Tôi biết Narumi không hề ác ý.
Tôi biết hắn nói như thế là để kích tướng tôi
Tuy nhiên, sự u ám, bẩn thỉu đang dâng lên trong lồng ngực tôi và nó cứ cháy âm ỉ.
Tôi không muốn nhường Kazemiya cho nó hả? Tôi kiêu ngạo tới mức nào lại đi nghĩ rằng Kazemiya thuộc quyền sở hữu của mình. Tôi biết rằng Kazemiya Kohaku chỉ thuộc về chính cô ấy mà thôi.
Nhưng sau đó tôi lại nghĩ.
–Tôi muốn Kazemiya thuộc về mình.
Natsuki đã phơi bày ra cảm xúc thật sự của tôi chỉ với một câu nói đơn giản.
“...Mày tàn nhẫn quá.”
“Tao muốn mày được hạnh phúc, Kouta à. Mày sẽ chỉ gặp bất hạnh nếu cứ mãi trốn chạy khỏi cảm xúc của mình. Sau tất cả, đây là kỳ nghỉ hè mày đã mong chờ từ rất lâu rồi, đúng không? Thay vì chạy trốn, tao muốn mày mau chóng nhận ra điều đó và tận hưởng kỳ nghỉ hè với bạn gái của mày.”
“Mày là người giám hộ của tao đấy à?”
Mà tính ra, Natsuki chăm sóc tôi cũng tốt đó chứ.
“Từ 「Người giám hộ」 có vẻ không đúng lắm, nếu để nói thì…”
Tôi không kịp nghe Natsuki nói gì tiếp sau đó.
“Này, nhìn kìa.”
Tất cả những gì lọt vào tai tôi là âm thanh của mọi người xung quanh tôi.
Trước đó xung quanh ngập tràn những âm thanh không liền mạch và hỗn. Nhưng giờ thì rõ ràng bầu không khí xung quanh đã thay đổi và đều thống nhất có chung một suy nghĩ. Không chỉ có không khí và lời nói. Tôi nhận ra ánh nhìn của mọi người lúc này, ngoại trừ Natsuki, đều tập trung vào một điểm, một vị trí.
Hai cô gái mặc đồ bơi ở phía kia đã trở thành tâm điểm của thế giới xung quanh.
Không cần phải nói, bọn họ là Kazemiya Kohaku và Raimon Shiori.
Kazemiya đang mặc một bộ đồ bơi hai mảnh, mái tóc thì được buộc gọn ra phía sau.
Không ngờ tới, tim tôi bỗng chệch nhịp khi thấy kiểu tóc khác so với thường ngày. Nếu trên đời này có thiên thần, chắc chắn nó sẽ giống với Kazemiya lúc này… Một suy nghĩ lạ lùng thoáng qua tâm trí tôi trong phút chốc. Có vẻ như Raimon chọn một bộ đồ bơi màu đen để tương phản với cái của Kazemiya. Cô ấy đeo một tấm pareo[note79764] quanh eo, tạo cho người nhìn cảm giác gì đó trưởng thành. Có lẽ vì phong thái nghiêm nghị của cô ấy, tôi còn có cảm tưởng cô ấy lớn hơn tuổi thật của mình.
“Hai người đó chẳng phải quá dễ thương rồi sao?”
“Họ là người mẫu hả? Hay là người nổi tiếng?”
“Chắc để tao lại bắt chuyện…”
Mặc dù có vẻ họ đã nhận ra rồi. Nhưng vẫn tiến về phía gốc cây cọ, địa điểm tập trung đã thống nhất từ trước. Trong khi nhìn khắp xung quanh để tìm chúng tôi, nhưng vẫn bước đi một cách vô cùng tự nhiên. Một số thanh niên bị hai người thu hút cứ nhìn mê mẩn… giống như một con côn trùng bị thu hút bởi ánh sáng vậy.
“Này, hai em. Hai em đi một mình hả? Có rảnh không? Hay là đi với với anh nhé?”
“Không, chúng tôi không rảnh. Anh có thể nhìn thấy điều đó.”
“Anh sẽ bao hai em bữa tối hay kiểu gì đó như thế. Vậy thì, đi chơi với anh đi…”
“Chúng tôi có bạn đang đợi rồi.”
