Mùa hè đã trải qua được một nửa và tiếng ve sầu đã trở thành âm thanh quen thuộc đối với chúng tôi.
Hôm nay là ngày diễn ra sự kiện trọng đại của mùa hè mà tôi và Kazemiya đã chuẩn bị từ trước.
Đó chính là ngày chúng tôi đi hồ bơi.
Điểm đến ngày hôm nay là một công viên nước mới khai trương mang tên “Tachiagari Tsugami Water City”. Đây là một cơ sở với rất nhiều những trò chơi dưới nước và mái vòng giúp mọi người tận hưởng hồ bơi và tất cả thời điểm trong năm, bất kể mùa nào đi nữa.
“Tao biết là hơi muộn rồi nhưng mà cho hỏi tí, đi thế này có ổn không vậy?”
“Hửm? Là sao>”
“Đó là hồ bơi đó. Còn dẫn cả tao và Raimon đi theo có ổn không vậy?”
Chúng tôi đang ngồi trên chiếc xe buýt sau khi chuyển từ tàu hỏa. Cạnh tôi bây giờ là Natsuki.
Trước mặt chúng tôi là Raimon và Kazemiya đang ngồi cạnh nhau ở một vị trí khá xa so với chúng tôi. Nhìn có vẻ hai người đang nói chuyện với nhau rất vui thì phải.
“Tao rất cảm kích với tất cả sự giúp đỡ hồi kỳ thi cuối kỳ, đặc biệt là còn gây nhiều rắc rối cho mày nữa. Tao nghĩ tao nên làm gì đó kiểu này để đáp lại công ơn của mày thôi.”
Vì một vài lý do, tôi phải rời khỏi nhà trong suốt kỳ kiểm tra và được cho ở lại nhà của Natsuki cho đến khi kỳ kiểm tra kết thúc. Vì tôi đã gây ra quá nhiều phiền phức vào quãng thời gian ấy nên tôi nghĩ rằng một lon nước hay một bữa chiêu đãi có lẽ là không đủ…. Tôi sẽ bao toàn bộ chi phí của Raimon và Natsuki bao gồm vé vào cổng và chi phí di chuyển trong ngày hôm nay.
“Tao thì không bận tâm lắm. Chơi với mày thì lúc nào cũng vui cả. Mà tao cá là mày đã cảm ơn riêng ba mẹ tao trước đó rồi phải không?”
“Gf vậy? Hay mày không thích đi hồ bơi?”
“Không đời nào. Tao hồi hộp tới mức đêm qua không ngủ nổi luôn. Ý tao là…mày có chắc hôm nay sẽ không được đi chơi riêng với Kazemiya không vậy? Là hồ bơi, là hồ bơi đó.”
“Tao chỉ nghĩ đơn giản Kazemiya sẽ vui hơn nếu đi chung với Raimon và tụi mình đến hồ bơi.”
“Tao hiểu ý mày rồi. Tất cả vì Kazemiya thôi, phải không?”
Natsuki cười khúc khích và rồi hành trình di chuyển 80 phút bằng tàu hỏa và xe buýt đã kết thúc.
Xe dừng lại và từng người một bắt đầu xuống xe. Chúng tôi đã đến điểm cần đến rồi, Tachiagari Tsugami Water City.
“Chúng ta cũng mau mau xuống xe thôi.”
“Hiểu rồi~~. Ah, phấn khích quá phấn khích quá, tao chưa đến đây bao giờ.”
“Tốt lắm, rủ mày đến đây là đáng rồi.”
Khi Natsuki nói thế, tôi cũng mong chờ theo. Cũng giống như nó, tôi phấn khích đến mức những đêm hôm trước không thể ngủ được.
“Má nó nóng…”
Khi tôi rời khỏi điều hòa xe buýt, ánh sáng của mặt trời giữa mùa hè truyền nhiệt thẳng vào người tôi.
Trong khi vừa đi, vừa lấy tay che bớt ánh nắng thì đã thấy Kazemiya, Raimon và những người xuống xe buýt trước đó đang trú nắng dưới một hiên nhà.
Mái tóc vàng của Kazemiya tung bay trong làn gió mát.
Hình ảnh cô ấy lấy tay vén lên mái tóc mình lên rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, đẹp hơn cả bầu trời trong xanh.
Ánh nắng chói chang của mặt trời trên đầu và nguồn nhiệt tỏa ra từ nhựa đường dưới chân như muốn nướng chín tôi. Nhưng vì lý do nào đó mà tôi đã quên mất cả việc để ý điều đó.
