Kazemiya Kuon
Lấy nghệ danh là Kuon và hiện đang là một ca sĩ kiêm nhạc sĩ.
Chị ấy nổi tiếng đến mức được xem như một hiện tượng xã hội. Không một ngày nào là chị ấy không xuất hiện trên TV. Tài năng của chị ấy góp mặt trên nhiều lĩnh vực. Theo tôi nhớ thì năm ngoái, chị ấy còn góp mặt trong chương trình chào đón năm mới.
Hiện tại, chị ấy vẫn đang hoạt động trong khi học đại học. Trong năm tiếp theo tại ngôi trường chị đang theo học ghi nhận số lượng sinh viên đăng kí nhập học tăng gấp đôi. Không ngoa khi nói rằng chị ấy rất rất nổi tiếng.
Tôi so sánh với khuôn mặt đang xuất hiện trên TV với khuôn mặt trên máy liên lạc.
Chị ấy có một khuôn mặt xinh đẹp giống với Kazemiya. Mái tóc vàng hoe ấy cũng giống với Kazemiya. Chỉ có một chút khác biệt đo là trên mái tóc ấy điểm thêm những lọn tóc màu xanh da trời. Mắt phải của chị ấy có màu vàng ánh kim trong khi mắt trái của chị ấy có một màu xanh nước biển bí ẩn.
Khuôn mặt ấy và trên TV là một rồi, là hàng real rồi. Nếu là cải trang thì chắc chắn phải là một bậc thầy cải trang thành nhưng chị ấy vừa nói em gái của mình là Kazemiya Kohaku.
"Chị hai...?!"
Nhìn biểu cảm của Kazemiya, có vẻ như việc chị ấy đến đây là không lường trước được.
"Ehh? Chị của Kohaku-chan chẳng lẽ là..."
"Kuon phải chứ? Cô ấy đang ở trước nhà chúng ta ư?"
Bố và mẹ bắt đầu bối rối liên tục nhìn qua nhìn lại giữa TV và màn hình máy liên lạc.
À thì cũng phải thôi. Trước nhà tôi bây giờ đang là một siêu sao vô cùng nổi tiếng mà.
"Cả hai người bình tĩnh đã, anh hai đối phó với bên kia đi."
"...xin lỗi. Chờ một chút nhé, cho chúng tôi vài phút."
Tôi bảo chị ấy chờ và tắt thiết bị kết nối.
Kotomi bình tĩnh đến bất ngờ. Mà nghĩ lại thì em ấy chưa bao giờ tỏ ra hào hứng với người nổi tiếng cả.
"...Kazemiya, cậu ra ngoài cùng tớ chứ?"
"...À ừ, tớ sẽ đi."
Kazemiya, chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, vẫn gật đầu và đi về phía cánh cửa trong khi Kotomi thì đang cố trấn tĩnh ba mẹ. Khoảnh khắc tôi mở cửa.
"Ko-ha-ku-ch-aaaan!!"
Chị ấy nói một hơi dài, giọng đúng là ca sĩ chuyên nghiệp. Và rồi cứ thế, một vật thể lạ màu vàng lao về phía Kazemiya.
“Ahh, ahh~~~~ Đúng là Kohaku-chan rồi, Kohaku đây rồi~~~!! Ơn trời, ơn trời, ơn trời x3,14. Thật mừng vì em vẫn bình an~~!”
“Khoan đã, chị hai!?”
“Chị đã rất lo lắng khi nghe mụ khọm già ấy bảo đã đuổi em khỏi nhà! Rời khỏi nhà một mình vào ban đêm nguy hiểm lắm đó! Không biết em đã đi đâu về đâu và những tai nạn kinh khủng em có thể gặp phải nữa.”
“...Em xin lỗi chị, em không để ý lắm.”
“Đúng rồi, em cần phải chú ý hơn những thứ đó đi. Haa, chị tưởng trái tim mình đã vỡ thành ngàn mảnh rồi chứ… Chị hiểu, vì sao Kohaku lại làm như thế và mụ khọm già ấy là sinh vật xấu xa nhất trần đời. Mặc dù không muốn chửi đâu…nhưng chị chỉ có thể làm như thế thôi.”
Kazemiya Kuon ôm Kazemiya với những giọt nước mắt lăn trên má đủ để thấy chị ấy lo lắng cho em gái mình tới nhường nào.
“Huhuhu… Kohaku-chan…”
“Em xin lỗi…thưa chị hai.”
“Hít hà… hít hà… hít hà x3,14…”
“Chị à. Thôi đi.”
“Aahh~~ Tôi có thể làm thế này bảy lần một ngày. Hạnh phúc Kohaku, mệt quá Kohaku, buổi tối Kohaku, buổi sáng Kohaku,... Một ngày Kohaku-chaan…”
“Chị hai à…”
Có lẽ chị ấy hơi kỳ quặc.”
