemiya nhá~~」”
“Đương nhiên là không.”
Tôi trả lời theo phản xạ. Tôi còn không nhận ra điều đó. Khoảnh khắc đó khi nghe thấy lời nói làm của Natsuki làm não của tôi nhận ra và miệng của tôi, nãy giờ con đang lắp bắp lại trả lời một cách nhanh chóng và mượt mà đến mức chính tôi cũng bất ngờ.
“Đây chính là cảm xúc chân thành của mày đấy, Kouta.”


10 Bình luận