Cô ấy chắc chắn đã quen với những lời mời kiểu này. Kazemiya từ chối lời mời của thanh niên với kỹ năng thành thạo của mình. Raimon đi bên cạnh đó có vẻ cũng giống như thế.
“---Ahh.”
Cái nhìn của cô ấy hoàn toàn thay đổi từ sự lạnh giá khắc nghiệt ngay giữa mùa hè.
Ngay khi ánh Kazemiya chạm phải tôi, cô ấy cười nhẹ, như thể cô ấy là mặt trời tỏa nắng vậy.
“Narumi.”
Kazemiya chạy vội về phía chúng tôi, bằng một cách “tình cờ” ngăn không cho tên đàn ông nào có thể tiếp tục tiếp cận cô ấy.
“Xin lỗi vì bắt các cậu phải đợi lâu. Bọn tớ mất phải mất một lát để thay đồ.”
“Không sao không sao, chúng tớ ổn mà. Không lâu đến thế đâu.”
Ahh. Sao đúng thời điểm vậy? Mới ban nãy Natsuki bắt tôi phải nhận ra cảm xúc thật của mình. Kazemiya bây giờ thì lại quá đáng yêu đi, chắc phải hơn 30% mọi ngày.
Từ từ…tôi phải tự bình tĩnh lại.
“Không sao đâu, sẽ tốt hơn nếu cứ từ từ, chờ đợi phụ nữ là nhiệm vụ của đàn ông mà.”
“Oh, Inumaki khá là quen đi chơi với phụ nữ rồi nhỉ?”
“Ừ, tớ là một tay chơi đấy.”
Raimon, nãy giờ vẫn điềm tĩnh bước đi theo nhịp riêng của mình, và giờ thì đã tập trung đủ cả 4 người.
“Tất cả đã có mặt, đi thôi.”
Vừa nói, Natsuki vừa ngó xung quanh. Mặc dù chỉ mới rời mắt một lúc nhưng khu vực xung quanh chắc chắn đã đông hơn hẳn.
“Cứ thế này thì tớ sẽ chết đuối trong biển người trước khi đến được hồ bơi mất.”
*********
Chấp nhận lời đề nghị của Natsuki, tôi nhanh chóng rời khỏi cây cọ.
Những ánh nhìn chằm chằm đổ dồn về phía của Kazemiya và Raimon, trong khi đó cũng có những ánh nhìn hình viên đạn của sự ghen tị và tức giận làm Natsuki và tôi rùng mình.
“Chúng ta có nên ra khu ngoài không? Có nhiều thứ thú vị hơn ở đó.”
Công viên nước Ritsugami Water City này được chia làm hai phần là khu trong và khu ngoài.
Khu trong bao gồm nhiều trò chơi dành cho trẻ em và mọi người ở nhiều lứa tuổi, trong khi khu ngoài có hồ bơi và nhiều máng trượt nước lớn và nhiều thứ hấp dẫn khác.
“Ở đó có cả hồ bơi ngoài trời mà mày thích đấy, Natsuki.”
“Chúng ta sẽ chơi nó sau. Mình nên tận hưởng những trò chơi thú vị khi còn đang căng tràn năng lượng mới phải.”
“Có một trò tớ muốn chơi, có được không?”
“Đương nhiên rồi, cậu muốn chơi trò gì, Raimon?”
Raimon chỉ ngón trỏ và một điểm.
“Cái đó.”
*******
Snake Escape
Đây là trò chơi chính của công viên nước này. Trò chơi này yêu cầu hai người ngồi trong chiếc thuyền hơi và cưỡi trên một con được được thiết kế ngoằn ngoèo như hình con rắn, nó rất nổi tiếng. Thực tế là có một hàng dài người đang xếp hàng đứng chờ đến lượt ở đó.
Chúng tôi nhanh chóng trở thành một phần trong hành dài ấy trong khi đang trò chuyện cùng nhau.
Không có chuyện rời khỏi đây nếu không tham gia trò chơi chính được, và đó chính là suy nghĩ của Raimon. Sau tất cả, nhoắng cái đã gần đến lượt do chúng tôi mải trò chuyện cùng nhau.
“Ahh. Xin lỗi, tớ rời một xíu có ổn không?”
Khi đã chờ gần hết hàng, Natsuki bỏ dở và xin lỗi.
“Hm? Sao thế?”