“Hửm. Nè Kohaku, chị ngửi thấy trên người em có mùi đàn ông lạ. Không phải em có bạn trai rồi đấy chứ.”
“K-không phải. Mà chị thả em ra được không? Ta vẫn đang đứng trước mặt bạn em đấy.
“Aahh~~... Đúng là một cuộc hội ngộ đầy cảm xúc.”
Khoảnh khắc chị ấy rời khỏi em gái mình, ánh mắt chị ấy nhìn về phía tôi.
“Kohaku của chị mang ơn em rồi. Chị là chị của nó, Kazemiya Kuon.”
“...Em là bạn cùng lớp của cậu ấy, Narumi Kouta.”
Bây giờ đã quá muộn để đeo lại lớp mặt nạ lạnh lùng sắc sảo của người nổi tiếng rồi, thưa chị à. Nhưng thôi….coi như tôi chưa thấy gì cả đi.
Tôi không thấy gì cả, quên đi chuyện Kuon tôi hay thấy trên TV và Internet là một người có phần nguy hiểm.
“Đứng đây nói chuyện cũng không hay lắm, hay chúng ta vào trong trước đã nhé.”
******
“...À thì…Chị đã nói chuyện với mụ-à nhầm mẹ rồi.”
“Dạ. Vì công việc nên không có ai ở nhà cả….Chắc công việc của chị bận lắm.”
….
“Để con gái ở nhà một mình chắc hẳn mẹ của Kazemiya không yên tâm….Chi bằng để gia đình em chăm sóc cậu ấy một thời gian ạ.”
….
“Cảm ơn sự nhiệt tình của mọi người vì đã chấp nhận một yêu cầu đường đột của chị. Mong mọi người có thể chăm sóc cho Kazemiya yêu quý một cách cẩn thận
Kazemiya Kuon, người đang lên mình vẻ ngoài hoàn hảo của một người nổi tiếng đã cư xử một cách hoàn hảo với vai trò là “người giám hộ” trước mắt bố mẹ tôi. Giải thích cho họ nghe bằng những tình tiết có lẽ do chị ấy dựng lên về cô em gái mình tối hôm qua.
“Chị có mang theo quần áo và gần như tất cả đồ dùng thiết yếu của Kazemiya này.”
Hai chiếc vali kia có lẽ do Kazemiya Kuon mang từ nhà đến.
“Ah, còn cái này nữa Kohaku. Em quên mang theo ví này. Chị có một thêm “một chút” tiền tiêu vặt và vài cái thể. Dùng nó cho kì nghỉ hè này đi. Với thẻ, tiền mặt và cả tiền điện tử thì nó có thể giải quyết hầu hết tình huống đấy.
“Cảm ơn chị…”
Đó là ví của Kazemiya, tôi đã thấy nó nhiều lần ở nhà hàng gia đình trước đây.
Nhưng nó dày hơn mọi khi nhiều. Có lẽ có rất nhiều tiền đã bị nhét vào trong ấy, và từng ấy chắc chắn đã vượt quá định nghĩa của “tiền tiêu vặt” rồi… Còn chưa tính tới hạn mức của những chiếc thẻ trong đó nữa.
“...Chị hai, có nhiều quá không?”
“Trong đó chỉ mới là một chút tình yêu của chị dành cho em thôi đó.”
“Một chút…?”
Người nghiêm đầu khó hiểu là Kotomi. Sau khi chứng kiến khung cảnh ngoài cửa ban nãy thì tôi chắc chắn đó chỉ mới là “một chút” chứ không phải “nhiều chút”.
“Ah, chị có thể thường xuyên tới thăm Kohaku không? Đương nhiên chị sẽ mang quà tới.”
“À, tất nhiên rồi, chị đến lúc nào cũng được.”
“Cảm ơn em rất nhiều… Cũng đến lúc chị phải đi rồi. Thôi chị xin phép gia đình nhé.”
Một cái liếc nhìn, tôi có thể hiểu được đó là một tín hiệu.
“Để con đi tiễn chị ấy, nhận tiện thì con còn muốn ghé cửa hàng tiện lợi nữa.”
“Ah… C-cả tớ nữa.”
“Kazemiya, em không thể ăn mặc như thế này đi ra ngoài đúng chứ?”
Kazemiya mặc chiếc áo phông hiện tại mà đi ra ngoài thì trông sẽ khá phản cảm. Chắc hẳn cô ấy cũng thấy xấu hổ thôi.
“Vậy để em đi thay đồ.”
“Chị cũng muốn thấy em ăn bận lắm những xin lỗi, có lẽ để dịp khác vậy.”
Ngắt lời cô em. Tôi cùng với Kazemiya Kuon rời khỏi nhà. Tôi giữ khoảng cách với chị ấy từ phía sau những vẫn đủ để nghe đối phương nói gì. Một khoảng lặng diễn ra giữa hai người chúng tôi.