Lòng tôi tràn ngập niềm háo hức được đi chơi với cô đến mức có vẻ như khả năng cảm nhận hơi nóng của tôi đã bị tê liệt. Cảm giác này đã đến với tôi từ đêm hôm qua và cuối cùng thì tôi nhận ra rằng mình đang mong đợi được đi chơi với Kazemiya hơn cả việc mong đợi đi công viên nước.
(...à không. Tụi mình đã chơi với nhau từ hồi đầu hè rồi còn gì.)
Còn hơn cả thế nữa, chúng tôi đã sống chung một mái nhà với nhau luôn.
Tại sao tôi lại mất ngủ vì những thứ đã trở nên quen thuộc nhỉ? Rốt cuộc tôi đang thực sự mong đợi điều gì?
“Hehe, hôm nay trời nóng thật nhỉ?”
“Sao trông mày vui thế?”
“Vì giờ là mùa hè mà. Tại sao ta lại không tận hưởng những thứ chỉ xuất hiện vào mùa hè cơ chứ.”
“Tao thích cái nhìn của mày về những tình huống bất lợi đấy.”
Đó là lý do vì sao Natsuki thu hút mọi người xung quanh. Có lẽ tôi đã nhìn thấy được một chút gì đó trong nghệ thuật giao tiếp của hắn rồi.
“Thứ chỉ có thể tận hưởng vào mùa hè… Vậy chính xác là hồ bơi rồi.”
Nếu những hồ bơi đều có hệ thống máy sưởi giống với Tachiagari Tsugami Water City thì mọi người có thể tắm vào mùa đông. Nhưng đa số sẽ không đi hồ bơi vào mùa này đâu. Mặt khác, chỉ có mùa hè là có thể thoải mái vui chơi ngoài trời thôi.
“Tuyệt thật nhỉ? Tớ thích nằm lên phao và trôi nổi khắp hồ bơi.”
“Hiểu hộ tao cái. Mỗi lần bất cẩn là mày lại trôi đi tận phương trời nào mất tâm và tao lại phải tìm.”
“Xin lỗi, xin lỗi được chưa. Kiểu gì tao có trôi đi đâu thì mày cũng sẽ tìm được mà, cứ chill thôi.”
“Để tao bỏ rơi mày luôn.”
“Thử xem~~”
“...Im.”
Nói vậy thôi, chứ nếu nó mà tiếp tục biến mất thì tôi cũng sẵn lòng đi kiếm.
“Hì, hôm nay còn có các cô gái này ở đây, tao sẽ không lơ là đâu.”
“Tốt đó.”
“Đi chơi với những cô gái mặc đồ bơi là thứ chỉ có thể trải nghiệm vào mùa hè mà thôi.”
“Đồ bơi…”
Đồ bơi. Đột nhiên từ ấy nằm vừa vặn trong đầu tôi.
Vì lý do nào đó, khi tôi nhìn Kazemiya, từ “đồ bơi” mà Natsuki nói ban nãy cứ vang vọng trong tâm trí tôi.
Thật kinh tởm. Tôi đã nhận ra bản chất thật sự của cảm giác mong đợi mắc kẹt trong lồng ngực tôi từ đêm hôm qua.
(...không lẽ mình muốn thấy Kazemiya mặc đồ bơi.)
Và đó là lý do tôi không ngủ được đêm hôm qua. Mình thực sự biến thái tới mức nào vậy?
“Sao vậy Kouta? Sao tự nhiên lại ôm đầu thế?”
“...làm ơn, Natsuki. Đấm tao đi.”
“Eh… kể cả mày nói vậy thì đấm mày cũng có hơi… Ý tao là tao không muốn làm đâu.”
“Tao cũng có muốn đâu. Chuyện này còn có ý khác.”
“Ý mày là sao?”
“Hình phạt cho kẻ tội đồ ấy mà.”
“Mọi thứ ngày càng trở nên khó hiểu rồi đấy.”
Tất cả điều này vì người tôi đang sống chung một mái nhà.
Tôi có cái suy nghĩ đồi bại ấy ngay cả khi Kazemiya đã lựa chọn tin tưởng tôi với tư cách một người bạn và ở lại nhà tôi.
“Tao mất trí rồi…tao muốn chạy khỏi nhà.”
“Có vẻ như công sức cả một học kỳ đổ sông đổ bể cả rồi…”
******
“........”
“Có chuyện gì vậy Kotomin?”
“Tớ cảm thấy mình đã tìm được một nguồn tư liệu quý giá cho những cuốn sách tham khảo sắp viết rồi…”


3 Bình luận