“Tao đói quá~~. Tự nhiên tao nhớ sáng nay chưa ăn gì. Dạ dày tao nó đang biểu tình rồi.
Tao cần phải kiếm gì đó bỏ bụng.”
“Nhịn tí đi, nãy giờ chờ cũng gần tới lượt rồi đó.”
“Xin lỗi nhé Kouta, có vẻ như trái tim tao đã bị đánh cắp bởi những chiếc xúc xích ở quầy hot dog thay vì trò chơi trước mắt rồi.”
Không kịp ngăn cản, Natsuki rời khỏi hàng nhanh như cắt.
À thì, mục tiêu của nó đến đây là “thả trôi trên phao ở hồ bơi” mà. Tôi đoán cầu trượt nước không đủ để tác động đến nó cho lắm.
Tôi không thể ép Natsuki được, đó cũng là cách để tôi cảm ơn Natsuki trong ngày hôm nay.
Việc tôi chỉ có thể làm là trả tiền tiền cho chiếc Hot dog mà Natsuki đã ăn sau đó mà thôi.
–Nhưng rồi, một lúc sau.
“Xin lỗi, nhưng tớ xin phép rời khỏi đây một chút.”
“Cả cậu nữa sao, Shiori. Tại sao vậy?”
“Tớ cảm thấy hơi chóng mặt. Chắc bị say nắng rồi.”
“Eh, cậu ổn không vậy, đi đứng được không? Nếu cậu muốn tới phòng y tế, để tớ…”
“Không sao. Tớ không khỏe lắm vào mùa hè. Điều này lúc nào cũng phiền phức, chỉ cần ngâm nước mát là ổn. Không cần phải đến phòng ý tế đâu. Vậy nên hai cậu hãy chơi cả phần của tớ và Inumaki nữa nhé.”
Trước khi Kazemiya kịp lo lắng thêm, Raimon cũng đã rời khỏi hàng.
…Nói là chóng mặt mà sao cô ấy đi nhanh thế nhỉ?
“...........”
“..........”
Và giờ thì chỉ còn lại hai tụi tôi, nhìn nhau.
Thuyền hơi của trò Snake Escape này dành cho hai người. Ngay từ đầu, 4 người đã lên kế hoạch sẽ ngồi theo nam-nam nữ-nữ. Nhưng dựa vào số người còn lại tại đây, sẽ chỉ có thể xếp thành tôi…..và Kazemiya.
“...Chúng ta nên làm gì đây? Inumaki và Shiori đi mất tiêu rồi.”
Chúng tôi phải làm gì đâu, tôi tự hỏi…Không, phải là tôi nên làm gì đây?
“Okay, mời người tiếp theo.”
Trước khi kịp có thời gian để nghĩ, chị quản lý hồ bơi nhắc nhở đã đến lượt.
Tôi có thể đi một mình không? Nếu tôi né tránh thì…Kazemiya thì sao? Đi với người khác á? Đằng sau mình là…hai người đàn ông. Vậy là, nếu tôi đi một mình ở đây, Kazemiya sẽ đi chúng với mấy vị ở đằng sau tôi á?”
“Xin mời tiếp theo. Có chuyện gì vậy ạ?”
Có rồi, tôi đã quyết định.
“Vào thôi cậu.”
–Thật là kinh tởm.
“Na-Narumi?”
Kazemiya có vẻ ngạc nhiên lắm, nhưng có lẽ do chúng tôi do dự hơi lâu nên được chị quản lý hồ bơi hướng dẫn một cách khá mạnh mẽ. Cuối cùng, chúng tôi lên cùng một con thuyền hơi như đã được chỉ dẫn.
“...Cậu thấy ổn chứ?”
“...Nếu chúng ta dừng tại đây, sẽ làm hai người kia phải lo lắng mất.”
Tôi đang bao biện rồi.
“Cậu biết mà. Ban nãy Raimon có nói chúng ta còn phải chơi hộ phần của bọn họ nữa. Nên cứ vui đi.”
“Đúng…đúng rồi. Okay. Vui thôi, cho cả phần hai người họ nữa.”
Tôi nói ra từ nào, từ đó càng nghe giống như bao biện. May sao, Kazemiya chấp nhận những lời bao biện đó của tôi.
Tôi ngồi sau và kazemiya ngồi trước, nên tôi không thể thấy được mặt cô. Nhưng nhìn như tai của cô hơi ửng đỏ thì phải…
“.........”