“Vậy thì, chị cần gì ở em?”
“Haha, em tinh ý đấy. Chỉ cần nhìn thôi là có thể đoán được ý định của chị rồi.”
“Ừm, chắc vậy.”
Thật kì lạ khi tôi hiểu được ý của Kazemiya Kuon muốn nói chuyện riêng với tôi. Thật lòng thì, trước khi chị ấy nói ra, tôi thấy mình hơi tự mãn khi có cái ảo tưởng như thế.
“Cũng không hẳn là có việc gì…chỉ là chị muốn gặp riêng người bạn thân của Kohaku thôi.”
“Em hiểu rồi…Vậy như thế nào ạ?”
“Hửm, chuyện gì cơ?”
“Thẹo chị thì… em đã đủ tư cách làm bạn với Kazemiya chưa?”
Con đường buổi sáng yên tĩnh đến nỗi những chiếc xe chạy ngang qua cũng tạo ra tiếng động đinh tai nhức óc.
“...Heh.”
Người phụ nữ trước mặt quay đầu nhìn tôi. Đó không phải là “Kuon”-ca sĩ kiêm nhạc sĩ nổi tiếng thường thấy trên TV và Internet, người này giống với một “con người” mang tên Kazemiya Kuon hơn.
“Em đúng là tinh ý hơn cả những gì chị kỳ vọng đó.”
“ Chị chị nhìn em với ánh mắt như thế trong suốt cuộc trò chuyện thì dù có không muốn em cũng phải nhận ra thôi.”
“Nhưng hầu hết mọi người thì không như thế. Ý chị đây là lần đầu có người hiểu chị như thế trong ngay lần gặp đầu tiên.”
Đôi mắt của Kazemiya Kuon nhìn chằm chằm vào tôi.
Chị ấy nhìn tôi như thể nhìn từ một tòa nhà cao chọc trời.
“Em đậu rồi, thậm chí còn hơn cả như thế nữa. Em còn vượt xa mong đợi của chị ấy.”
“...”
Tệ thật, ngay cả khi bây giờ chị ấy còn đang cười tươi hơn cả trên TV nhưng tôi thì không thể nhếch mép nổi. Thậm chí tôi còn đang toát mồ hôi hột.
“Có lẽ em cũng biết rồi. Có rất nhiều người tiếp cận Kohaku chị vì chị… Thật sự thì chị rất mừng khi em không phải một trong số đó. Nếu không sẽ rất khó để trừ khử em khỏi cuộc sống của Kohaku.”
“Trừ khử á, nghe nguy hiểm vậy.”
“Chỉ cần nói chuyện và nhờ vả chút người quen thôi mà.”
Tôi nghi ngờ cái gọi là “Nói chuyện và nhờ vả một chút” kia nhưng thôi không đào sâu thêm.
Đào sâu có khi đụng phải ổ kiến lửa mất.
“...Chị quý Kazemiya thật nhỉ?”
“Em ấy rất quan trọng với chị, nhất trần đời, hơn bất kỳ ai trên thế giới này.”
Chị ấy đáp lại lời tôi mà không có lấy một chút do dự hay ngập ngừng.
“Hồi còn nhỏ, chị có thể làm mọi thứ, tất cả mọi thứ luôn ngay từ khi còn rất nhỏ. Người ta hay gọi là thiên tài hay thần đồng ấy. Nhưng chỉ ngoại trừ một thứ là chị không làm được, không có một chút tài năng nào cả. Đó là—ca hát.
Thật bất ngờ.
Tôi không ngờ rằng cô ca sĩ đang là hiện tượng xã hội này đây bây giờ lại đang nói mình không có tài năng ca hát.
“Chị thực sự hát rất dở tệ luôn ấy. Chị có tài năng trong hầu hết mọi thứ bao gồm cả nhạc cụ nhưng chị từng bị nói thẳng thừng là hãy từ bỏ ca hát vì không có tài năng… Tuy nhiên, chị yêu ca hát hơn bất kỳ thứ gì và ước mơ của chị là trở thành một ca sĩ trong tương lai. Ngay sau khi chị nói như thế với những người lớn, họ đều kịch liệt phản đối. Họ muốn chị làm những việc khác. Chị hiểu suy nghĩ của họ.”
Để trẻ con thực hiện điều phù hợp với chúng thay vì ngược lại là điều bình thường. Không phải những người lớn ấy sai và hẳn chị ấy hiểu rõ điều đó.
“Không người lớn nào ủng hộ chị cả. Tất cả mọi người đều chỉ nói một từ đó là [bỏ cuộc]. Chị luyện tập từ ngày này sang ngày khác, nhưng vẫn không tiến bộ chút nào. Rồi chị mệt mỏi vì cố gắng mà không được đền đáp. Chị đã nghĩ tới chuyện từ bỏ…Nhưng rồi Kohaku là người duy nhất ủng hộ chị.”