Tôi nhận ra điều đó quá muộn vì tập trung chú ý vào đôi tai ửng đỏ của cô.
Hôm nay, tóc của Kazemiya được cột gọn ra phía sau. Và tôi thì đang ngồi phía sau lưng Kazemiya. phần gãy trắng nõn nà của cô, mọi hôm bị che đi bởi mái tóc vàng, giờ đập thẳng vào mắt tôi.
Có phải do cái nóng của mùa hè? Giọt mồ hôi long lanh được mặt trời chiếu sáng, lăn theo những đường con trên gáy của cô.
….Chết rồi. Không ổn. Tôi cần phải nhìn đi chỗ khác.
Cả cơ thể tôi tê dại đi bởi cảm giác tội lỗi như thể tôi đang nhìn phải một thứ không nên nhìn. Không chỉ có thế.
Một cảm giác ngọt ngào, nhớp nháp, xấu xí đang dâng tràn trong tôi. Tôi muốn in dấu ấn lên chiếc cổ trắng của cô, một dấu ấn để ngăn chặn bất kỳ kẻ nào có ý định cướp lấy cô, để ngăn cô thuộc về bất kỳ kẻ nào.
Cái gì vậy? Chẳng lẽ tôi lại có tính chiếm hữu đến thế sao?
“Okay. Vậy thì, đi nào –”
Ngay sau khi giọng của chị quản lý hồ bơi vang lên sau lưng tôi, chiếc thuyền hơi bắt đầu di chuyển theo dòng nước.
“Hiiyaa…!”
“Whoaaaa…!”
Nó nhanh khủng khiếp. Những khúc cua lặp đi lặp lại mang lại một cảm giác cực kỳ phấn khích.
“Ahaha! Cái này vui quá!”
“Đúng đúng. Thực sự rất tuyệt vời.”
Không, thực sự thì. Nó là một cách tốt để đánh lạc hướng tôi khỏi những cảm giác kỳ lạ.
Tôi đã mong sự phấn khích này kéo dài cho đến khi đầu tôi nguội đi, nhưng sắp đến cuối con đường mất rồi.
Cuối cùng, sau khi băng qua một thác nước, chiếc thuyền hơi dừng lại ở một hồ bơi nhỏ. Tôi vội vàng rời khỏi đó trước khi cảm giác kỳ lại quay trở lại.
“Narumi so thế, cậu không thích chơi trò này hả?”
“Đâu có.”
“Thật hả? Nãy cậu có vẻ rất vội vã xuống thuyền.”
“...Có hơi nhiều chuyện đã xảy ra ấy mà.”
Cô ấy không hiểu tôi đang nghĩ gì, nhưng cô ấy cx không để tâm lắm.
“Hửmmmm? Có nhiều chuyển đã xảy ra, hả?”
“...Ý tớ là, nếu ngồi phía sau thì tớ ra khỏi thuyền nhanh để cậu ra dễ dàng hơn ấy…”
“Okay okay.”
Tôi và Kazemiya cùng ra khỏi hồ.
“Rồi, vậy thì đi gặp nhóm Natsuki và Raimon đi. Nó đã bảo nó sẽ ăn hotdog.”
Dù sao thì, phải gặp họ càng sớm càng tốt, trước khi cảm giác kỳ lạ quay lại một lần nữa.
“Này, tiện ở đây rồi, sao chúng ta không đến hồ bơi một lát nhỉ?”
Không nhận thức được tình hình của tôi, Kazemiya cất tiếng giữ tôi lại.
Mái tóc ướt, má hơi ửng hồng và ánh mắt trong sáng ngước nhìn tôi do sự chênh lệch về chiều cao.
“Chỉ hai đứa mình thôi…”
Không may thay, tinh thần của tôi không đủ vững để từ chối lời mời này.
Pareo là cái cái mà Arya đang quấn quanh eo kìa. (Không biết lấy hình thế này có bị gõ không)
Ảnh tôi lấy của bộ Arya bàn bên thi thoảng lại trêu ghẹo tôi bằng tiếng Nga, anh em có thể ủng hộ Kim Đồng mua về đọc thử nhé<3


6 Bình luận
với lại có mấy chỗ bị sai chính tả với viết tắt ấy, bác xem sửa lại nhá💙