Chị ấy nói như đang trân trọng một mảnh kí ức quý giá.
“Em ấy từng bảo chị “Chị không phải loại người sẽ bỏ cuộc đâu”.”
Nụ cười hiện tại của Kazemiya Kuon đẹp hơn bất kì nụ cười nào trên TV, Internet hay tạp chí trước đó.
“Em ấy còn nói ‘Em thích giọng hát tuyệt đẹp của chị hai’ hay ‘Em cũng sẽ cùng chị tập hát nhé’. Ngay cả khi sau đó em ấy đã bật khóc sau lưng chị vì bị mọi người so sánh nhưng em ấy vẫn ủng hộ chị.”
Ah, tôi cũng có trải nghiệm tương tự với chị ấy.
Tôi đã từng không hòa hợp với gia đình, đã từng chạy trốn khỏi họ.
Cô ấy đã đẩy tôi về phía gia đình, cho tôi cơ hội làm lại.
“Đúng là Kazemiya nhỉ?”
“Đúng đó. Đáng lẽ Kazemiya phải chịu tổn thương nhiều hơn chị. Hẳn đã gặp nhiều khó khăn khi liên tục bị so sánh với chị-người có thể làm tốt mọi thứ. Đáng lẽ phải bị đè bẹp bởi sự đố kỵ rồi. Nhưng ẻm vẫn ủng hộ chị. Chị hạnh phúc vì điều ấy. Hạnh phúc hơn bất kì giải thưởng, danh hiệu hay chứng nhận nào.”
Tôi có thể tưởng tượng được. Nghĩ lại thì cô gái ấy có từng thể hiện sự ghen tị với chị gái mình, nhưng điều đó không sinh ra sự căm ghét. Thực tế thì ngược lại…cô ấy căm ghét chính bản thân mình vì nảy sinh sự ghen tị đối với chị của mình.
“Và, sau khi luôn tập, chị dần dần hát hay hơn. Để rồi bây giờ nó tốt hơn bất kì tài năng nào trước đó của chị. Phần còn lại thì em thấy rồi. Chị đã trở thành một ca sĩ kiêm nhạc sĩ vô cùng thành công.”
“Em thấy rồi. Em hiểu chị yêu Kazemiya tới mức nào.”
“Đúng vậy. Kohaku là như thế. Kohaku là thành viên gia đình quý giá của chị. Vì vậy chị quyết định dành phần đời còn lại để làm mọi cách giúp Kohaku được hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc của Kohaku phải do em ấy quyết định. Chị không thể chuẩn bị cái hạnh phúc ấy, dù có thì cũng chỉ là ép buộc mà thôi. Thế nên chị đã quyết định.”
Kazemiya Kuon vẫn giữ nụ cười ấy.
“Chị sẽ loại bỏ toàn bộ những điều khiến Kohaku không hạnh phúc, những thứ mà con bé không muốn.”
Chị ấy nói như thế với bóng tối nguy hiểm bao trùm sau lưng.
“Như chị đã nói, em đậu rồi. Nhưng mẹ chị thì không. Người phụ nữ ấy không còn cần thiết nữa.”
Giọng nói ấy lạnh lẽo đến rợn người khiến tôi nổi da gà giữa mùa hè oi bức.
“Sao chị lại quyết định kể cho em những chuyện này?”
“Vì em làm chị thấy vui.”
“Chị thấy vui á?”
“Ừ, đúng vậy. Chị mừng vì ngoài chị ra, có người nghĩ cho Kohaku và sẵn sàng làm mọi thứ vì em ấy… Cảm ơn em Narumi. Giờ thì tôi không còn hối tiếc nữa.”
Một chiếc xe dừng lại bên vệ đường và Kazemiya Kuon bước vào trong.
Có lẽ chị ấy đã gọi xe từ văn phòng trước đó.
“Những người khiến cho Kazemiya không hạnh phúc là Mẹ chị—và một người nữa. Chỉ cần chúng ta loại bỏ họ, mọi chuyện sẽ kết thúc. Mặc dù có hơi sớm hơn dự kiến một chút nhưng không sao, chị chắc chắn sẽ xử lý xong mọi chuyện trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc… Cho tới lúc đó nhờ em chăm sóc cho em gái bé bỏng của chị nhé.”
Sau lời tạm biệt, chiếc xe rời đi.
Khuôn mặt mong manh mà chị ấy để lại cứ ám ảnh trong tâm trí tôi mãi không thôi.


7 Bình luận
Không biết như thế này thì Ad Hako có gõ gậy không nhỉ=)) (j4f)
Mà trang check AI bằng AI thì nó còn tranh công thì chịu r :v